Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ sáng lên, bên trong Thạch Phong Trà Viên có hai gian nhà trúc sáng đèn. Cả trà viên có vẻ dị thường im lặng.
Trong một gian nhà trúc, Hoàng Phủ Hồng Trúc mang theo Dương Viễn ngồi bên cạnh bàn trà, ngồi đối diện nàng chính là Tiêu gia gia chủ Tiêu Viễn Sơn.
Là gia tộc đại biểu cho Hàng Châu thậm chí là cả Chiết Giang ở mười năm trước, năm tháng huy hoàng địa vị của Tiêu gia tại Chiết Giang rất cao, mà thân là Tiêu gia gia chủ Tiêu Viễn Sơn cũng nổi tiếng một phương.
Nhưng…dù là như thế, hắn vẫn là lần đầu tiên bước vào Thạch Phong Trà Viên.
Mà đối với danh đầu của Thạch Phong Trà Viên, rất sớm hắn từng nghe nói qua, biết chủ nhân trà viên là một người cực kỳ thần bí, năng lượng ngập trời.
Không riêng gì Tiêu Viễn Sơn, thân là tổng tài tập đoàn Thiên Vấn Dương Viễn cũng là lần đầu tiên bước vào lâm viên được xã hội thượng lưu Đông Hải vinh dự nói là lâm viên khó tiến vào nhất Đông Hải.
So ra mà nói, trước kia Hoàng Phủ Hồng Trúc đã tới, nhưng…khi đó nàng tới cùng Sở Vấn Thiên, nhưng từ sau khi Sở Vấn Thiên qua đời, nàng liền mất đi tư cách bước vào trà viên này.
Nhìn thấy diễn cảm trên mặt ba người mất tự nhiên. Tô Thanh Hải mở miệng nói trước:
– Tiểu Phàm nói muốn tụ tập chúng ta cùng một chỗ, thương thảo chuyện hợp tác với tập đoàn Kemer Er, tôi cảm thấy hoàn cảnh nơi này không tệ, cho nên lười chuyển chỗ, mong rằng ba vị không cần để ý.
Nghe Tô Thanh Hải nói như thế, ngay cả Hoàng Phủ Hồng Trúc bên trong, ba người đều càng nhìn cao Tô Thanh Hải, dù sao có thể trở thành khách nhân của trà viên này, xem như đã có vốn khoe khoang trong xã hội thượng lưu, như vậy cũng đừng nói tới có thể mang theo người ngoài tiến vào.
– Đêm nay, tiểu Phàm gọi chúng ta tới nơi đây, là muốn thương thảo một chút về chuyện hợp tác cùng tập đoàn Kemer Er.
Nhìn thấy ba người không nói lời nào, Tô Thanh Hải lại nói:
– Tiếp theo, để cho tiểu Phàm nói đi.
Lời của Tô Thanh Hải vừa xong, ba người đều đưa mắt nhìn về phía Trần Phàm.
– Hoàng Phủ tiểu thư, Tiêu tiên sinh, Dương tiên sinh, nói vậy chuyện tập đoàn Kemer Er đầu tư tại đại lục, các vị đều rất rõ ràng.
Trần Phàm nói xong, chỉ chỉ phần tài liệu kế hoạch đầu tư mấy trăm trang đặt trên bàn, trầm giọng nói:
– Đây là kế hoạch cùng nội dung đầu tư cụ thể của tập đoàn Kemer Er, tôi đại khái có hiểu biết một chút, biết được lần này tập đoàn Kemer Er đầu tư tổng số cao tới hơn trăm triệu đô la. đề cập tới rất nhiều lĩnh vực.
Nghe được Trần Phàm vừa nói như thế cả ba người không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về phía bộ kế hoạch thư mấy trăm trang trên bàn, diễn cảm khác nhau. Hoàng Phủ Hồng Trúc hơi bình tĩnh, còn bộ dáng Tiêu Viễn Sơn cùng Dương Viễn lại là kinh ngạc.
