So sánh với Đông Hải cùng Nam Kinh, nhiệt độ không khí của Quảng Châu vào tháng năm đã cao hơn ba mươi độ.
Có lẽ do nguyên nhân thời tiết quá nóng, vào mười giờ sáng, những con chim hoàng yến được nhân sĩ quyền quý bao nuôi sống tại Nhị Sa Đào đã mặc áo tắm hai mảnh, đứng cạnh bể bơi, vừa uống rượu vang vừa quan sát tạp chí.
Khác với những nhân sĩ quyền quý chỉ biết vung tiền như rác mua chim hoàng yến hàng năm, thân là chưởng môn Thanh bang Tiết Hồ cũng không có thời gian rảnh rỗi làm những chuyện phong tình tao nhã như vậy, ngược lại sau khi nhận được điện thoại của người phụ trách việc buôn thuốc phiện a Thủy, tâm tình Tiết Hồ thập phần không xong.
Bởi vì ở trong điện thoại, a Thủy nói cho Tiết Hồ, lần này giao dịch chia thuốc phiện, Thanh bang không được phân chia một phần nào.
Một phần cũng không được phân đến!
Phải biết rằng, cho tới nay Thanh bang luôn là khách hàng lớn nhất của ông hoàng Khôn Sa Tam Giác Vàng.
Mà hiện giờ, làm đồng bọn hợp tác của Khôn Sa bao lâu nay nhưng Thanh bang lại không được phân tới dù là một chút thuốc phiện, điều này làm người ta không thể tưởng tượng nổi đồng thời cũng làm cho chưởng môn nhân Tiết Hồ của Thanh bang nổi trận lôi đình.
Trong phòng sách, gương mặt Tiết Hồ thật âm trầm dụi tắt điếu xì gà Cuba chính tông, bấm điện thoại gọi Khôn Sa.
Lúc trước, chỉ cần Tiết Hồ gọi điện thoại, Khôn Sa sẽ lập tức chuyển máy, hôm nay lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cuộc điện thoại đầu tiên, Khôn Sa không bắt máy!
Bực tức bấm tắt điện thoại, thần tình Tiết Hồ lại giận dữ bấm thêm lần nữa.
Ước chừng hai mươi giây sau, ngay khi Tiết Hồ muốn lên tiếng mắng to, điện thoại rốt cục chuyển được.
– Khôn Sa, ông có ý tứ gì?
Điện thoại vừa chuyển được. Tiết Hồ không đợi Khôn Sa lên tiếng, liền mắng vang.
– Tiết lão đại, thật sự ngượng ngùng, vừa rồi đang giao lưu tình cảm với một người mẫu đỉnh cấp đến từ Nga nên không nghe được chuông điện thoại.
Đối mặt với lửa giận của Tiết Hồ, lúc trước Khôn Sa luôn luôn cực kỳ khách khí với Tiết Hồ, thái độ lại xảy ra chuyển biến cực lớn, ngữ khí chẳng những không hề có ý tứ khách khí, ngược lại còn có thái độ xem thường.
Bên tai vang lên lời nói nhạt nhẽo của Khôn Sa, giọng nói của Tiết Hồ lập tức lạnh xuống:
– Khôn Sa, tôi cũng không phải nói chuyện ông không nghe điện thoại, cụ thể là vì chuyện gì, ông hẳn là nên rõ ràng chứ?
– Tiết lão đại, thật sự có lỗi, chuyện ông muốn nói tôi còn thật không biết.
Khôn Sa giống như tuyệt không để ý chuyện Tiết Hồ tức giận, giọng nói có chút thoải mái.
– Khôn Sa!
Tiết Hồ tức giận đến run cả người:
– Ông còn giả bộ hồ đồ với tôi sao?
– Tiết lão đại, phiền toái ông nên nói cho rõ ràng một chút, tôi giả bộ hồ đồ cái gì?
Khôn Sa ra vẻ khó chịu nói.
– Mẹ nó, Khôn Sa, rốt cục ông lại muốn làm gì?
Tiết Hồ tức giận đến mức cả người không ngừng run rẩy:
– Tôi cùng ông hợp tác nhiều năm như vậy, tôi luôn luôn dựa theo quy củ của ông, một bên giao tiền một bên giao hàng, qua nhiều năm như vậy chưa bao giờ mất lòng tin qua! Hơn nữa tôi còn là khách hàng lớn nhất, nhưng con mẹ nó, lần này việc giao dịch chia thuốc phiện, hàng của tôi lại không có, tôi hi vọng ông cho tôi một lời giải thích hợp lý.
