Tin không?
Phản ứng đầu tiên là: Tin!
Hai gã đại hán biết rõ thân phận Trần Phàm cũng rất rõ ràng, mình đi theo Khổng Khê ở tại Chiết Giang mặc dù có thể hô mưa gọi gió, hơn nữa còn chỗ dựa vững chắc như Thanh bang, nhưng Trần Phàm cũng có tới một trăm loại phương pháp đùa chơi chết Khổng Khê.
Phản ứng thứ hai là: Không tin!
Theo hai gã đại hán xem ra, Khổng Khê không thể trêu vào Trần Phàm, nhưng bọn hắn nhớ rõ Nạp Lan Hương Hương cùng Trần Phàm có cừu oán, hiện giờ lại đem Trần Phàm ra dọa nạt bọn hắn, bọn hắn làm sao có thể tin tưởng?
– Ha ha!
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, một gã đại hán thần tình khinh thường cười:
– Nạp Lan Hương Hương, con mẹ nó mày dọa nạt ai đó? Mày nghĩ là chúng tao không biết mày có cừu oán với Trần Phàm?
– Nạp Lan Hương Hương, tao đếm ba tiếng, nếu mày còn không biết xấu hổ, tụi tao liền không khách khí!
Gã đại hán khác nói xong tiến lên trước một bước.
Nạp Lan Hương Hương không đáp lời, lập tức đi tới bên cạnh cô giáo Hạ, áy náy xin lỗi:
– Thực xin lỗi, cô giáo Hạ, làm cho cô bị liên lụy.
– Một!
Tên đại hán kia quát lạnh một tiếng.
– Không…không có việc gì.
Cô giáo Hạ tựa hồ hoàn toàn bị dọa sợ.
– Hai!
Tên đại hán kia lại tới gần.
– Cô giáo Hạ, phiền cô cho tôi mượn điện thoại di động dùng một chút.
Trước đó khi Nạp Lan Hương Hương chạy tới cũng đã ném túi xách, lúc này trên người không có điện thoại di động.
Cô giáo Hạ cũng không hiểu chuyện gì, lấy ra di động đưa cho Nạp Lan Hương Hương.
Nạp Lan Hương Hương tiếp lấy, lập tức bấm một dãy số mà trong bất tri bất giác đã bị nàng chặt chẽ ghi khắc tận sâu trong nội tâm.
– Ba!
Hai gã đại hán báo ra chữ số cuối cùng.
– Nói nhiều lời vô nghĩa với cô ta làm gì, đánh cho tao, hung hăng đánh, đánh xong lột sạch y phục của nó!
Lý Quế Dần cố nén sự đau đớn trên mặt cùng hai đùi, giãy dụa đứng lên, gương mặt sưng phù như đầu heo, ánh mắt cũng oán độc tới cực điểm.
Lại nghe được Lý Quế Dần mở miệng, hai gã đại hán không nói lời vô ích, đồng thời nhào về hướng Nạp Lan Hương Hương.
– Đừng!
Xa xa, Cổ Bình An nhìn thấy cảnh này giống như phát điên, lại muốn di động, lại lần nữa bị ngăn chặn lại.
Trường đại học Đông Hải, trong phòng học của ngành quản trị kinh doanh, nguyên bản Trần Phàm đang cùng Ngu Huyền, Chu Văn nghe giảng bài, nghe được thanh âm di động reo lên, nhìn thấy dãy số xa lạ, nghĩ nghĩ, đi ra khỏi phòng học tiếp điện thoại:
– Uy, là vị nào vậy?
– Trần Phàm. Bảo Nhi bị người đánh.
Nhìn hai gã đại hán gương mặt hung ác đang bổ nhào tới người mình, thần tình Nạp Lan Hương Hương vẫn bình tĩnh như nước.
Bảo Nhi bị người đánh?
Bảo Nhi bị người đánh!
Bên tai vang lên những lời này, ở trong lòng Trần Phàm giống như có thứ gì đó vừa bị khơi gợi lên, đồng tử đột nhiên phóng lớn, cả người trong nháy mắt chợt ngây ngẩn.
Trần Phàm ngây ngẩn, hai gã đại hán đang bổ nhào về phía Nạp Lan Hương Hương cũng ngây dại.
Người có tên, cây có bóng.
