Nhìn thấy Tô San gật đầu, Trần Phàm nhẹ nhang lau đi nước mắt trên mặt Tô San, hít sâu một hơi, mỉm cười nói:
– Ăn cơm đi, nha đầu ngốc, nếu không ăn thịt bò sẽ lạnh.
– Trần Phàm, anh thật sự không có việc gì sao?
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy nụ cười trên mặt Trần Phàm. Tô San cảm thấy trong ngực rất đau, rất đau, nàng biết Trần Phàm đem tất cả những chuyện này che giấu thật thống khổ.
Trần Phàm khẽ lắc đầu, giống như đang nói cho Tô San nghe, lại giống như đang tự nói với mình:
– Ân, không có việc gì. Dù sao tất cả đều là chuyện quá khứ. Người cũng không thể mãi sống trong bóng ma của quá khứ.
– Ân, quá khứ nên để cho nó qua đi, sau này em sẽ luôn luôn bồi bên cạnh anh.
Tô San nhẹ giọng hứa hẹn.
Thanh âm không lớn, giọng nói kiên định!
Nghe lời hứa hẹn, trong lòng Trần Phàm chợt chấn rung.
Ngay sau đó không đợi Trần Phàm mở miệng, trên mặt Tô San hiện ra dáng tươi cười, cầm hộp quà đưa cho Trần Phàm, nói:
– Mở ra nhìn xem, em mua quà sinh nhật cho anh.
– Ân.
Trần Phàm gật đầu cười, tiếp nhận hộp quà từ từ mở ra.
Mà Tô San dùng hai tay chống cằm, tha thiết mong chờ nhìn Trần Phàm, ánh mắt không dám chớp mạnh, sợ bỏ qua từng chi tiết.
Giờ khắc này, trong lòng nàng tràn ngập chờ mong cùng lo lắng.
Chờ mong Trần Phàm sẽ thích quà sinh nhật của nàng, lo lắng là vì sợ Trần Phàm sẽ không thích.
Trong tâm tình rối rắm của Tô San, Trần Phàm mở ra hộp quà, trong hộp là một chiếc đồng hồ rất đẹp.
Thành viên Long Nha không chỉ có năng lực chiến đấu khủng bố, còn phải đề cập tới từng lĩnh vực, đối với từng lĩnh vực đều phải quen thuộc, nhất là một ít lễ nghi liên quan tới xã hội thượng lưu, nhất định phải biết. Bởi vì nhiều khi nơi chấp hành nhiệm vụ lại là những nơi tụ họp.
Bản thân từng là niềm kiêu ngạo của Long Nha, Trần Phàm ở phương diện này tự nhiên cũng không kém cỏi, chỉ liếc mắt hắn liền nhận ra trong hộp chính là chiếc đồng hồ mỗi năm chỉ được sản xuất ra mười chiếc, một chiếc đã đủ mua một chiếc xe Ferrari, cực kỳ trân quý.
– Nha đầu ngốc, làm sao em mua được? Nếu như anh nhớ không lầm, loại đồng hồ này rất khó mua được.
Trần Phàm hiểu rất rõ giá trị của chiếc đồng hồ này, người bình thường ngay cả có tiền cũng không thể mua được.
Bị Trần Phàm hỏi như vậy, trái tim Tô San chợt nhảy mạnh, theo sau chớp đôi mắt to, yếu ớt nói:
– Anh nói cho em biết anh thích hay không đã, em sẽ nói cho anh biết em làm sao mua được.
– Đương nhiên thích.
Nhìn thấy biểu tình khẩn trương của Tô San, Trần Phàm dở khóc dở cười, cảm xúc phản đối trong lòng nhất thời không còn sót lại chút gì.
– Thật sự?
Đồng tử Tô San đột nhiên phóng lớn, trong con ngươi tràn ngập vẻ vui mừng.
Trần Phàm cười gật đầu.
