– Ngốc nghếch, đàn ông hẳn là phải đứng ở trước người đàn bà, che mưa che gió cho người mình yêu thương, mà không phải là trốn ở sau lưng nhờ đàn bà bảo hộ.
Bên tai quanh quẩn vang lên những lời này của Trần Phàm, nhìn bộ dáng bình tĩnh của Trần Phàm, cảm thụ được nhịp tim trấn định của Trần Phàm. Lý Dĩnh khẽ dựa vào lồng ngực Trần Phàm, cả người không ngừng run rẩy lên.
Đối với Lý Dĩnh mà nói, bởi vì Lý Vân Phong đã gọi điện thông báo trước. Cho nên nàng cũng đoán ra, nhân vật lần này sẽ không hề tầm thường chút nào. Nhưng…nàng căn bản chưa từng nghĩ qua sẽ làm Trần gia ở Yên Kinh*.
Yên Kinh Trần gia.
Bốn chữ này đại biểu cho cái gì, chính bản thân Lý Dĩnh cũng hiểu rõ ràng.
Vừa nghe thấy bốn chữ này, nàng nháy mắt đã minh bạch đám hỏi lần này, chỉ sợ là đã trúng ý cả nhà rồi. Dù sao có thể chắp mối quan hệ với Trần gia, tương lai của Lý gia sẽ càng thêm huy hoàng.
Cũng chính bởi vì điểm này, mà cả người nàng đều xụi lơ. Bởi vì ở nàng xem ra, lúc này đây, mọi người trong dòng họ, sợ là sẽ không cho phép nàng có cơ hội lựa chọn.
Trong khi Lý Dĩnh đang run rẩy, đồng thời ngay cả Hoàng Hiểu Linh ở bên trong, tất cả mọi người đều mang diễn cảm trào phúng, liếc mắt nhìn Trần Phàm giống như đang ngắm nhìn một gã ngu ngốc.
Dù sao, Hoàng Hiểu Linh đã nói trắng ra người đến cầu hôn lần này là Trần Phi, như vậy cũng chứng minh rằng ván đã đóng thuyền. Mà Trần Phàm còn nói như thế, quả nhiên không thể nghi ngờ là muốn khiêu chiến Lý gia cùng Trần gia.
Thử hỏi xem, có gia tộc nào ở đương thời muốn khiêu chiến cùng hai gia tộc này đây cơ chứ?
Lý Sâm trừ bỏ trào phúng ra, còn mang theo một cỗ tâm tình vui sướng khi thấy người khác gặp họa, ở hắn xem ra. Trần Phàm càng biểu hiện cuồng vọng, càng ngang tàng, thì kết cục sẽ càng bi thảm.
– Người thanh niên, tôi đối với hành động cậu dám cùng Tiểu Dĩnh bước vào trong quân khu Nam Kinh, trong lòng cũng rất bội phục.
Lúc này, Hoàng Hiểu Linh tiếp tục mở miệng, ngữ khí nghe ra là khá phức tạp:
– Tôi cũng biết, nếu cậu dám làm như vậy, khẳng định cũng là có chỗ dựa vào. Nhưng lần này, cậu không có bất luận cơ hội nào đâu, một chút cũng đều không có.
– Bởi vì người đến cầu hôn con gái của bà là Trần Phi, Trần gia ở Yên Kinh sao?
Trần Phàm khẽ mỉm cười.
Vừa nghe thấy Trần Phàm nói như thế, nhìn thấy biểu tình ung dung của Trần Phàm. Diễn cảm trên khuôn mặt của Hoàng Hiểu Linh nháy mắt đã trở nên băng sương:
– Người thanh niên, cậu đã dám lấy dũng khí bước vào trong này. Như vậy, cậu phải hiểu rằng người của Trần gia đại biểu cho ý nghĩa gì. Cậu cho rằng, cậu so với Trần Phi càng có tư cách cưới con gái tôi hay sao?
– Ưm.
Trần Phàm gật đầu.
– Tôi rất hiếu kỳ, cậu dựa vào cái gì?
Hoàng Hiểu Linh cười lạnh.
Trần Phàm nhìn chằm chằm vào mắt Hoàng Hiểu Linh. gằn từng chữ nói:
– Bởi vì cô ấy đáp ứng làm bạn gái của tôi.