– Nga, nguyên lai là chuyện này a.
Giọng nói của Khôn Sa vẫn làm như không để ý:
– Tiết lão đại, thật sự ngượng ngùng. Hai ngày trước, tên tạp chủng Tang Tháp đột nhiên tiến công bên tôi, ông cũng biết, tên hỗn đản Tang Tháp trong mấy năm qua đã mua được rất nhiều hỏa khí lợi hại, hơn nữa còn tiến hành huấn luyện binh lính cực kỳ nghiêm khắc. Hắn đột nhiên phát động chiến tranh, đánh cho tôi trở tay không kịp.
Tiết Hồ vẫn không hé răng.
– Tôi chỉ đành bỏ số tiền lớn để mua thêm vũ khí!
Khôn Sa chậm rãi nói:
– Lúc ấy tình huống quá sức đặc thù, mà tôi lại cần tiền gấp, rơi vào đường cùng, tôi chỉ đành đem hàng thay tiền đi mua vũ khí.
– Khôn Sa, chẳng lẽ ông cho rằng Thanh bang không trả nổi tiền?
Tiết Hồ nghiến răng nghiến lợi nói.
Khôn Sa mặt cười nhưng lòng không cười, nói:
– Đương nhiên không phải. Cùng Tiết lão đại hợp tác nhiều năm như vậy, thực lực của Tiết lão đại tôi hiểu rất rõ ràng. Tôi không phải sợ Thanh bang không trả tiền nổi, mà là lúc ấy tôi bị bức tới nóng nảy, chỉ đành đem hang bán trước cho người. Nói trở lại. Tiết lão đại, không phải Khôn Sa này không nói tình cảm, mà là người của ông đã tới quá muộn!
Nguyên bản Tiết Hồ đang nín một bụng lửa giận vốn định buộc Khôn Sa cho ra một lời giải thích hợp lý, sau đó ở lần chia hàng kế tiếp sẽ đem phần hàng lần này của Thanh bang bổ sung trở lại.
Sở dĩ lần này hắn gọi điện là vì muốn kéo thêm cơ hội cho lần sau, thứ nhất là Tiết Hồ cũng biết sau lần chia hàng này, Khôn Sa cũng không còn trữ hàng, về phương diện khác, Thanh bang cũng còn hàng tồn trữ, đủ chống đỡ đến buổi giao dịch kế tiếp.
Hiện giờ Khôn Sa lại cho Tiết Hồ một lý do thật gượng ép, cuối cùng còn trách móc vì a Thủy đã đến quá trễ, điều này lập tức làm Tiết Hồ nổi giận!
– Mẹ nó, Khôn Sa, chẳng lẽ ông muốn buông tha cả thị trường đại lục hay sao?
Ngữ khí của Tiết Hồ âm sâm tới cực điểm, ý tứ uy hiếp rất nồng đậm.
– Tiết lão đại đang uy hiếp tôi đó sao?
Khôn Sa lạnh lùng cười:
– Lời nói thật cho ông biết, Tiết lão đại, tôi thật không sợ bị ông uy hiếp đâu! Năm nay, sản lượng các nơi trên toàn cầu cũng không tốt, nhất là sản lượng ở Colombia không bằng một nửa so với những năm qua. Hiện giờ, đám nghiện tại Bắc Mỹ còn đang nóng nảy, dù là gia tộc Mafia như Gambino còn phải nhập hàng từ chỗ tôi đây.
– Khôn Sa, ông…
Tiết Hồ cũng biết năm nay sản lượng thuốc phiện bên Colombia không bằng mọi năm, căn bản không đủ thỏa mãn thị trưởng Bắc Mỹ Khổng lồ, nhưng thái độ của Khôn Sa làm cho hắn phẫn nộ tới mức thiếu chút nữa đập vỡ điện thoại.
– Khôn Sa, chúng ta nói thẳng thắn đi, rốt cục ông muốn thế nào?
Tiết Hồ cưỡng chế nội tâm phẫn nộ, gằn từng chữ hỏi.
– Tiết lão đại, cho tới nay, hàng tôi đưa cho ông, giá cả luôn là thấp nhất – ông dựa dẫm vào hàng của tôi, chuyển tới tay đám nghiện, giá trả trở mình tăng gấp ngàn lần.