Hiển nhiên, bọn họ cũng đều biết Trần Phàm có thể lấy được bộ kế hoạch đầu tư này có ý vị như thế nào.
– Bởi vì tôi cùng tập đoàn Kemer Er có chút quan hệ riêng tư, lần này lúc tập đoàn Kemer Er đầu tư tại đại lục, sẽ ưu tiên cho tôi tiến cử xí nghiệp trước.
Trần Phàm nghiêm mặt nói:
– Mà tôi cũng đáp ứng cho các vị tham gia đến việc hợp tác lần này. Nhưng…kim ngạch đầu tư của tập đoàn Kemer Er thật sự quá lớn, hơn nữa lĩnh vực rộng, trong các vị dù là phương nào muốn một mình hợp tác với tập đoàn Kemer Er khó khăn đều rất lớn, cho nên tôi nghĩ muốn đem ba phương thế lực dung hợp cùng một chỗ, một lần nữa xây dựng tập đoàn mới, sau đó lấy danh nghĩa tập đoàn này tiến hành hợp tác với tập đoàn Kemer Er.
Nói xong, Trần Phàm dừng lại một chút, nhìn lướt qua ba người nói:
– Đây là mục đích hôm nay tôi gọi các vị tới, các vị hãy suy nghĩ.
– Là chủ tịch tập đoàn Hải Thụy cùng cha vợ của tiểu Phàm, tôi đã quyết định đem toàn bộ tài sản tập đoàn Hải Thụy đầu nhập vào tập đoàn mới sắp thành lập.
Trần Phàm vừa nói xong, Tô Thanh Hải dẫn đầu tỏ thái độ.
– Tập đoàn Thiên vấn mặc dù không đưa ra thị trường, nhưng thông qua các phương diện đánh giá có được tài sản một trăm tám mươi triệu, trong đó cá nhân tôi chiếm cổ phần chín mươi lăm triệu, mười hai đại lão Hồng Trúc bang chiếm cổ phần ba mươi triệu. Dương Viễn chiếm cổ phần mười lăm triệu, ngoài ra một số cổ phần của công ty thuộc về một ít đổng sự cùng tầng quản lý tinh anh của công ty chia nhau.
Tô Thanh Hải vừa tó thái độ thì Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không cam chịu rớt lại phía sau, trầm giọng nói:
– Tôi lấy thân phận chủ tịch tập đoàn Thiên vấn tuyên bố, tập đoàn Thiên Vấn ngoại trừ giữ lại công ty bất động sản hữu hạn cùng công ty giải trí Thiên Vấn, toàn bộ còn lại đầu nhập vào việc hợp tác tập đoàn lần này, tài chính ước chừng khoảng một trăm hai mươi triệu.
Nghe được Hoàng Phủ Hồng Trúc nói không riêng gì Tô Thanh Hải cùng Tiêu Viễn Sơn, dù là Trần Phàm cũng thoáng lặng đi một chút, hiển nhiên bọn họ thật không ngờ Hoàng Phủ Hồng Trúc sẽ vải ra thủ bút lớn đến như thế.
Mà Trần Phàm lại rất rõ ràng, Hoàng Phủ Hồng Trúc lưu lại công ty bất động sản cùng công ty giải trí, là vì phục vụ cho của cải của hắc đạo, dù sao hàng năm Hồng Trúc bang thu vào đường hắc đạo cũng là một con số thật lớn, nàng nhất định phải đem những số tiền kia toàn bộ biến thành thu nhập hợp pháp, cũng chính là thứ gọi là rửa tiền, mà ngành bất động sản cùng công ty giải trí chính là ngành kinh doanh rửa tiền tốt nhất.
