Tử Đàn.
Hai chữ này từng vang danh khắp Bến Thượng Hải. (Đông Hải).
Chỉ cần là người Đông Hải, đều từng nghe nói qua hai chữ này.
Hai chữ này đại biểu cho Tử Viên và Đàn Cung.
Đàn Cung nằm phía tây đường Hồng Kiều, lấy kiến trúc kinh điền của Anh quốc, Pháp, Italy cùng Tây Ban Nha để xây dựng, mỗi tòa nhà đều trị giá tiền triệu, được xưng là “Khu nhà cấp thượng đẳng.
Ánh nắng sau buổi trưa lan tỏa xuống từng ngõ ngách bên trong Đàn Cung, làm cho khu nhà giàu nổi tiếng này càng thêm có vẻ an tĩnh.
Một chiếc Audi A8 vững vàng chạy trên con đường trong khu nhà giàu Đàn Cung, Hoàng Phủ Hồng Trúc đang đảm nhiệm vị trí tài xế.
Dưới ánh mặt trời, đôi môi đỏ tươi của nàng vẫn đủ kinh tâm, và còn tràn ngập dáng vẻ dụ hoặc.
Ở Đông Hải thậm chí cả phía nam bán quốc, người đàn ông có thể làm cho Hoàng Phủ Hồng Trúc tình nguyện lái xe chỉ có hai người, một là Sở Vấn Thiên đã chết, một là Trần Phàm hiện tại đang ngồi ngay vị trí kế bên tài xế.
Bởi vì nhiệt độ không khí tăng cao, Trần Phàm cũng không mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cổ tròn, bên dưới là chiếc quần tây cắt khéo, trắng đen phối hợp hoàn mỹ bộc lộ ra dáng người thon dài.
– Đã tới.
Không biết qua bao lâu, Hoàng Phủ Hồng Trúc cho xe dừng lại trước một tòa biệt thự kiểu Pháp, mỉm cười nói:
– Chủ nhân cũ của tòa biệt thự này vốn là một người Mỹ, năm 2007 hắn mang một số tiền lớn đến Đông Hải mua nhà, thuận tay mua tòa biệt thự này. Hiện giờ thị trường bất động sản ngày càng tồi tệ, năm ngoái hắn đã mang theo tiền bỏ chạy, tòa biệt thự này luôn lưu luyến không nỡ bán, chuẩn bị ngày sau về Đông Hải sẽ ở lại. Nhưng…sau khi hắn nhận được điện thoại của em, hắn liền sảng khoái bán cho em, giá cả cũng rất hợp lý.
Buổi trưa hôm nay Trần Phàm vốn muốn đi tìm Lý Dĩnh, chuẩn bị chiều nay lái xe cùng Lý Dĩnh quay về Nam Kinh đế kịp tham gia buổi tiệc chúc thọ của Lý Vân Phong vào ngày mai, nhưng hắn còn chưa kịp khởi hành, thì đã nhận được điện thoại của Hoàng Phủ Hồng Trúc, nói là muốn cùng hắn đến Đàn Cung xem biệt thự.
Lúc này nghe được lời nói của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Trần Phàm liền tò mò hỏi:
– Vì sao lại đột nhiên muốn mua biệt thự?
Nghe được câu hỏi của Trần Phàm, trên gương mặt xinh đẹp hại nước hại dân của Hoàng Phủ Hồng Trúc hiện lên một tia đỏ ửng, trong con ngươi toát ra dáng vẻ mê ly.
Nhìn thấy bộ dáng của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Trần Phàm không khỏi nhớ tới vào ngày sinh nhật của Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Sở Qua, chính mình nhất thời xúc động, thiếu chút nữa đã đẩy ngã Hoàng Phủ Hồng Trúc ở biệt thự quận Golf.
Ngày nào đó, nếu không phải đang ở tại biệt thự quận Golf, Mỹ Nữ Xà đã nếm mùi vị của tình yêu rồi.
– Chẳng lẽ là vì mua cho chúng ta?
Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Phàm chảy qua dòng nước ấm, chợt cười trêu ghẹo.
Nghe được lời nói của Trần Phàm, thân thể mềm mại mê người của Hoàng Phủ Hồng Trúc khẽ run lên, vẻ ửng hồng trên mặt càng thêm rõ ràng, nàng không dám nhìn trực tiếp vào ánh mắt khiêu khích cùng ám muội của Trần Phàm, mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói:
– Em chuẩn bị đem tòa biệt thự tại quận Golf chuyển giao cho tiểu Qua, sau này em sẽ ở đây.
