Có thể nói. đại học Đông Hải có thể có được thanh danh thật cao trong các trường đại học, đều là nhờ vào sự cố aắng của Tần An.
Thân là người cầm quyền của đại học Đông Hải. Tần An đảm nhiệm chức vụ hiệu trường đã nhiều năm, trong lúc đó hắn nhờ vào nhân mạch cùng lực ảnh hường trong khu vực kinh tế khủng bố, mời được rất nhiều trường học tiến hành giao lưu, họp tác mở trường với đại học Đông Hải.
Nhưng, hắn nằm mơ cũng thật khônangờ hoạt động giao lưu với đại học Tokyo sẽ biến thành như bây giờ – hình thức trước mắt đã mơ hồ có chút vượt qua phạm vi khống chế của hắn.
Bất quá hắn trử danh có thủ đoạn cường ngạnh, trước tiên cho người hộ tống đoàn người Điền Dã rời khỏi vườn trường. đồng thời dùng sự cố aắng lớn nhất đi áp chế chuyện này, đem lực ảnh hường hạ xuốngthấp nhất.
Giấy chung quy không gói được lửa.
Ngay khi Tần An dùng hết sức lực đi áp chế chuyện này, nhưng chuyện này vẫn rơi vào tay thị ủy cùng một ít đại lão hệ thống giáo dục Đông Hải.
Sau khi cuộc tranh tài võ thuật buổi chiều kết thúc, Tần An bị đại lão trên thị ủy cùng hệ thống giáo dục Đông Hải gọi đi, muốn hắn phải giải thích chuyện đã xảy ra.
Đối với hết thảy những chuyện này Trần Phàm cũng không biết rõ tình hình, hoặc là nói cho dù hắn biết cũng sẽ không đế ý, dù sao hắn và Tần An từng có hiệp nghị, phương diện dư luận do Tần An giải quyết, hắn cần làm là chờ sau khi chuyện này kết thúc, đáp cầu dẫn dắt đại học Đông Hải giao lưu với một ít trường học nước ngoài nối tiếng.
Ngu Huyền tiến hành xứ lý vết thương đơn giản tại phòng y tế, sau đó được đưa tới tồng bệnh viện võ cảnh Đông Hải.
Đây là yêu cầu của Trần Phàm.
Hiển nhiên. Trần Phàm rất rõ ràng, nếu đưa tới bệnh viện khác, trước tiên dứt bõ khả năng của họ, ít nhất những bệnh viên kia không khả năng vì muốn cứu Ngu Huyền mà chịu vận dụng bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện.
Dù sao, Ngu Huyền không phải quan lớn, cũng không phải phú hào, chỉ là một người bình thường.
ờ xã hội hiện tại, một người bình thường vào bệnh viện, muốn được bác sĩ siõi nhất cửu chừa, điều này so với lên trời còn khó hơn.
Mà tuy rằng Trần Phàm không biết viện trường tổng bệnh viên võ cảnh Đông Hải, nhưng có một lần Ngu Huyền bị thương đưa tới nơi đó, hơn nữa còn do chính Đường Quốc Sơn tư lệnh viên của trung đoàn võ cảnh Đông Hải tự mình đưa tới, bằng vào tầng quan hệ này, một khi Ngu Huyền được đưa tới đó, sẽ nhận được sự trị liệu cấp cao.
Sau cuộc tranh tài kết thúc, Trần Phàm trước tiên mang theo mọi người chạy tới tồng bệnh viện võ cảnh Đông Hải.
Trong đó Trần Phàm lái chiếc cc chờ Tô San. Sở Qua CÙNG Chu Văn ngồi xe BMW cua Tiêu Phong.
Trong xe. Tô San tựa hồ còn chưa hồi phục lại từ trong rung động trước đó, mở mịt nhìn về phía trước, mà Trần Phàm sắc mặt nghiêm túc lái xe.
Không biết qua bao lâu. Tô San từ trong nỗi thất thần lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua Trần Phàm, nhỏ giọng hỏi:
– Trần Phàm. Ngu Huyền không sao chứ?