– Tiêu gia từ sau khi bị xuống dốc, tài sản ngâm nước nghiêm trọng, trước mắt tập đoàn Viễn Sơn của Tiêu gia tổng tài sản ước chừng ba mươi tám triệu, tôi nguyện ý toàn bộ đầu nhập vào tập đoàn sắp thành lập.
Tiêu Viễn Sơn cuối cùng tỏ thái độ, cũng giống như Tiêu Thanh Hải, liền đem hết toàn bộ đưa ra.
Tuy rằng Tô Thanh Hải cũng biết, vì ích lợi điều khiển, Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Tiêu Viễn Sơn thật có rất nhiều nỗi lo về sau mà vẫn làm ra danh tác nhưng quyết định của hai người vẫn làm hắn chấn động, hơi giật mình, cũng không khỏi không bội phục Trần Phàm, dù sao ở Trung Quốc có thể một chút tụ họp được người giao ra tài sản như vậy, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
– Tập đoàn Hải Thụy có tài sàn ước chừng một trăm mười triệu, hơn nữa tập đoàn Thiên Vấn cùng tập đoàn Viễn Sơn, công ty mới thành lập của chúng ta tổng tài sản có thể đạt được hai trăm bảy mươi triệu.
Đối với biểu lộ của mọi người, tuy rằng trong lòng Trần Phàm nhiều ít có chút xúc động, nhưng diễn cảm vẫn xem như bình thường:
– Mà bằng vào số tiền vốn hai trăm bảy mươi triệu, chúng ta có thể liên hệ vay vốn ngân hàng, như vậy vốn lưu động cùng tài sản có thế đạt được khoảng năm trăm triệu, điều này cũng không phải là việc khó. Năm trăm triệu, như vậy cũng đủ cho chúng ta làm thịt hơn nửa khối bánh ngọt!
– Nếu chư vị tin tưởng Trần Phàm này như vậy, tôi ở đây tỏ thái độ, tuyệt đối không cô phụ kỳ vọng của chư vị.
Trần Phàm hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói:
– Kế tiếp, chúng ta hiệp đàm cụ thể thủ tục dung hợp cùng chi tiết nhỏ.
– Trần tiên sinh, nếu ba phương thế lực đã ra tài sản đầu tư, cứ theo tỷ lệ đầu tư mà phân phối cổ phần trong công ty.
Lúc này, Dương Viễn luôn luôn trầm mặc không nói chuyện chợt mở miệng:
– Về chức vụ chủ tịch, tôi đề nghị do ngài đến đảm nhiệm.
– Chủ tịch không có cổ phần trong công ty giống như không có tác dụng, điểm này chư vị hẳn là rõ ràng.
Tô Thanh Hải thấy Dương Viễn mở miệng, theo sau nói tiếp:
– Chuyện lần này trên cơ bản do một tay tiểu Phàm thúc đẩy, chức chủ tịch do tiểu Phàm đảm nhiệm thiên kinh địa nghĩa. Hơn nữa thân phận chủ tịch không thể không có tác dụng, ít nhất phải có được một chút quyền lực!
– Tôi tán thành điểm này. Nguồn truyện: truyenngontinhaz.com
Hoàng Phủ Hồng Trúc thoáng trầm tư, lựa chọn đồng ý.
Tiêu Viễn Sơn nguyên bản còn đang do dự, nhưng thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc tán thành, đành phải cắn răng nói:
– Tôi cũng đồng ý, nhưng Trần tiên sinh không có tài chính nhập cổ, điều này…
Tiêu Viễn Sơn không nói ra câu kế tiếp nhưng ý tứ lại rất rõ ràng: Trần Phàm không có tài chính nhập cổ, như thế nào chiếm cứ cổ phần công ty? Không có công ty cổ phần muốn có được quyền lực chủ tịch, cơ bản giống như người ngốc nói mê!
– Điều này không thành vấn đề.