Lại thấy Trần Phàm xác nhận, trái tim đang treo trên cổ họng của Tô San lập tức rơi xuống, liền giải thích:
– Mấy ngày nay em luôn vì chuyện mua quà tặng cho anh mà ưu sầu. Vừa lúc hôm trước cha em nói cho em biết, Hong Kong có một hội đấu giá. Cho nên ngày hôm qua em xin nghỉ học một ngày, đi máy bay qua Hong Kong một chuyến, kết quả trong buổi đấu giá chọn được chiếc đồng hồ này, liền trực tiếp mua xuống. Em nghĩ xem ti vi, trên phim những nam nhân phần lớn ai cũng đeo đồng hồ mà anh lại không có, lại đúng lúc mua được cho anh một chiếc, là kiểu dáng mới, cùng thân phận của anh kỳ thật rất xứng.
Vừa nói xong, Tô San thè đầu lưỡi thơm tho, vẻ mặt biểu tình ngượng ngùng.
Nghe xong lời nói của Tô San, trong lòng Trần Phàm không khỏi chảy qua một dòng nước ấm, đồng thời cũng nhớ lại hôm sinh nhật Tô San chính mình cũng không nhớ được, mà sinh nhật của mình Tô San chẳng những nhớ rõ còn làm ra chuẩn bị, hai người thật khác nhau một trời một vực.
Trong lòng hiện ra ý nghĩ này, Trần Phàm không khỏi cảm thấy áy náy vạn phần.
– Ngốc tử, anh đã nói anh thích vậy mỗi ngày anh phải đeo nó nha.
Có lẽ do nguyên nhân tâm có linh thông, thấy Trần Phàm không nói lời nào, Tô San cười hì hì nói:
– Còn có ba lời hứa hẹn làm quà sinh nhật cho em, tính đến trước mất em mới sử dụng có một lần, anh không được quên.
– Tự nhiên sẽ không quên.
Tuy rằng Tô San từng dùng qua một lần nhưng sau đó lại đổi ý, cho rằng lần đó không tính. Trần Phàm tự nhiên cũng sẽ không tính.
– Không quên là tốt rồi, tốt lắm, ăn cơm, nếm thử tay nghề của em.
Tô San giơ con dao lên:
– Người ta chờ anh chờ tới bây giờ, đang đói bụng lắm.
Trần Phàm cười gật đầu.
Theo sau, hai người bắt đầu từ từ nếm thử bữa ăn tối dưới ánh nến lần đầu tiên kể từ khi quen biết nhau.
Vô luận là Trần Phàm hay là Tô San, đối với việc ăn cơm Tây cũng không có gì xa lạ, nhất là Trần Phàm, động tác tao nhã, thủy chung luôn giữ vẻ tươi cười, nếu chợt nhìn lên đều giống như một vị quý tộc Châu Âu thời xa xưa.
– Ngốc tử, động tác anh ăn cơm Tây sao lại tao nhã như vậy, hay là trước kia vẫn thường ăn?
Tô San chứng kiến động tác của Trần Phàm, biểu tình vẻ mặt thật quái dị.
Trần Phàm gật đầu:
– Xem như là phải, đây cũng là một trong những hạng mục huấn luyện của chúng tôi.
– Cái gì? Ăn cơm Tây cũng coi như huấn luyện?
Tô San giống như vừa phát hiện ra tân đại lục, trên mặt tràn ngập vẻ hiếu kỳ.
Chứng kiến diễn cảm trên mặt Tô San, Trần Phàm dở khóc dở cười:
– Ân, hạng mục huấn luyện đề cập đến rất nhiều hạng mục, giao tiếp xã hội là khâu quan trọng nhất, mà giao tiếp xã hội chính là khiêu vũ, phẩm rượu, dùng cơm…
– Thần kỳ như thế?
Tô San chớp đôi mắt to, giống như không thể tin được tất cả chuyện này là thật sự, theo sau nàng lấy lại tinh thần, giơ cao ly rượu nói:
– Anh yêu, chúc anh già thêm một tuổi.