– Người thanh niên, người không biết đúng là không có tội. Nhưng…nếu cậu hiểu biết nhiều về Trần gia, thì sẽ hoàn toàn khác. Nói thật lòng, cậu đã khiến cho tôi rất thất vọng rồi.
Thái độ của Trần Phàm lúc này đã hoàn toàn chọc giận Hoàng Hiểu Linh, cho nên ngữ khí của nàng cũng biến thành sắc lạnh hơn:
– Tôi hiểu cậu muốn nói đến tình yêu…Nhưng tôi cho cậu biết, hai chữ này ở trong mắt tôi, ở trong mắt những thành viên nhà Lý gia, so với cải trắng ngoài chợ còn muốn rẻ rúng hơn nhiều. Nếu cậu cho rằng Tiểu Dĩnh yêu cậu, vậy thì cậu đã nghĩ sai lầm mất rồi.
– Chị dâu, cùng nó nhiều lời vô nghĩa như thế làm gì? Trực tiếp đạp nó ra khỏi cửa đi thôi.
Hoàng Hiểu Linh vừa nói dứt lời. Lý Duy Quốc đang ngồi trên ghế sa – lon hút thuốc có chút mất kiên nhẫn nói.
Lời này của hắn vừa nói ra khỏi miệng. Hành Mỹ Lan sớm đã nghĩ qua phương pháp giáo huấn Trần Phàm thấu đáo, cũng không nhịn nổi thêm nữa, mà trực tiếp đứng lên:
– Hiểu Linh. Duy Quốc nói rất đúng. Đối với hạng người không có giáo dưỡng này, nói chuyện quả thực là lãng phí nước bọt, trực tiếp đá ra khỏi nhà đi thôi.
Nghe mấy người trong nhà nói chuyện với nhau. Biểu tình trên gương mặt xinh đẹp của Lý Dĩnh đã không còn một chút huyết sắc, nàng hai mắt phiếm hồng, cắn môi nhìn Trần Phàm, nhẹ giọng nói:
– Xin lỗi.
Khi nói những lời này, nước mắt của nàng giống như trân châu bình thường, trực tiếp theo trong vành mắt uất ức trào ra, vốn nàng nghĩ rằng, chính mình kiên quyết phản đối. Thêm mang Trần Phàm quay về nhà, thì có thể tranh thủ tự do quyết định chuyện hôn nhân, không có giẫm lên vết xe đổ như những lần trước nữa.
– Ngốc nghếch, anh đã nói là sẽ quang minh chính đại dẫn em bước ra khỏi Lý gia, thì nhất định là sẽ làm được.
Trần Phàm mỉm cười lau nước mắt trên khuôn mặt của Lý Dĩnh đi.
– Xem ra cậu là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?
Mắt thấy Trần Phàm không hiểu chuyện. Lý Duy Quốc đang ngồi trên ghế sa – lon hút thuốc, lúc này đã không còn nhịn nổi thêm nữa. Chỉ thấy hắn bóp tắt điếu thuốc, đứng lên, diễn cảm khó coi bước đến phía Trần Phàm.
– Người thanh niên, làm người thì nên phải biết điều.
Lúc này, biểu tình của Hoàng Hiểu Linh cũng có chút khó coi, ở nàng xem ra, sự tình đã đến nước này, Trần Phàm có muốn dây dưa thêm xuống cũng là không có tác dụng. Kết quả đã ấn định từ trước lâu rồi.
– A Quân, thông báo cho cảnh vệ vào đây đưa gã tiểu tử này ra.
Hành Mỹ Lan vẻ mặt khó coi nhìn Lý Quân nói:
– Nếu không, một hồi nữa người của Trần gia đến đây, sẽ rất khó giải thích.
Lý Quân ngay từ đầu luôn luôn trầm mặc không nói. Lúc này nghe thấy Hành Mỹ Lan nhắc nhở, trong lòng khẽ thở dài, sau đó đứng lên bước tới phía trước:
– Người thanh niên, đừng tìm khổ, cậu hãy đi đi. Nếu không một lát nữa cậu muốn rời đi, cũng sẽ không hề dễ dàng nữa đâu.
