Bọn hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, thanh niên bị họ cho là không biết tự lượng sức mình, không chút giáo dưỡng, biến hóa nhanh chóng, lại trở thành Trần gia thiếu gia danh chấn kinh thành mới mười mấy ngày trước.
Loại hình ảnh hoàn toàn ngược lại này, trong lúc nhất thời làm cho bọn họ thật khó có thể thừa nhận.
Nhất là Lý Duy Quốc cùng Hành Mỹ Lan hai người.
Phía trước bởi vì sợ hãi Trần Phàm không chịu rời đi, bị Trần Vĩnh Thụy và Trần Phi nhìn thấy, thái độ của bọn họ có thể nói là ác độc tới cực điểm, châm chọc thì cũng thôi, thậm chí còn đòi trực tiếp đuổi đi Trần Phàm.
Nghĩ tới những điều này, Lý Duy Quốc cùng Hành Mỹ Lan hai người, sắc mặt nháy mắt một mảnh trắng bệch, trong con ngươi toát ra vẻ sợ hãi thật sâu.
Trong đó Lý Duy Quốc lại càng thêm rõ ràng kinh hoảng.
Dùng cách nói của Từ Vĩ Trạch, một câu nói của Trần Phàm đã làm cho mười mấy cán bộ xử cấp gặp bi kịch, mà Lý Duy Quốc lại tự có chỗ bẩn, nếu Trần Phàm muốn trả thù hắn…
Lý Duy Quốc không dám tiếp tục tưởng tượng.
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra từ trên trán hẳn, hắn chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân.
– Nguyên lai, là…là…hắn…
So ra mà nói, đả kích nhất chính là Lý Sâm. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyenngontinhaz.com
Chuyện tối hôm qua làm cho hắn ý thức được. Trần Phàm cũng không phải chó hay mèo ngoài đường, nhưng hắn tin chắc Trần Phàm không có khả năng lợi hại tới mức coi thường Lý gia cùng Trần gia.
Cho nên từ tối hôm qua bắt đầu, hắn liền bắt đầu chờ mong, chờ mong Trần Phàm cùng Trần Phi chạm mặt, sau đó bị chết không thể chết lại, cuối cùng như một con chó nhà tang cút ra khỏi quân khu đại viện.
Kết quả, sự thật cho hắn một cái tát vang dội.
Cái tát này mặc dù không đánh lên trên mặt, nhưng càng thêm vang dội so với đánh thẳng lên trên mặt.
Hoàng Hiểu Linh cũng có biểu tình trợn mắt há hốc mồm, thần tình bà ngây ngốc nhìn Lý Quân, miệng hơi mở ra, chỉ cảm thấy trong cổ họng giống như bị mắc phải xương cá, một câu cũng không nói nên lời.
Trong mọi người, sắc mặt hơi tốt hơn một chút chỉ có Lý Quân.
Bởi vì tận sâu trong nội tâm hi vọng đời sống tình cảm của con gái đạt được hạnh phúc, cho nên hắn cũng không giống như những người khác châm chọc Trần Phàm, mà thiện ý nhắc nhở Trần Phàm nên sớm rời đi một chút, lại thật không ngờ, nhắc nhở chỉ là dư thừa.
– Tiểu Dĩnh, vì sao con không nói sớm hắn là người của Trần gia?
Giờ khắc này, Lý Quân đột nhiên cảm giác được miệng của mình có chút đắng chát.
Nghe Lý Quân vừa hỏi như vậy, kể cả Từ Vĩ Trạch cũng đưa mắt nhìn về hướng Lý Dĩnh, theo bọn họ xem ra, nếu Lý Dĩnh sớm nói ra thân phận Trần Phàm, là có thể tránh khỏi cảnh tượng bẽ bàng này.
Lúc ở Đông Hải, bởi vì sợ hãi đả kích tới lòng tự trọng của Trần Phàm. Lý Dĩnh luôn vô cùng do dự với việc có nên mời Trần Phàm cùng về Nam Kinh hay không, cuối cùng lấy hết dũng khí trưng cầu ý kiến của Trần Phàm, lại thật không ngờ Trần Phàm cũng không hề hỏi han, trực tiếp đáp ứng.
Vì thế ở trong lòng nàng báo cho chính mình: bất kể như thế nào cũng không để cho một màn năm xưa tái hiện.
Kết quả sau khi biết được là Trần Phi cầu hôn, toàn bộ dũng khí cùng quyết tâm của nàng bị đánh tan dập nát.
Dù sao hai chữ Trần gia thật quá mức chói mắt, chói mắt tới mức làm mất đi ánh sáng của chính gia tộc nàng.