Tô Thanh Hải mỉm cười:
– Tôi sẽ đem toàn bộ cổ phần của tập đoàn Hải Thụy chuyển cho hắn, cá nhân tôi chiếm 80% cổ phần ở tập đoàn Hải Thụy, đã tương đương chín mươi triệu, đây có thể để cho tiểu Phàm trở thành cổ đông có cổ phần lớn nhất trong công ty.
Lời của Tô Thanh Hải vừa thốt ra, Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Tiêu Viễn Sơn hai người đồng thời biến sắc, nhất là Tiêu Viễn Sơn, chân mày trong nháy mắt cau chặt lại!
Tiêu gia từ đỉnh cao rơi xuống thung lũng, thân là gia chủ Tiêu Viễn Sơn nhìn quen rất nhiều người lục đục với nhau, rất khó đi tin tưởngmột người nào, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Tiêu Phong nói cho hắn biết Trần Phàm muốn trợ giúp Tiêu gia thì hắn lại chần chờ không tin.
Sau đó Dương Viễn xuất hiện, người phụ trách tập đoàn Kemer tại Châu Á là Roman tạo áp lực cho tỉnh ủy Chiết Giang, để Tiêu Viễn Sơn vứt bỏ băn khoăn, được ăn cả ngã về không, đem tương lai Tiêu gia áp lên người Trần Phàm.
Nhưng…hiện giờ nghe được ngôi sao thương giới phía nam muốn đem toàn bộ tài sản chuyển cấp cho Trần Phàm thì theo bản năng hắn liền nổi lên lòng nghi ngờ.
Dù sao, nếu Trần Phàm lấy thân phận cổ đông lớn nhất đảm nhiệm chủ tịch, muốn lợi dụng thủ đoạn gồm thâu tập đoàn Thiên vấn và tập đoàn Viễn Sơn cũng là chuyện dễ dàng…
Cũng giống như Tiêu Viễn Sơn, Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không phải loại người xử sự theo cảm tính, nàng có tên gọi là Xà Mỹ Nữ, ở trong mắt người ngoài là một nữ nhân âm hiểm giả dối tới cực điểm.
Nghe được lời của Tô Thanh Hải, mặc dù nàng không đem lòng sinh nghi nhưng cũng có chút nghi hoặc, dù sao tập đoàn Thiên vấn là do Sở Vấn Thiên lưu lại sản nghiệp cho nàng, nàng không thể không cẩn thận.
Nhưng Hoàng Phủ Hồng Trúc rất nhanh nhớ tới Trần Phàm từng trợ giúp nàng cùng Hồng Trúc bang, cùng quan hệ giữa Hồng Trúc bang và Trần Phàm hiện tại, vì thế nhẹ lắc đầu, đem lòng nghi ngờ ném ra ngoài, gật đầu nói:
– Tôi không ý kiến.
– Tôi cũng vậy.
Tiêu Viễn Sơn thở ra một hơi thật dài, cũng gật đầu đáp ứng, cùng lúc đó mồ hôi lạnh chảy ra trên trán hắn.
Hiển nhiên, đối với hắn mà nói, làm ra quyết định này phải cần quyết tâm rất lớn!
Thấy một màn như vậy, trong đầu Trần Phàm không khỏi hiện ra tình hình cuộc nói chuyện với Tần An hôm nay.
Buổi sáng hôm nay, Tần An chẳng những nói cho Trần Phàm, hắn cần đảm nhiệm chức chủ tịch, hơn nữa nhất định phải có quyền lực của một chủ tịch, lúc ấy Trần Phàm cho rằng mình không có cổ phần trong công ty, không có khả năng có được quyền lực, kết quả Tần An nói Tô Thanh Hải sẽ đem cổ phần công ty chuyển cho hắn, hiện giờ đã trở thành sự thật.
Mà nghi hoặc lớn nhất của Trần Phàm chính là vì sao Hoàng Phủ Hồng Trúc và Tiêu Viễn Sơn cam tâm tình nguyện đồng ý?