Dù trước đó bọn hắn có rất nhiều lý do hoài nghi Nạp Lan Hương Hương chỉ đang hù dọa bọn hắn, nhưng ngay lúc này, khi Nạp Lan Hương Hương cầm điện thoại, gọi ra tên Trần Phàm, bọn hắn theo bản năng liền dừng bước.
– Bảo Nhi có chuyện gì sao?
Trong hành lang, nguyên bản gương mặt Trần Phàm đang thật thoải mái, ánh mắt trong nháy mắt chợt híp lại, một cỗ sát khí thật kinh khủng nhất thời từ trong thân thể hắn lan tràn khắp bốn phía.
Long có nghịch lân, Đồ Tể cũng có nghịch lân.
Đối với Trần Phàm mà nói. Bảo Nhi là một trong những nghịch lân của hắn!
Hiện giờ nghe được Bảo Nhi bị người đánh, phản ứng đầu tiên của hắn là chấn kinh, sau đó nghe ra thanh âm của Nạp Lan Hương Hương, nhất thời nổi lên sát khí.
Theo Trần Phàm xem ra, lấy thực lực của Nạp Lan gia tộc, ở Hàng Châu không có mấy người dám trêu chọc Nạp Lan Hương Hương.
– Bị người đánh một bạt tai.
Nạp Lan Hương Hương chi tiết nói.
– Ai làm?
Thanh âm Trần Phàm khàn khàn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Ngôn Tình AZ – www.truyenngontinhaz.com
– Nữ nhân của Khổng Khê.
Cảm thụ được sát ý khủng bố truyền đến từ trong điện thoại, trong lòng Nạp Lan Hương Hương khiếp sợ, lại thấy hai gã đại hán trước người mang theo vài phần sợ hãi, vài phần nghi hoặc nhìn mình, liền thân mặt kéo Bảo nhi đến bên người, chậm rãi hộc ra vài từ.
Khổng Khê?
Bên tai vang lên hai chữ này, Trần Phàm cau mày híp mắt hỏi:
– Hiện tại Khổng Khê đang ở bên cạnh cô sao?
– Không có, nhưng nữ nhân của hắn, con trai cùng thủ hạ đều ở đây.
Trong lòng Nạp Lan Hương Hương âm thầm kinh ngạc năng lực phân tích mạnh mẽ của Trần Phàm, mở miệng nói.
– Hỏi thủ hạ Khổng Khê số điện thoại di động của hắn.
Trần Phàm trầm giọng nói:
– Mặt khác, Bảo Nhi đang ở bên cạnh cô sao? Nếu có ở đó, cô đưa điện thoại cho Bảo Nhi.
– Ân.
Tâm tình Nạp Lan Hương Hương thật phức tạp lên tiếng, sau đó đưa di động cho Bảo Nhi, nói:
– Bảo Nhi. Trần Phàm muốn nói chuyện với con.
Bên kia, Lý Quế Dần kéo Khổng Thu, Khổng Thu bị đạp trúng bụng, cả người đau đến sắc mặt trắng bệch.
Nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Khổng Thu, Lý Quế Dần giậm chân, bén nhọn quát:
– Tụi mày còn đứng ngay ra đó làm gì?
Hai gã đại hán kia lại lần nữa bị hai chữ “Trần Phàm” hù sợ, thế cho nên đứng ngây ra hoảng hốt.
Lúc này nghe được tiếng thét chói tai của Lý Quế Dần, đột nhiên bừng tỉnh.
– Đại ca ca!
Cùng lúc đó, Bảo Nhi tiếp nhận điện thoại, thần tình vui vẻ tươi cười kêu lên.
Đại ca ca…
Bên kia điện thoại, Trần Phàm nghe được thanh âm khiến tâm linh hắn rung động, thân hình đột nhiên cứng đờ, sau đó ôn nhu nói:
– Bảo Nhi đừng sợ, có đại ca ca ở đây, không ai dám tiếp tục khi dễ Bảo Nhi.
– Bảo Nhi không sợ.
Bảo Nhi thoáng do dự nói:
– Đại ca ca có thể giúp đỡ dì út được không? Đám người xấu muốn khi dễ dì út đó.
– Bảo Nhi yên tâm, bọn hắn cũng sẽ không dám khi dễ dì út của em.