Khôn Sa cười lạnh nói:
– Những năm qua sản lượng tốt, tôi cũng không so đo chuyện giá cả, dù sao các người muốn mang hàng vào quốc nội, cần phải trả cái giá rất lớn. Nhưng năm nay, sản lượng tệ như thế, ông còn ép giá, ông bảo tôi với đám huynh đệ sống thế nào?
– Nói nửa ngày, nguyên lai là ông chê giá cả quá thấp sao?
Tiết Hồ lạnh lùng nói:
– Khôn Sa, ông nói đi, giá cả bao nhiêu mới làm ông vừa lòng?
– Gấp mười. Gấp mười giá cả trong những năm qua.
Trong lòng Khôn Sa vừa bi ai cho Tiết Hồ đồng thời miệng lại báo ra cái giá đủ để cho Tiết Hồ phải hộc máu ba lần.
Quả nhiên, nghe cái giá này, Tiết Hồ hoàn toàn nổi giận:
– Chết mẹ mày đi!
– Phanh!
Mắng xong, Tiết Hồ trực tiếp đập vỡ điện thoại.
– Tiết lão đại, không phải tôi không cho ông mặt mũi, mà là ông thật sự quá ngu xuẩn đi thôi.
Nghe được trong điện thoại truyền ra thanh âm đô đô, Khôn Sa cười khổ nói:
– Ông gây với ai không tốt, lại cố tình đi gây với Đồ Tể, ông không phải đang muốn vội vã đi đầu thai sao?
Nói xong, Khôn Sa thở dài một hơi.
Khôn Sa còn đang ngồi cảm thán, Tiết Hồ lại nổi điên trong phòng sách, hắn hổn hển chụp lấy bình trà có giá trị không kém một tòa biệt thự tại Nhị Sa Đào ném xuống vỡ thành mảnh nhỏ.
(tất cả những chương trước là Nhị Sa Đào, mấy chương này dịch giả lại dịch là Nhị Cát Đào – nên thống nhất là Nhị Sa Đào)
Tức giận thì tức giận, Tiết Hồ rất rõ ràng, trữ hàng của Thanh bang nhiều nhất đủ duy trì hai tháng, hai tháng sau nếu như trữ hàng không còn, không riêng gì kẻ nghiện điên cuồng, những tay trùm các tỉnh cũng sẽ điên lên.
Bởi vì đối với các tay trùm, thuốc phiện là một mảnh béo bở chiếm cứ tỉ lệ thu nhập lớn nhất của hắc đạo bọn hắn.
Các tay trùm tuy rằng thần phục Tiết gia, thứ nhất là bởi vì trong tay Tiết Hồ nắm giữ tổ chức ám sát có lực chiến đấu mạnh nhất trong Thanh bang, cùng lúc Tiết gia lại có được mạng lưới quan hệ không thể so sánh, mạng lưới quan hệ kinh khủng kia có thể làm các tay trùm thần phục.
Thần phục thì thần phục, nhưng các tay trùm đều là đám sói đói ăn tươi nuốt sống, đối với bọn hắn mà nói, dù cha thân sinh của bọn hắn lại dám chắn con đường phát tài của bọn hắn, bọn hắn cũng sẽ xử lý cho xong, huống chi là Tiết Hồ?
Mà Tam Giác Vàng luôn luôn là nguồn cung cấp chủ yếu của Đông Á, năm nay sản lượng thuốc phiện trên toàn cầu lại không cao…
Ở dưới tình hình này, cho dù hai tháng sau Khôn Sa có cố định lên giá, hắn cũng chỉ đành nhịn đau đáp ứng giá cả thái quá mà Khôn Sa đưa ra.
Ngay khi Tiết Hồ bởi vì việc buôn bán thuốc phiện bị tắc nghẽn mà nổi trận lôi đình.
Nam Kinh, trong một hội quán cấp bậc không thấp.
Chó điên Lâm gia Lâm Đông đã thần phục với Trần Phàm đang cùng vợ của hắn là Dương Lâm ngồi bên trong một căn phòng trang hoàng tráng lệ.
– A Đông, anh cũng biết, từ sau khi em ở chung một chỗ với anh, tình yêu của em đối với anh chưa từng giảm bớt nửa phần, thậm chí dù là người nhà của em luôn châm chọc anh, em vẫn không hề rời khỏi anh, còn cùng bọn họ cãi nhau.