Thế cho nên, nàng đối với việc Trần Phàm hứa hẹn sẽ quang minh chính đại đưa nàng rời khỏi Lý gia, hoàn toàn mất đi tin tưởng.
Nhưng ngay khi thân phận Trần Phàm chân chính trồi lên mặt nước, nàng cũng hoàn toàn bị sợ ngây người.
Vô cùng khiếp sợ, trong lòng còn có một thanh âm nói cho nàng biết: Trần Phàm ưng thuận lời hứa với nàng nhất định sẽ được thực hiện, một màn năm đó tuyệt đối sẽ không còn lặp lại.
Giờ này khắc này, nàng vô cùng tin chắc điểm này.
– Con cũng không biết.
Lý Dĩnh nhẹ lắc đầu, nhưng trong lòng bởi vì chuyện mình không muốn đả kích Trần Phàm nên trong hành trình tại Vân Nam nàng không dám nói ra gia thế của mình cho Trần Phàm mà hiện tại cảm thấy thật hoang đường.
Không biết?
Nghe được Lý Dĩnh nói ra ba chữ kia, ngay cả Từ Vĩ Trạch bên trong, mọi người chợt ngẩn ra, theo sau cũng bình thường trở lại – nếu Lý Dĩnh biết được thân phận Trần Phàm, như vậy cũng không đến nỗi lo lắng như thế, cũng sẽ không bởi vì sợ hãi Trần Phàm bị nhục nhã, tiến lên một bước hộ ngay trước người Trần Phàm.
– Làm sao bây giờ?
Giờ khắc này, Hoàng Hiểu Linh giống như kiến bò trên chảo nóng, hoàn toàn mất đi chủ kiến, chỉ tha thiết mong chờ nhìn Lý Quân.
Lý Quân trầm mặc không nói.
Không riêng gì Lý Quân, những người khác cũng cảm thấy trong miệng chát đắng, biến cố thình lình xảy ra thật sự làm bọn họ quá khó khăn tiếp nhận.
– Dì Hoàng, có phải dì đang cảm thấy thật đáng tiếc?
Từ Vĩ Trạch cũng làm như không tim không phối nhìn Hoàng Hiểu Linh hỏi:
– Nếu không phải dì cùng bọn họ quá mức bợ đỡ, quá mức cay nghiệt, dì sẽ thật vui vẻ khi có được một đứa con rể càng thêm ưu tú so với Trần Phi.
– So với Trần Phi càng thêm ưu tú? Chưa chắc đi?
Hành Mỹ Lan nguyên bản giống như bị mắc nghẹn. ũ rũ hồi lâu, hiện giờ nghe được Từ Vĩ Trạch nói như thế nhịn không được phản bác.
– Chưa chắc?
Từ Vĩ Trạch lạnh lùng cười:
– Hắc, tôi biết, thím muốn nói người ngoài đều đang đồn đãi Trần Phi có thể trở thành người thừa kế đời thứ tư của Trần gia, hơn nữa Trần Phi ba mươi xuất đầu, hỗn tới cấp chính sở*, rất nhanh còn có thể đi lên trên, ngày sau tiền đồ vô lượng.
(*hôm lâu dịch nhầm thành sảnh, sori. Đây là cán bộ cấp 5.)
Hành Mỹ Lan nhíu mày, không hé răng.
– Nhưng thím cho rằng, một câu nói của Trần Phi là có thể khiến cho Vân Nam lật trời không? Trần lão thái gia sẽ vì Trần Phi mà ở ngay trước mặt thủ trưởng số 1 cùng toàn bộ các đại lão vỗ bàn chửi mắng, hơn nữa còn hoàn toàn chỉnh chết Phạm gia sao?
Từ Vĩ Trạch cười lạnh hỏi.
– Đó chẳng qua là vì Trần lão thái gia cưng chiều hắn mà thôi…Lý Sâm yếu ớt nói một câu, rất có hương vị ăn khôngđược quả nho thì chê quả nho xanh.
Từ Vĩ Trạch nhìn hắn như nhìn kẻ ngu ngốc, cười lạnh nói:
– Cưng chiều? Buồn cười. Trần lão thái gia là khai quốc nguyên lão duy nhất còn sống hiện nay, ăn muối còn nhiều hơn Lý Sâm anh ăn cơm, anh cho rằng Trần lão thái gia thật sự già tới hồ đồ, sẽ bởi vì đi cưng chiều một đứa cháu phế vật, mà ở ngay trước mặt thủ trưởng số một vỗ bàn chửi mắng?
Lý Sâm há to mồm, không sao phản bác.
– Trần lão thái gia cưng chiều hắn, coi trọng hắn, là bởi vì hắn là một Long Nha duy nhất trong suốt ba mươi năm nay.