Chẳng biết tại sao, chứng kiến Tô San đã khỏi phục lại bộ dáng thanh xuân hoạt bát dĩ vãng, tâm tình Trần Phàm dị thường thà lỏng, hắn cười giơ cao ly rượu.
– Phanh!
Ngay sau đó, thanh âm ly rượu va chạm vang lên bên trong phòng ăn, nhẹ uống một ngụm rượu vang, trên gương mặt mê người của Tô San hiện ra một tia đỏ ửng, dưới ánh nến phụ trợ, rất là mê người.
Ước chừng nửa giờ sau, buổi cơm tối dưới ánh nến do Tô San chuẩn bị mới xem như kết thúc.
Sau khi bữa tối kết thúc, Tô San cũng như dì Điền, thu dọn thật nhanh nhẹn, Trần Phàm muốn lưu lại hỗ trợ nhưng bị Tô San trực tiếp đẩy ra khỏi phòng ăn, ồn ào bất Trần Phàm đi tắm rửa.
Trần Phàm cũng không làm theo lời Tô San, mà ngồi trong phòng khách hút thuốc lá, xuyên thấu qua kính thủy tinh nhìn động tác rửa chén có chút không thuần thục thậm chí mới lạ của Tô San, trong lòng hoàn toàn cảm động.
Hắn biết cô bé này vì mình đã thay đổi rất nhiều, cũng trả giá rất nhiều!
Ước chừng hai mươi phút sau, Tô San thu thập xong thấy Trần Phàm còn ngồi trong phòng khách hút thuốc, hai tay chống nạnh, trợn mắt giáo huấn:
– Ngốc tử, không phải bảo anh đi tắm rửa sao? Như thế nào còn ngồi ở đó hút thuốc? Anh không biết hút thuốc quá nhiều đối với thân thể thật không tốt a?
– Ngô, tuân lệnh lão bà đại nhân, anh đi tắm đây.
Trần Phàm cười dụi tắt thuốc lá, đứng dậy đi về phòng tắm.
Chứng kiến bộ dáng giống như “thất kinh” của Trần Phàm, khóe miệng Tô San lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Trần Phàm càng ngày càng thích ngôi nhà này, thích cảm giác cùng nàng một chỗ, chẳng lẽ cảm giác của nàng cũng không phải như vậy sao?
Nói chung, tốc độ tắm rửa của nam nhân so với tốc độ cởi quần áo của nữ nhân là biến số tương ứng, mười phút sau, Trần Phàm trùm áo từ trong phòng đi ra, kết quả không thấy thân ảnh Tô San trong phòng khách.
– Ngốc tử, anh đi hơ khô tóc đi. ở trong phòng ngủ chờ em.
Ngay khi Trần Phàm còn đang nghi hoặc, Tô San tóc tai bù xù từ trên lầu đi xuống.
Ở phòng ngủ chờ em?
Hay là đêm nay nha đầu này muốn…
Nghe được câu này, Trần Phàm không khỏi ngẩn ra, mà Tô San tựa hồ ý thức được Trần Phàm đang suy đoán điều gì, nguyên gương mặt vì uống rượu mà biến thành kiều diễm ướt át, lại vội vàng chạy nhanh vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, sương mù lượn lờ, giống như còn lưu lại khí tức dương cương của Trần Phàm.
Vừa tiến vào phòng tắm, Tô San khẩn trương dựa vào cửa phòng, hai tay khép lại, che trước ngực, trái tim nhảy mạnh một trận kinh hoàng, diễn cảm cũng trở nên quái dị tới cực điểm.
Theo sau, nàng hít sâu vài hơi, Tô San chậm rãi cởi đi chiếc áo ngủ bằng bông trên người, thân thể mềm mại duyên dáng yêu kiều lập tức bại lộ trong hơi nước lượn lờ.
