– Tổng…- tổng…- tổng…- tổng bí thư đến đây!
Thanh âm của vị trưởng phòng đại biểu cho ba chữ tượng trưng cho vô thượng quyền lực. trong con ngươi hiện rõ bộ dáng thất kinh của vị trưởng phòng, nguyên bản Xương Hâm đang vô cùng bất mãn đối với việc vị trưởng phòng không hiểu quy củ làm ảnh hưởng trình tự hội nghị, nhưng lúc này cả người hắn cứng ngắc, đồng từ trong nháy mắt trợn trừng tròn xoe, trên mặt tràn ngập vẻ không sao tưởng tượng nổi!
Không riêng gì hắn, trên đài chủ tịch, Viễn Sơn Chu Bình Xuyên, La Vĩ líu lưỡi trợn mắt, dưới đài chủ tịch, tất cả mọi người kể cả Yến gia đại thiếu Yến Thanh Đế cùng Nạp Lan Hương Hương, tất cả mọi người bị tin tức này làm cả kinh trợn mắt há hốc mồm!
Khiếp sợ sao?
Đúng vậy!
Dù là Tiêu Phong vốn đã biết rõ hôm nay Trần Phàm sẽ cho đám người mắt chó xem người thấp một bạt tai thật hung hăng cũng phải bị dọa.
Từ nhỏ hắn xuất thân từ trong gia đình giàu có, hiểu biết không ít, hắn biết rõ hàm ý của ba chữ kia đại biểu cho điều gì.
Trong lúc hắn đang khiếp sợ, theo bản năng nhìn về phía Trần Phàm ngồi trên đài chủ tịch.
Trần Phàm cũng không giống như những người khác nghe được tin tức mà giật mình cả kinh sợ hãi.
Trên mặt của hắn tìm không thấy một chút biểu tình kinh ngạc.
Không có một chút nào!
Đồng dạng vẻ mặt Dai Fu cũng không có chút kinh ngạc.
Khi nàng nghe được vị trưởng phòng kia kêu lên, nhìn thấy biểu tình kinh hãi của những người bên dưới đài thì nàng nở nụ cười.
Dưới ánh đèn, trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng chậm rãi hiện lên một nụ cười sáng lạn.
– Hô…
Trên đài chủ tịch, bản thân là người nắm quyền tỉnh Chiết Giang. Chu Bình Xuyên thở mạnh một hơi, giống như dùng một hơi này đem toàn bộ nỗi khiếp sợ hộc ra bên ngoài, hắn nhìn thoáng qua Xương Hâm đang há hốc mồm, thanh âm hơi có chút run rẩy nói:
– Xương bộ trưởng, chúng ta cùng nhau đi nghênh đón tổng bí thư đi?
Không một tiếng trả lời, gương mặt tái nhợt của Xương Hâm đờ đẫn gật gật đầu.
Hoa lạp!
Cùng lúc đó trên đài, dưới đài, những người vừa lấy lại tinh thần, không nói một lời lập tức đứng lên!
Trong chuyện này người đầu tiên chính là Yến gia đại thiếu với dáng vẻ không ai bì nổi khi nãy!
Dù Yến gia đại thiếu có bao nhiêu ngưu bức, nhưng ở ngay trước mặt thủ trưởng số 1, hắn nhất định phải đem vẻ kiêu ngạo của Yến gia cẩn thận thu liễm, không dám bày ra một chút nào!
Trong lòng đứng dậy, trái tim Yến Thanh Đế treo cao trên cổ họng, lý trí cùng trực giác nói cho hắn biết, thủ trưởng số 1 đến đây tuyệt đối không phải là một chuyện tốt!
Có lẽ vì xác minh ý nghĩ của hắn, khi hắn đưa ánh mắt nhìn lên đài chủ tịch, rõ ràng phát hiện trên đài chủ tịch ngoại trừ Chu Bình Xuyên, Xương Hâm cùng đứng lên, dù là Dai Fu cùng Roman cũng đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài nghênh đón thủ trưởng số 1.
Chỉ có một người cũng không đứng lên.
Trần Phàm.
Chẳng lẽ thủ trưởng số 1 là lá bài tẩy cuối cùng của hắn?
Lộp bộp!
Nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng Yến Thanh Đế không khỏi thầm hỏi chính mình, sau đó trên gương mặt luôn lộ ra vẻ khinh thường rốt cục hiện lên dáng vẻ sợ hãi.