Đối với người bình thường mà nói, muốn nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của Mỹ Nữ Xà, xem ra là còn khó hơn tìm đường lên trời.
Nhưng Trần Phàm thì bất đồng!
Từ sau khi quan hệ giữa hắn và Hoàng Phủ Hồng Trúc đột nhiên tăng mạnh, hắn đã nhiều lần có thể nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc lộ ra bộ dáng thẹn thùng ngay trước mặt mình.
Hắn đã thói quen nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc toàn thân đầy khí tức âm nhu lạnh lẽo, Trần Phàm thật thích một Hoàng Phủ Hồng Trúc lộ ra tư thế của một cô gái ngay trước mặt hắn.
Bởi vì vào lúc đó Hoàng Phủ Hồng Trúc luôn tháo xuống toàn bộ vẻ bề ngoài giả tạo.
– Anh có thể tới ở lại đây không?
Hoặc có lẽ do tâm tình không tệ. Trần Phàm lại cười trêu ghẹo.
Hoàng Phủ Hồng Trúc tức giận trừng mắt nhìn Trần Phàm, đầy vẻ phong tình đẩy cửa xe ra, uốn éo bờ mông gợi cảm bước xuống xe.
Nhìn bóng lưng dễ dàng khiến kẻ khác phải phạm tội của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Trần Phàm theo bản năng nổi lên phản ứng, chợt xấu hổ khống chế bản thân, sau đó cũng bước xuống xe.
– Phong cách trang hoàng của tòa biệt thự này em thật hài lòng, cho nên không tính toán sửa chữa, nhưng có lẽ nội thất phải thay đổi lại đồ mới, anh cảm thấy thế nào?
Sau khi tiến vào đại sảnh biệt thự, Hoàng Phủ Hồng Trúc giống như một cô gái đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt, mang theo vài phần hưng phấn, vài phần khát khao nhìn ngôi nhà sắp thuộc về nàng cùng Trần Phàm, hỏi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc từ sau khi được Sở Vấn Thiên thu nhận cùng giúp đỡ, Sở Vấn Thiên luôn luôn toàn lực bồi dưỡng nàng, ánh mắt thật chuẩn, Trần Phàm cũng không phát biểu ý kiến, chỉ gật đầu phụ họa.
– Anh có xem hay không đó?
Trần Phàm gật đầu phụ họa lại làm cho Hoàng Phủ Hồng Trúc nghĩ thành thiếu trách nhiệm, làm cho Mỹ Nữ Xà phải cố ý làm sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn lộ ra khí tức âm nhu.
Trần Phàm thấy thế cười khổ nói:
– Vị thương nhân nước Mỹ kia nếu mang theo tiền đến đây mua nhà, như vậy đối với ngành bất động sản tự nhiên là hết sức quen thuộc. Một người như vậy nếu tận tâm xây dựng chỗ ở, chắc chắn sẽ không kém. Ngoài ra em từ nhỏ đã chạy khắp xã hội thượng lưu, đã quen nhìn đủ kiểu khu nhà cấp cao, nếu em đã vừa lòng, vậy càng thêm chứng minh đã trang hoàng rất khá.
Hoàng Phủ Hồng Trúc tựa hồ còn chưa thật hài lòng, đôi mắt phượng nhìn Trần Phàm chằm chặp, cảm giác giống như nếu Trần Phàm không cho nàng được câu trả lời mà nàng muốn, nàng sẽ không bỏ qua.
– Ngô, quan trọng nhất là chỉ cần em yêu thích thì anh liền thích.
Trần Phàm lại nghẹn ra một lý do.
Sau cơn mưa trời lại sáng.
Trên gương mặt hại nước hại dân của Hoàng Phủ Hồng Trúc hiện lên nụ cười sáng lạn.
Vào lúc này, ngay khi trái tim nàng đập mạnh thình thịch muốn dẫn Trần Phàm đi lên phòng ngủ thì tiếng chuông điện thoại di động lại không hợp thời vang lên.
Nhíu mày, Hoàng Phủ Hồng Trúc có chút tức giận lấy ra di động, vừa nhìn thấy dãy số hiện lên trên màn hình thì ngây ra, nói:
– Nam Kinh Lâm Đông gọi điện thoại tới.
– Nghe đi, xem thử hắn muốn nói gì.
Trần Phàm như có suy nghĩ.
Hoàng Phủ Hồng Trúc gật đầu, tiếp điện thoại.
– Lâm Đông nói hiện tại hắn đang ở Đông Hải, muốn gặp anh một lần.