Từ Vĩ Trạch nói xong nhịn không được nhắm hai mắt lại, giọng nói vô cùng kính sợ:
– Long Nha, hai chữ này đại biểu cho ý nghĩa, các vị vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết.
Mỗi người đều có một thân ảnh cho mình đuổi theo, Từ Vĩ Trạch cũng không ngoại lệ – Dưới lầu một mình Từ Vĩ Trạch nói chuyện khiến cho cả thành viên Lý gia đều á khẩu không trả lời được, không khí trên lầu lại có vẻ càng thêm ngưng trọng.
Trong phòng sách. Lý Vân Phong ngồi sau bàn. Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi ngồi trên sô pha. Trần Phàm ngồi riêng một ghế dựa, bốn người đều không nói gì.
– Tiểu Phàm, cháu với tiểu Dĩnh đã xảy ra chuyện gì?
Không biết qua bao lâu, thân là chủ nhân Lý Vân Phong mới mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh của phòng sách, nhưng giọng nói có chút phức tạp.
Dù sao cũng do hắn chữ động đến Yên Kinh ngay trước mặt Trần Kiến Quốc mở miệng cầu hôn, mà hiện giờ Lý Dĩnh lại cùng Trần Phàm quen nhau…
– Nàng là nữ nhân của cháu.
Trần Phàm mở miệng, thanh âm không lớn, giọng nói lại dị thường kiên định.
Nàng là nữ nhân của cháu.
Mấy chữ ngắn ngủi, nháy mắt nổ vang bên tai ba người Lý Vân Phong. Trần Vĩnh Thụy, Trần Phi, đôi mày Lý Vân Phong càng can chặt lại, diễn cảm có chút khó xử, mà biểu tình Trần Vĩnh Thụy âm trầm vô cùng, vẻ tức giận trong con ngươi không có chút nào che giấu, khóe mắt cũng đang run rẩy kịch liệt, trong lòng không biết đang đánh bàn tính gì.
Tuy rằng Trần Phi ở trước mắt cũng xem như hỗn tới cấp bậc chính sở, hơn nữa chủ quản một phương, ở trong giới thanh niên đồng lứa đủ dùng từ nổi bật để hình dung, nhưng luận lòng dạ cùng năng lực ẩn nhẫn, so sánh với Lý Vân Phong và Trần Vĩnh Thụy mà nói còn kém hơn.
Lần đầu tiên hắn và Trần Phàm gặp mặt, bởi trong lòng ghen tỵ luôn nói móc Trần Phàm, lại thật không ngờ cuối cùng bị Trần Phàm trào phúng, trong cơn tức giận, hắn gọi điện thoại tìm cha mẹ Trương Thiên Thiên, chuẩn bị dùng thân thể Trương Thiên Thiên phát tiết lửa giận.
Ai biết cuối cùng tiềm quy tắc không thành công không nói, Trương Thiên Thiên còn nói thẳng nam nhân có thể làm cho nàng tình nguyện trở thành tình nhân cùng đồ chơi chỉ có Trần Phàm.
Câu nói kia không thể nghi ngờ là cho Trần Phi một cái tát vang dội, đem lòng kiêu ngạo dưỡng thành nhiều năm trong lòng Trần Phi đánh dập nát, đồng thời làm thái độ của hắn đối với Trần Phàm xảy ra chuyển biến cực lớn – trước kia hắn chỉ cảm thấy Trần lão thái gia cưng chiều Trần Phàm như vậy thật sự rất không công bình, do đó sinh ra lòng ghen tỵ mãnh liệt, mà từ sau lúc kia, hắn trực tiếp hóa lòng ghen tỵ thành hận ý.
Trong lòng hắn manh động hận ý đối với Trần Phàm, còn thật sâu đậm.
Ở dưới tình hình này, hắn đi theo cha hắn Trần Vĩnh Thụy đến Lý gia cầu hôn, lại phát hiện Trần Phàm thành nam nhân của Lý Dĩnh…
Điều này hoàn toàn làm trong lòng Trần Phi tràn ngập lửa giận, phía trước ở dưới lầu hắn đã muốn phát tác, nhưng bị Trần Vĩnh Thụy ngăn trở, hiện giờ lại nghe được lời nói của Trần Phàm, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Trần Phàm:
– Chú đây là ý gì?
Từ khi gặp mặt Trần Phi, nhìn thấy diện mạo ăn trên ngồi trước của hắn. Trần Phàm liền không có một chút hảo cảm đối với Trần Phi, chuyện của Trương Thiên Thiên càng làm cho ấn tượng của Trần Phi trong lòng Trần Phàm hoàn toàn chuyển biến xấu…