Sẽ không, tuyệt đối sẽ không!
Không có Trần lão thái gia làm chỗ dựa cho hắn, thủ trưởng số 1 tuyệt đối sẽ không nhìn hắn một lần nào!
Huống chi nếu thủ trưởng số 1 thật sự vì hắn mà tới, ông nội không có khả năng không cho ta biết.
Trong lòng sợ hãi. Yến Thanh Đế lại tự hỏi một phen, lại cảm thấy được thủ trưởng số 1 không phải vì Trần Phàm mà tới.
Sau khi trong lòng hiện lên ý nghĩ này, gương mặt của hắn trở nên dễ nhìn hơn rất nhiều.
Hắn thu hồi ánh mắt, đi theo một ít nhân sĩ thể chế miễn cưỡng có thể xuất hiện trước mặt thủ trưởng số 1 bước nhanh về hướng đài chủ tịch, cuối cùng do Chu Bình Xuyên cùng Xương Hâm dẫn đầu, đoàn người hoảng sợ bất an rời khỏi phòng hội nghị.
Dai Fu cùng Roman cũng đã đi.
Thứ nhất, thủ trưởng số 1 đến, bọn họ quả thật phải cần biểu hiện ra đủ tôn kính…hơn nữa bọn họ hiểu được, sân khấu kế tiếp thuộc về Trần Phàm!
Bọn họ lưu lại cũng không có ý nghĩa gì!
Sân khấu thuộc về Trần Phàm sao?
Không biết.
Bất quá giờ này khắc này, khi những nhân sĩ thể chế giống như ong vỡ tổ phóng nhanh ra ngoài phòng hội nghị, nghênh đón thủ trưởng số 1, cũng có những nhân sĩ thương giới thần tình kinh hãi đứng nguyên tại chỗ, không biết phải làm sao.
Trên đài chủ tịch, người thanh niên cơ hồ bị mọi người cho rằng ngày hôm nay sẽ gặp phải bi kịch trong tay Yến gia đại thiếu, vẫn ngồi lẳng lặng trên đài không nhúc nhích.
– Thủ trưởng số 1 đã đến đây, Trần gia công tử ca không đi nghênh đón, lại ngồi yên trên đài chủ tịch, các anh nói, hắn muốn làm gì?
– Tôi xem hắn là đang chơi với lửa.
– Đúng vậy, dù là vị lão nhân của Trần gia không nằm xuống Bát Bảo Sơn, hắn cũng không dám đánh mặt sưng mập mạp ngay trước mặt thủ trưởng số 1 a!
– Bản thân tôi cảm thấy được hắn không phải đánh mặt sưng mập mạp, thủ trưởng số 1 không thể nào vì hắn mà tới, ngược lại là vì Yến gia đại thiếu mà tới.
– Tôi cũng cho rằng như vậy.
– Nếu thật là như vậy, trải qua sự việc hôm nay, chỉ sợ sau này lực ảnh hưởng của Yến Thanh Đế trong quốc nội sẽ bay lên một độ cao khủng bố, đến lúc đó đừng nói là bạn cùng lứa tuổi, dù là đại nhân vật tay cầm thực quyền cũng phải nhìn hắn với con mắt khác.
Giờ khắc này, tất cả những người đũng dậy chuẩn bị nghênh đón thủ trưởng số 1 đều đang nghị luận sôi nổi.
Vừa nghị luận bọn hắn còn chia làm ba phe cánh khác nhau.
Trong đó đại bộ phận cho rằng thủ trưởng số 1 là vì Yến gia đại thiếu mà tới, tới nơi này là vì muốn đè ép dáng vẻ bệ vệ của tập đoàn Kerner Er, đồng thời âm thầm giúp đỡ Yến gia đại thiếu một phen, một số ít người lại cho rằng Trần Phàm nghe tin thủ trưởng số 1 đến lại vẫn bất động ngồi trên đài chủ tịch, đủ để chứng minh Trần Phàm đang cảm kích đối với việc thủ trưởng số 1 tới hội trường, thủ trưởng số 1 vì hắn mà tới. Còn có rất ít người cho rằng thủ trưởng số 1 tới nơi này chỉ đơn thuần là công tác thị sát.
– Ông nội, ông nói thủ trưởng số 1 sẽ giúp ai?