Trần Phàm có thể nhìn ra, người ở trong đại sảnh lo lắng đến hạnh phúc cho Lý Dĩnh cũng chỉ có một mình Lý Quân mà thôi. Nhưng là hữu tâm vô lực, căn bản không thể thay đổi được cái gì.
– Lý thúc, tôi nghĩ, vẫn nên chờ Lý lão gia đến đây quyết định đi.
Đối mặt với Lý Quân. Trần Phàm có vẻ thực lòng khách khí.
– Anh, không cần phải nhiều lời vô nghĩa cùng hắn làm gì. Em đi gọi cảnh vệ đến, gông cổ gã tiểu tử này mang ra ngoài.
Lý Duy Quốc không chờ Lý Quân mở miệng, đã nhanh chóng làm ra quyết định. Cảm giác, nếu không phải hiềm thân phận của mình, chỉ sợ là sẽ trực tiếp xông lên đá Trần Phàm bay đi ra ngoài.
Khi đang nói chuyện. Lý Duy Quốc nhấc chân bước đi ra ngoài, thì chợt nhìn thấy cảnh vệ đang đi theo phía sau một người đàn ông, thần tình khẩn trương bước đến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Ngôn Tình AZ – www.truyenngontinhaz.com
Người đàn ông đi ở phía trước hẳn, một thân mặc trang phục rằn ri, toàn thân tràn ngập lực lượng mang tính bạo tạc. Trong lúc bước đi ngẩng đầu ưỡn ngực, nhịp bước chân trầm ổn mạnh mẽ, khoảng cách giữa mỗi bước chân cơ hồ đều giống nhau như đúc, giống như là dùng thước đo qua bình thường.
Từ Vĩ Trạch!
Đại đội trưởng bộ đội đặc chủng, thuộc quân khu Thành Đô. Và còn là cháu đích tôn của thủ trưởng quân khu Thành Đô.
– Vĩ Trạch, anh đến đây làm gì?
Nhìn thấy Từ Vĩ Trạch bước vào đại sảnh. Lý Quân khẽ biến sắc nói.
Ba đội trinh sát và đại đội đặc chủng quân khu Nam Kinh đều do Lý Quân sở quản. Mấy ngày hôm nay quân khu Nam Kinh và quân khu Thành Đô muốn cho quân đặc chủng thi đấu võ thuật. Kết quả khi luận võ quân đặc chủng Thành Đô của Từ Vĩ Trạch đã hiển lộ thần uy, vô luận đánh nhau hay là bắn súng đều áp chế đại đội đặc chủng quân khu Nam Kinh, làm cho các vị cán bộ cấp cao của quân khu Nam Kinh đều mất hết thể diện.
– Xem cuộc vui!
Từ Vĩ Trạch mỉm cười, sau đó nhìnthoáng qua Lý Dĩnh đang ôm Trần Phàm. Nguyên bản vẻ mặt đang tươi cười bỗng nhiên tiêu thất, cướp lấy chính là nỗi khiếp sợ sâu sắc.
Thân là đại đội trưởng bộ đội đặc chủng quân khu Thành Đô, mấy năm trước Từ Vĩ Trạch đã từng tham gia tuyển chọn làm thành viên dự bị của tổ chức Long Nha. Kết quả lần đó mười hai thí sinh tham dự tuyển chọn đều bị Trần Phàm đánh cho tàn phế.
Trận chiến ấy, đã khắc sâu hình bóng của Trần Phàm ở trong nội tâm Từ Vĩ Trạch, vĩnh viễn không cách nào hủy diệt.
Một đoạn thời gian trước, hắn đến quân khu Vân Nam chúc tết Vương Quốc Cường. Kết quả biết được chuyện tình Trần Phàm cùng Hồng Liệt phát sinh xung đột.
Lúc ấy, hắn đã từng ở trong bàn rượu hỏi thăm Vương Quốc Cường xem, hai người thanh niên tên Trần Phàm giống nhau, có phải là cùng một người hay không. Kết quả Vương Quốc Cường và hắn đều nhất trí cho rằng sẽ không phải là một người đâu.
Nhưng sau khi cơn đại biến ở Vân Nam qua đi, hắn mới biết đó chính là Trần Phàm.
– Xem cuộc vui?