Dương Lâm vẻ mặt tiểu tụy, nhìn Lâm Đông ngày thường luôn bị người nhà Dương gia phỉ nhố nhưng hiện tại lại làm cho Dương Nghiễm Đức phải cúi đầu, nước mắt nước mũi tràn đầy, nói.
– Ba!
Lâm Đông cũng không lập tức trả lời Dương Lâm, mà châm một điếu thuốc lá, rít nhẹ một hơi.
Chậm rãi phun ra một ngụm khói thuốc, nhìn ánh mắt đỏ ửng của Dương Lâm, Lâm Đông than thở nói:
– Lâm Lâm, tục ngữ nói, một ngày vợ chồng trăm ngày ân. Tình cảm của em đối với tôi, tôi đều ghi tạc trong lòng. Tôi cũng biết rõ hôm nay em tới tìm tôi, một mặt là bởi vì em yêu tôi, một mặt là vì bị áp lực của Dương gia.
– A Đông…
Dương Lâm khóc òa lên.
– Em trở về nói với Dương Nghiễm Đức, bảo ông ấy đừng nên trông cậy vào chức vụ chính ủy sang năm nữa. Trụ tử thúc là người của Trần tiên sinh, hơn nữa lực ảnh hưởng bên trong quân đội cùng nhân mạch vượt xa Dương Nghiễm Đức, Dương Nghiễm Đức muốn cạnh tranh với Trụ tử thúc, đó là thiên phương dạ đàm.
Lâm Đông rít mạnh một hơi thuốc lá, trầm giọng nói.
Gương mặt Dương Lâm trắng bệch, sau đó cả người run rẩy hỏi:
– A Đông, anh thật sự không muốn nhận lão bà như em nữa sao?
– Tôi nhận. Chỉ cần em nguyện ý, chúng ta có thể làm vợ chồng hữu danh vô phận.
Trong lòng Lâm Đông run lên, ngữ khí lại dị thường lạnh lùng:
– Nếu em không muốn, như vậy, thỉnh em quên tôi đi!
Bên tai vang lên lời nói vô tình của Lâm Đông. Dương Lâm chợt ngẩn ngơ, sau đó đỏ mắt, che miệng òa khóc chạy ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng Dương Lâm đi xa, Lâm Đông cũng không hề ngăn trở, thậm chí cũng không giữ lại.
Bên trong phòng, hắn dụi mạnh tàn thuốc, bưng bình rượu trước mặt uống ừng ực.
– Lâm Lâm, vì không muốn chị của anh ngày sau phải bán thân thể của mình, anh chỉ đành bỏ qua em!
Uống xong một bình rượu, Lâm Đông vô lực nhắm mắt lại.
Một lát sau, Lâm Đông chợt mở mắt.
Giờ khắc này trong con ngươi của hắn không còn vẻ lưu luyến, có chỉ là chấp nhất.
Một phần chấp nhất vì thỏa mãn dã tâm.
Một phần chấp nhất là vì muốn cho những người từng sỉ nhục hắn một cái tát vang dội!
Lại châm một điếu thuốc lá, Lâm Đông lấy ra điện thoại, bấm một dãy số, chờ sau khi điện thoại chuyển được, dùng loại khẩu khí cứng rắn nói:
– Chuẩn bị sẵn sàng, đêm nay chúng ta khởi hành đi Hàng Châu!
Vừa nói xong, Lâm Đông không đợi đối phương trả lời, trực tiếp cúp điện thoại, đứng dậy rời khỏi ghế lô. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyenngontinhaz.com
Ngoài ghế lô, Dương Lâm cũng chưa rời đi, mà vô lực ngồi chồm hổm trên mặt đất, khóc tức tười.
Thấy một màn như vậy, Lâm Đông cũng không tiến lên an ủi, thậm chí bước tiến của hắn không dừng lại chút nào!
Hắn, cùng Dương Lâm đang nước mắt đầm đìa chợt thoáng qua nhau.
Hắn, chặt đứt tia lưu luyến cuối cùng.
Hắn, biến thành một con chó điên chân chính đúng như ý nghĩa dựa theo mệnh lệnh của ông chủ, thấy ai cắn kẻ đó.
Đêm nay, chó điên xuôi nam, gió tanh mưa máu nổi lên!