ở vị trí của Phó gia Chiết Giang. Phó Bác từng bị Trần Phàm sĩ nhục lần trước, gương mặt phức tạp nhìn thoáng qua Trần Phàm vẫn đang ngồi yên trên đài chủ tịch, nhịn không được hỏi người cầm quyền của Phó gia là Phó Trần.
Hắn vừa thốt lên xong, toàn bộ thành viên Phó gia tham gia hội nghị không hẹn mà cùng nhìn về phía lão nhân mánh khóe thông thiên trong thương giới Chiết Giang.
Phó Trần với mái tóc bạc trắng nhưng tinh thần thật phấn chấn, nhìn Trần Phàm cười khổ thở dài:
– Đáp án không cần nói cũng biết, là vì người thanh niên đang ngồi trên đài chủ tịch mà tới.
– Bá!
Nghe được lời nói của Phó Trần, ngoại trừ thành viên Phó gia, những nhân sĩ thương giới chung quanh nguyên bản cho rằng thủ trưởng số 1 là vì Yến gia đại thiếu mà tới, gương mặt đều biến đổi.
Cho tới nay. Phó Trần đầu lấy danh hiệu ánh mắt sắc bén chuẩn xác mà nổi danh khắp Chiết Giang cùng thương giới phía nam, lúc trước khi đám người Phó Bác chọc tới Trần Phàm, hắn lập tức dẫn người đến giải thích xin lỗi, đây chính là chứng minh tốt nhất!
Dù sao, khi đó trên đầu Trần Phàm gánh vác lên quầng sáng của Trần gia, hơn nữa Trần lão thái gia còn tại thế.
Ở dưới tình hình này, đối với phán đoán của Phó Trần, chẳng những là thành viên của Phó gia, dù là những nhân sĩ thương giới chung quanh nghe được Phó Trần nói cũng đều không hề phản bác, lại lựa chọn tin tưởng.
– Danh tác a, thực sự là đại thủ bút.
Phó Trần cười khổ lắc đầu, nói:
– Lần này Yến Thanh Đế thậm chí là cả Yến gia thật quá mất mặt.
Đối mặt lời cảm thán của Phó lão gia tử, những thành viên Phó gia bên cạnh hắn, trong lòng tràn ngập một nỗi sợ hãi đến tận sâu trong linh hồn, nhất là Phó Bác.
Nguyên bản bởi vì lúc trước bị ép buộc quỳ xuống trước mặt Tiêu Phong, trong nội tâm Phó Bác thật muốn nhìn thấy Trần Phàm bị Yến gia đại thiếu hung hăng đánh vào mặt.
Nhưng hiện tại nghe được Phó Trần nói như thế, hắn không thể không tin tưởng một sự thật: Hôm nay, người thanh niên trên đài từng bị đuổi ra Trần gia, sẽ dùng phương thức tàn khốc nhất, cấp cho Yến Thanh Đế cùng toàn bộ mọi người một cái tát vang dội!
Cái tát, sẽ rất vang dội sao?
Nhất định sẽ!
Đây là ý tưởng chân thật nhất trong lòng Tiêu Phong.
Giờ khắc này hắn đang cảm thấy máu của mình thiêu đốt, trên gương mặt rám đen vì công việc bận rộn hoàn toàn bị nỗi kích động chiếm cứ.
Loại kích động không gì sánh kịp này, làm thân thể hắn cũng không thể khống chế mà run rẩy lên…
– Vốn tôi còn tò mò tên khốn kiếp Tiêu Phong làm sao lại học được kiểu giả vờ như vậy, hiện tại xem ra là học được từ tên tiểu tử trên đài chủ tịch a. Hắc! Thủ trưởng số 1 đã đến, hắn còn dám ngồi yên trên đài chủ tịch, bản thân tôi thật muốn nhìn xem hắn chết như thế nào!
Thân là thành viên Tần gia nhưng Tần Tư Nhiên vẫn đứng bên cạnh Lăng gia Lăng Vĩ.
Dưới ánh đèn, vẻ mặt nàng cười lạnh nhìn Trần Phàm, tựa hồ đang chờ mong Trần Phàm gặp phải bi kịch mà kết thúc.