Nửa phút sau Hoàng Phủ Hồng Trúc cúp điện thoại, tư thế của một cô gái nhỏ trước đó đã không còn tồn tại, chỉ còn sự bình tĩnh, đầy cường thế của một Mỹ Nữ Xà.
– Gặp anh?
Trần Phàm nhẹ nhàng xoa gương mặt, nói:
– Bảo hắn chờ anh ở cổng Thạch Phong trà viên.
Hoàng Phủ Hồng Trúc không nói thêm lời vô ích, lập tức nhắn lại chỉ thị của Trần Phàm.
Hai mươi phút sau, Lâm Đông đi tới cổng Thạch Phong trà viên.
Ngày hôm nay, hắn cũng không lái chiếc Maybach đắt tiền, cũng không lái chiếc Bentley, mà là lái một chiếc Audi A4 ngày xưa hắn luôn sử dụng lúc mới leo lên hắc đạo Nam Kinh.
Cho chiếc Audi A4 đã làm bạn với hắn thời gian khá lâu dừng lại, hắn bước xuống xe, dùng một loại ánh mắt kính sợ nhìn hai pho tượng sư tử điêu khắc cùng cánh cổng lớn của Thạch Phong trà viên, cũng không dám mạo muội đi tới.
Bởi vì hắn biết hắn không có tư cách tiến vào.
Thậm chí theo hắn xem ra, cả Dương gia, chỉ có Dương Nghiễm Đức mới miễn cưỡng có tư cách tiến vào.
Vừa nghĩ tới bản thân mình chỉ thêm một lát sẽ cùng với người thanh niên của Trần gia đang được đẩy lên đầu sóng ngọn gió bước vào trà viên đại biểu cho thân phận này, trong lòng hắn tràn ngập một tia kích động.
Nhưng rất nhanh, khi hắn châm một điếu thuốc lá chỉ có giá mười một đồng một hộp mà hắn thường hút ở ngày xưa khi mới hỗn chân hắc đạo, cả người hắn chợt bình tĩnh lại.
Dưới ánh mặt trời, hắn dựa vào chiếc Audi A4 có chút cũ kỹ, lẳng lặng hút thuốc chờ Trần Phàm đến.
Bốn mươi phút sau, trong sự chờ đợi thật bình tĩnh của Lâm Đông, chiếc Audi A8 của Hoàng Phủ Hồng Trúc đã chạy tới dừng lại ở trước công Thạch Phong trà viên.
– Em ở trong xe chờ anh.
Sau khi tắt máy, Hoàng Phủ Hồng Trúc quay đầu nhìn Trần Phàm, cũng không có ý định đi xuống xe.
Bởi vì nàng biết hiện tại Trần Phàm cũng không cần nàng đi chung, hơn nữa Thạch Phong trà viên chính là nơi tượng trưng tốt nhất cho thân phận.
Dù sao, ngay cả bản thân nàng cũng chưa đạt được tư cách bước vào trà viên này.
– Ân.
Thoáng trầm ngâm, Trần Phàm đồng ý lời đề nghị của Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Cùng lúc đó, Lâm Đông đã đi tới trước chiếc Audi A8, nhưng cũng không tự làm chủ mở cửa xe cho Trần Phàm, chỉ đứng thẳng thân mình chờ đợi.
Đi xuống xe, nhìn Lâm Đông đang cung kính đứng chờ mình cùng chiếc Audi A4 cũ nát phía sau, Trần Phậm có thể nhận thấy được khí tức a dua theo thói quen của Lâm Đông đã xảy ra một ít chuyển biến.
Phần chuyển biến kia, làm cho ánh mắt của Lâm Đông khi nhìn về hướng Trần Phàm chỉ có tôn kính, mà không còn sợ hãi.
– Trần tiên sinh.
Lâm Đông cúi đầu chào.
– Theo tôi vào trong nói chuyện.
Trần Phàm cũng không tỏ vẻ, nói xong dẫn đầu bước vào cửa lớn Thạch Phong trà viên.
Ngay cửa trà viên. Mạc lão thân là “nhân viên” duy nhất bên trong trà viên này, đang ngồi trên ghế đằng mộc, bưng một chén trà thơm, nằm phơi nắng, híp mắt, làm cho người ta có loại cảm giác như hắn đang ngữ.
– Mạc lão.
Nhìn thấy Mạc lão, Trần Phàm cung kính chào hỏi.
– Cậu đã đến rồi.