Có lẽ do nguyên nhân uống rượu, trên làn da trắng nõn của nàng lại có chút phiếm hồng, trong hơi nước lượn lờ như ẩn như hiện, có chút mê người.
Lập tức đi tới trước sương, Tô San nhìn thân thể mềm mại của mình, trong đầu theo bản năng dần hiện ra đôi bạch thỏ cực lớn của Dai Fu trong internet, trong lúc nhất thời lại nổi lên lòng ganh đua, cố ý cúi người, đem đôi tiểu bạch thỏ đẩy vun lên…
Hừ hừ, qua thêm một hai năm, ta nhất định có thể đuổi theo đại dương mã kia”. Tô San khoa tay múa chân, thấy tiểu bạch thỏ của mình vẫn không thể sánh bằng đại bạch thỏ của Dai Fu nên không khỏi có chút buồn bực, sau đó lại tự an ủi mình, bước vào trong bồn tắm.
Trong bồn tắm, Trần Phàm đã xả nước cho nàng, hơn nữa còn dọn sẵn đồ cần dùng tắm rửa.
Nằm trong bồn tắm, Tô San thoải mái duỗi lưng, sau đó giống như nhớ ra chuyện gì đó, gương mặt có chút khẩn trương, thì thào lẩm bẩm:
– Thật phải cùng ngốc tử làm cái kia sao?
Vừa nói xong, Tô San lại có chút do dự.
Quyết định đêm nay đem thân thể xử nữ lưu giữ mười chín năm của mình giao cho Trần Phàm, là ý tưởng xúc động nhất thời của nàng.
Nhưng…ngay khi tới giai đoạn cần thực hiện, nàng lại có vẻ vô cùng khẩn trương.
Dù sao, nàng là lần đầu tiên!
Nữ nhân lần đầu tiên đều cực kỳ khẩn trương, nàng tự nhiên cũng không ngoại lệ!
Huống chỉ là chính mình chủ động?
– Được…thì cho đi, dù sao sau này cũng sẽ cho.
Vài giây sau, Tô San cắn răng làm ra quyết định, nhưng đôi mày vẫn nhíu lại, bộ dáng lo lắng:
– Nhưng…trên mạng nói lần đầu tiên sẽ rất đau nga, đến lúc đó bảo ngốc tử kia nhẹ một chút…
Nghĩ tới đây, Tô San bắt đầu rửa sạch thân thể của mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Có lẽ do nguyên nhân muốn hiến thân cho Trần Phàm, nàng tắm rất chậm rất chậm, phàng phất như muốn đem mỗi một bộ vị trên thân thể tắm thật sạch.
Bởi vì…nàng phải đem bản thân sạch sẽ nhất cấp cho Trần Phàm!
Không biết qua bao lâu, sau khi Tô San tắm xong, cũng không mặc lại chiếc áo ngủ kia, mà trùm khăn trực tiếp đi ra phòng tắm.
Không thấy Trần Phàm trong phòng khách, vì thế Tô San vẫn trùm khăn tắm đi thẳng lên lầu.
Rất nhanh. Tô San đi tới cửa phòng của Trần Phàm, trực tiếp đẩy cửa vào, thấy Trần Phàm cũng không như ngày thường ngồi chơi trước Computer mà đang dựa ở đầu giường, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
– Ngốc tử, giường của anh không thoải mái, hay là qua phòng của em đi?
Đứng ngay của phòng ngủ, trong lòng Tô San giống như cất giấu một chú nai con đang thùng thùng nhảy mạnh không ngừng, khuôn mặt đỏ hồng một mảnh, lại thêm tầng hơi nước, giống như một đóa hoa kiều diễm:
– Em đi trước nha.
Tiểu nha đầu động tình thật a?
Nhìn khuôn mặt phấn nộn cùng thân thể lả lướt của Tô San, bên tai vang lên lời nói nũng nịu của nàng, Trần Phàm ngây dại…