Tốt nghiệp không bao lâu, hiện tại đang giữ chức trưởng phòng. Lăng Vĩ cũng không có tư cách xuất hiện trước mặt thủ trưởng số 1, lúc này nghe được Tần Tư Nhiên đứng bên cạnh cảm thán, Lăng Vĩ cũng cười lạnh nói:
– Tôi thật sự rất tò mò, loại người không biết tự lượng thân phận của mình lại luôn bày ra vẻ vờ vịt như thế, làm sao có thể sống đến bây giờ? Hắn cho rằng hắn là ai? Dù là lão bất tửTrần gia kia còn chưa nằm vào Bát Bão Sơn, lấy hành vi hiện tại của hắn, cũng sẽ bị chết thật thảm!
– Lăng ca, thủ trưởng số 1 là vì Yến thiếu mà đến sao?
Nghe được lời nói của Lăng Vĩ. Tần Tư Nhiên thần tình chờ mong nhìn Lăng Vĩ.
Đối mặt với vẻ chờ mong của Tần Tư Nhiên. Lăng Vĩ kiêu ngạo ngẩng đầu nói nàng hùng hồn:
– Còn cần phái nói sao? Em cũng không nghĩ xem lấy thân phận của thủ trưởng số 1, làm sao có thể đến tham dự loại hội nghị này?
Được câu trả lời của Lăng Vĩ, tiết tấu hô hấp của Tần Tư Nhiên liền thay đổi, đồng thời âm thầm làm ra quyết định, mặc kệ là dùng phương pháp gì, nhất định phái đem Lăng Vĩ trói chặt vào cô ta.
Theo cô ta xem, chỉ cần có thể giữ chặt được Lăng Vĩ, với việc hắn là một con chó trung thành của Yến Thanh Đế, vô luận là cô ta hoặc cả Tần gia đều cũng nhất phi trùng thiên!
Tần Tư Nhiên nghĩ bằng vào thân phận một đầu lĩnh của đám chó bên cạnh Yến Thanh Đế như Lăng Vĩ, đủ sức làm cho mình cùng Tần gia bay cao.
Mà người có tư cách ngồi bên người Yến Thanh Đế, hơn nữa còn được Yến Thanh Đế thưởng thừc, Nạp Lan Hương Hương lại không hề nghĩ như vậy.
Nàng chỉ là muốn báo thù cho chị của mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhưng mà…
Giờ khắc này.
Sau khi nàng lấy tư thế cao điệu xuất tràng.
Lại bị Dai Fu dùng vẻ cao quý cùng khí tràng đủ để nàng phải ngẩng mặt nhìn lên, đã đánh nát lòng kiêu ngạo tận sâu trong nội tâm của nàng.
Vừa biết thủ trưởng số 1 đột nhiên lại tới.
Vẻ mặt của nàng bỗng nhiên trở nên cực kỳ phức tạp.
Bên tai nàng không khỏi vang lên lời nói của Cổ Bình An trước khi nàng đến đây:
– Trước đó tôi có gọi điện hỏi tiểu vương gia, tiểu vương gia nói tuy rằng trung ương đã truyền lưu hơn nữa khẳng định Lăng gia gia chủ Lăng Chí Phong sẽ đến nhậm chức tại Chiết Giang, thay thế Tưởng Cương, trở thành người đứng thứ hai trong Chiết Giang, nhưng chỉ cần chưa chính thức phát công văn xuống, hết thảy đều rất khó nói. Dù sao, không ai có thể cam đoan Trần Phàm còn chưa đánh ra con bài chưa lật.
Thủ trưởng số 1, là lá bài tẩy của hắn sao?
Nạp Lan Hương Hương không kìm lòng được nấm chặt hai tay, thân thể hơi run rẩy lên, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm người thanh niên ngồi trên đài chủ tịch, ở trong lòng âm thầm hỏi chính mình.
Có lẽ vì muốn trả lời suy đoán của nàng, ngay cửa phòng hội nghị truyền tới tiếng bước chân.
Theo sau, tiếng bước chân ngừng lại.
Thân ảnh thủ trưởng số 1 đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Nhưng…
Sự xuất hiện của hắn, cũng không làm cho người thanh niên bị xem là chó nhà tang ngồi trên đài chủ tịch phải đứng dậy.
Thanh niên kia vẫn ngồi yên ổn trên đài chủ tịch.
Dưới ánh đèn, thân ảnh người thanh niên trở nên cao lớn mà mơ hồ.
Lòng kiêu ngạo của Đồ Tể, không cho khinh nhờn!