Trần Phàm ôn nhu nói xong, sát khí trong con ngươi càng lúc càng nùng.
– Hai tên phế vật tụi mày còn đứng nơi đó làm gì?
Bên ngoài cổng trường học, ngồi trong xe ngậm thuốc lá, Khổng Khê lạnh lùng nhìn thấy hai gã thủ hạ của mình đứng ngay trước người Nạp Lan Hương Hương, không dám động thủ, nghĩ là hai người bị nàng lôi Nạp Lan gia ra hù sợ, lập tức quát lạnh nói:
– Hàng Châu là địa bàn của Khổng Khê này, dù lão bất tử Nạp Lan Đức Long có tới đây, cũng nhấc không nổi sóng to gió lớn, tụi mày cứ đánh cho tao!
Hai gã đại hán vừa bị Lý Quế Dần quát to, cả người thanh tỉnh hơn rất nhiều, nhưng vẫn không dám tiến lên giáo huấn Nạp Lan Hương Hương.
Bởi vì bọn hắn nhìn thấy Bảo Nhi đang cầm điện thoại vui vẻ nói gì đó.
Điều này làm cho bọn hắn tin tưởng người bên kia điện thoại rất có thể chính là Trần Phàm!
– Cô đông!
Lúc này nghe được lời nói bất mãn của Khổng Khê, một gã đại hán nuốt nước bọt, kinh hồn táng đảm nói:
– Khổng…Khổng gia, Nạp Lan Hương Hương cũng không phải đưa Nạp Lan gia làm chúng tôi sợ, mà là…mà là gọi điện thoại cho Trần Phàm.
– Ai?
Trong xe, Khổng Khê đang hút thuốc nghe được hai chữ Trần Phàm, cả người theo bản năng chấn động, miệng há ra, điếu thuốc lập tức rơi khỏi miệng rớt lên quần áo.
– Trần…Trần gia Trần Phàm.
Tên đại hán thần tình sợ hãi nói.
– Tư tư…
Cùng lúc đó, tàn thuốc đốt cháy bộ quần áo giá trị hơn vạn của Khổng Khê, trong xe tràn ra mùi cháy khét.
– Tê…
Lại nghe được hai chữ Trần Phàm, cảm giác được trên người truyền đến cảm giác đau đớn. Khổng Khê hít vào một hơi, sau đó trước tiên cầm lên tàn thuốc, dụi tắt, lạnh giọng mắng:
– Mẹ nó, đầu óc tụi mày bị hậu môn chen chúc sao? Nạp Lan Hương Hương có cừu oán với Trần Phàm, cô ta làm sao có thể gọi điện thoại cho Trần Phàm?
– Khổng Khê. Trần Phàm hỏi số điện thoại của ông là số mấy, hắn muốn gọi điện thoại cho ông.
Khổng Khê vừa dứt lời, thanh âm của Nạp Lan Hương Hương lại vang lên, thanh âm dễ nghe vang qua vô tuyến điện truyền vào trong tai Khổng Khê.
– Tụi mày đưa vô tuyến điện cho Nạp Lan Hương Hương.
Khổng Khê nghe được lời nói của Nạp Lan Hương Hương, tức giận đến mặt mày xanh mét.
Tên đại hán kia nghe được mệnh lệnh của Khổng Khê, không dám chậm trễ, vội vàng gỡ xuống tai nghe cùng bộ đàm đưa cho Nạp Lan Hương Hương.
– Nạp Lan Hương Hương, cô cho tôi là ngu ngốc? Cô cho là cô đưa Trần Phàm ra là có thể hù sợ tôi sao?
Trong xe, nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương cầm vô tuyến điện, Khổng Khê lạnh lùng nói:
– Tôi cho cô biết, nơi này là Hàng Châu, Hàng Châu cô biết không? Dù là cha cô, ông nội cô có tới nơi này, tôi vẫn cứ xử lý cô như thường, cô tin không?
– Có phải dọa nạt ông hay không, ông đem số điện thoại nói cho tôi sẽ biết.
Nạp Lan Hương Hương trầm giọng nói xong, trong lòng lần đầu tiên tràn ngập một cỗ cảm giác thật quỷ dị.
Đây là một loại cảm giác thật khó nói nên lời.