Nghe được thanh âm của Trần Phàm. Mạc lão mở mắt, trong con ngươi vốn đùng đục lại hiện lên một tia ánh sáng kỳ dị, cười đứng dậy nói:
– Hai ngày trước Ngụy lão gia tử còn mới nhắc tới cậu, nói từ sau khi cậu ở Hàng Châu trở về cũng không chịu tới tìm ông ấy uống trà.
Khi nói chuyện, ánh mắt Mạc lão nhìn về phía Trần Phàm mang theo vẻ tán thưởng.
Theo hắn xem ra, Yến gia đại thiếu Yến Thanh Đế cũng tốt, Trần gia đại thiếu Trần Phi cũng thế, nếu như có được cơ hội cùng Ngụy lão uống trà, chỉ sợ sẽ lập tức buông bỏ toàn bộ công việc trong tay, mà chạy nhanh tới tìm Ngụy lão uống trà.
Bởi vì đối với người thường mà nói, cùng Ngụy lão uống trà một lần, so với việc cả đời phải cố gắng càng thêm hữu hiệu.
Đối với Yến Thanh Đế. Trần Phi là những đại thiếu mang đầy màu sắc Hồng sắc gia tộc mà nói, cùng Ngụy lão uống trà một lần, cũng sẽ được lợi cả đời.
Yến Thanh Đế cùng Trần Phi rất muốn, lại không có cơ hội. Nguồn truyện: truyenngontinhaz.com
Trần Phàm có cơ hội nhưng lại không hề tận dụng.
– Chỉ đơn giản đi uống trà với Ngụy lão, trong lòng tôi không đành.
Trần Phàm nhàn nhạt cười, nói:
– Chờ ngày nào đó tôi có được loại trà trúng ý, sẽ đến tìm Ngụy lão uống trà.
– Vậy tôi sẽ chuyển cáo Ngụy lão, cậu cũng không được tiếp tục quyt nợ với lão nhân gia, nếu không lão nhân gia trở mặt, cậu sẽ lãnh đủ hết đó.
Mạc lão cười mở lời trêu đùa, nhưng trong lòng hiểu rất rõ ràng, khi Hàng Châu nổi lên sóng gió, nếu không phải do Trần Phàm cuối cùng lật ra lá bài tẩy, xoay thế cục, thì Ngụy lão gia tử cho dù đã thối lui quan trường nhưng lực ảnh hưởng cùng năng lực vẫn kinh người kia cũng sẽ vì câu nói được người nhờ vả mà ra tay giúp Trần Phàm.
Theo ý nào đó mà nói, bước cờ của Trần Phàm tại Hàng Châu chẳng những đánh cho Yến gia trở tay không kịp, cũng làm cho toàn bộ đại nhân vật đang chú ý tới ván cờ này có được nỗi vui mừng không nhỏ.
– Mạc lão, ngài cũng đừng nói giỡn, cho tôi thêm mười lá gan, tôi cũng không dám quỵt nợ với Ngụy lão đâu.
Trần Phàm cười cười.
– Được rồi, hai người vào đi thôi, đi vào rừng trúc, tôi đi pha bình trà cho hai người.
Mạc lão cười cười, từ đầu tới cuối không hề đưa mắt nhìn Lâm Đông lần nào, nói xong trực tiếp xoay người đi pha trà.
Nhìn theo bóng lưng Mạc lão rời đi, bên tai vọng lại đoạn đối thoại giữa Trần Phàm cùng Mạc lão, trong đầu dần hiện ra từng hình ảnh mình bị nhục nhã tại Dương gia, trái tim vốn không tính là yếu ớt của Lâm Đông nhảy lên điên cuồng không thôi!
Theo sau, hận đỏ mắt, cắn răng, quật cốt, cố gắng thật thẳng lưng, đi theo người thanh niên từng bị đuổi ra khỏi Trần gia kia, hướng vào bên trong Thạch Phong trà viên, nhẹ nhàng bước ra một bước.
Một bước thật nhỏ.
Một bước này, Dương gia không thể cho hắn.
Một bước này, giúp cho hắn tiến nhập vào một thế giới khác.
Một bước này, để cho hắn càng thêm kiên định quyết tâm trong lòng.
Một bước này để cho hắn ở trong tương lai khi đã trở thành một con chó điên làm cho cả phía nam bán quốc ba giới hắc, quân, chính đều có chút run sợ.
Lâm gia có cẩu tên a Đông,
Một con cẩu đứng thẳng.
Hắn so với người đang quỳ càng thêm cao quý.
Bởi vì, chủ nhân của hắn chính là Đồ Tể!