Vừa nghe thấy hai chữ này, sắc mặt của Lý Duy Quốc đã có điểm khó coi. Còn Lý Quân thì lại nhíu mày nói:
– Vĩ Trạch, tôi nhớ không lầm thì anh cũng không phải là người thích nhảy vô giúp vui. Hôm nay như thế nào…
– Vốn tôi là người ngoài, quả thật cũng không nên tham dự vào trong chuyện này.
Từ Vĩ Trạch đem ánh mắt ở trên người Trần Phàm thu hồi, diễn cảm quái dị liếc mắt nhìn mọi người trong đại sảnh, cười khổ nói:
– Nhưng tôi cảm thấy chuyện này vô cùng quỷ dị. Hơn nữa cũng rất thú vị, cho nên mới chạy đến đây.
– Quỷ dị?
Lý Quân nhíu mày, biểu tình hồ nghi.
– Ưm, đúng là quỷ dị.
Từ Vĩ Trạch nghiêm mặt nói:
– Tôi rất hiếu kỳ, chẳng lẽ Lý gia gia không biết chuyện tình giữa hắn và Lý Dĩnh hay sao?
Nói xong. Từ Vĩ Trạch thoáng liếc mắt nhìn Trần Phàm một cái, trong ánh mắt vẫn khiếp sợ như cũ không gì sánh nổi.
Vừa nghe Từ Vĩ Trạch nói như thế, tất cả mọi người đều không biết phải nói gì. Bởi vì có rất nhiều nguyên nhân làm cho, trước khi Trần Phàm đến Nam Kinh, trên dưới cao thấp Lý gia đều không biết Trần Phàm là ai, và có quan hệ với Lý Dĩnh như thế nào.
Chỉ riêng Lý Sâm là biết Trần Phàm và Lý Dĩnh đang có mối quan hệ, nhưng lại không nắm rõ được thân phận của Trần Phàm.
– Tiểu Từ, hay là cháu nhận thức hắn sao?
Ngày trước. Từ Vĩ Trạch từng có hảo cảm đối với Lý Dĩnh. Hoàng Hiểu Linh cũng biết. Thậm chí nàng còn chủ động đề nghị đến Từ gia cầu hôn. Nhưng hôm nay Lý Quân đến đây muốn can dự vào chuyện trong nhà, nàng luôn luôn là không tán thành chuyện này.
– Dường như mọi người còn chưa biết thân phận chân chính của hắn đi. Nếu không cũng sẽ không để hắn đứng ở chỗ này nói chuyện cùng mọi người đâu nhỉ.
Từ Vĩ Trạch cười khổ, theo sau tức giận nói:
– Kỳ thật…mọi người đều đã từng nghe qua đại danh của hắn rồi đó!
Ân?
Vừa nghe thấy Từ Vĩ Trạch nói như thế, ngay cả Lý Dĩnh ở bên trong, sắc mặt của mọi người đều biến đổi. Đồng thời đem ánh mắt quẳng ném về phía Trần Phàm.
Cùng lúc trước bất đồng. Lúc này đây, trong ánh mắt của bọn họ không có một tia trào phúng miệt thị nào, có chăng chính là tò mò không hiểu Trần Phàm rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Theo sau…Ngay khi Từ Vĩ Trạch muốn mở miệng vạch trần đáp án. Thì bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, mơ hồ còn nghe thấy tiếng cười sang sảng của Lý Vân Phong.
Phát hiện này làm cho diễn cảm của đám người Lý Quân biến sắc. Bọn họ hiểu rõ ràng, nếu như người của Trần gia biết chuyện tình giữa Lý Dĩnh cùng Trần Phàm, thì đó tuyệt đối sẽ là một chuyện rất không tốt.
Lúc này Lý Dĩnh đang dựa trong lòng Trần Phàm cũng khẩn trương cực điểm. Nàng hiểu rõ tính tình của Lý Vân Phong, sợ Lý Vân Phong sẽ bởi vì chuyện này mà rút súng ra bắn chết Trần Phàm. Vì thế, nàng cắn chặt răng. âm thầm làm ra quyết định, thà chết cũng nhất quyết phải bảo vệ bình an cho tánh mạng của Trần Phàm.
Một giây…hai giây…ba giây…
Năm giây đồng hồ sau. Lý Vân Phong dẫn đầu xuất hiện ở ngay trong tầm mắt của mọi người…