– Vừa rồi anh đã gọi điện thoại, đã được đưa vào phòng giải phẫu. Nguồn truyện: truyenngontinhaz.com
Trần Phàm nghiêm mặt nói:
– Không nmy hiểm tính mạng, nhưng bị gãy vài xương sườn, bị thương nguyên khí, cần nghi ngơi điều dường một thời gian.
– Nha.
Nghe Trần Phàm nói như thế. Tô San thoáng nhẹ nhàng thở ra, theo sau lại nhịn không được hòi:
– Trần Phàm, trước kia rốt cục anh làm gì? Sao đánh nhau lợi hại như vậy?
Nói xong, trong đầu Tô San không khỏi nhớ lại một màn Trần Phàm quét ngang toàn trường trước đó, trong lòng hơi có chút kích động, đồng dạng còn một chút sợ hãi.
Làm như đã nhận ra vẻ sợ hãi trong con ngươi Tô San. Trần Phàm nghĩ nghĩ nói:
– Trước kia anh nói cho em anh tham gia quân ngủ, cũng không có lừa em, chẳng qua anh thuộc bộ đội đặc chủng mà thôi.
– Bộ đội đặc chủng?
Tô San xoay ánh mắt, theo bản năng nhớ lại bộ phim “Tôi là bộ đội đặc chùng” gây náo nhiệt thời gian trước, nghi hoặc trong lòng tiêu trừ hơn phân nửa:
– Chẳng thể trách anh đánh siỏi như thế, nguyên lai thuộc bộ đội đặc chủng.
Hiển nhiên, theo Tô San xem ra, bộ đội đặc chủng là đặc thù tồn tại, nếu Trần Phàm
thuộc bộ đội đặc chủng, như vậy quét ngang toàn trường cũng xem như bình thường.
Nhưng nếu như nàng biết trước đó những người Trần Phàm đánh bại đều có thực lực là bộ đội đặc chủng, chỉ sợ sẽ trực tiếp bị dọa ngất đi.
Mắt thấy vẻ sợ hãi trong con ngươi Tô San dần dần thối lui, ngược lại biến thành hưng phấn cùng tò mò, Trần Phàm thoáng nhẹ nhàng thở ra.
– Trần Phàm, anh cũng giống như những người diễn vai đặc chủng trong ti vi sao? Chẳng những có thể đánh, hơn nữa tinh thông các loại vũ khí, thường xuyên đi chấp hành nhiệm vụ, bắt người xấu?
Quả nhiên Trần Phàm vừa lậng lê, Tô San liền lập tức mở miệng nói.
Trong lòng Trần Phàm cười khổ không thôi, bất quá vẫn gật đầu.
– Chẳng thể trách anh chơi cs tốt như vậy, thì ra đem kinh nghiệm trong hiện thực áp dụng vào trong trò chơi.
Tô San hiểu ra, theo sau lại oán giận nói:
– Anh chỉ là bộ đội đặc chùng thôi thì có gì đáng giấu diếm, không riêng gì anh, ngay cả cha mẹ đều giấu diếm em, thật sự là quá ghê tờm. Chờ lần này bọn họ từ Hong Kong trở về, xem em làm sao trút giận.
Nghe được lời nói này của Tô San, trong lòng Trần Phàm ngầm thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.
Ngay khi đoàn người Trần Phàm đi tới tổng bệnh viện võ cảnh Đông Hải. Ma Cung ngồi trong một chiếc Toyota, đi tới khu nhà giàu quận Golf, tìm Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Trước khi Ma Cung rời khôi khách sạn, hắn đã hiểu được ý tử trong ánh mắt của Tá Đằng Dụ Nhân, biết Tá Đằng Dụ Nhân đáp ửng Liễu Xuyên Tình Tử cũng chỉ là diễn trò, Tá Đằng Dụ Nhân chỉ muốn hắn đi tìm Hoàng Phũ Hồng Trúc đế hòi ra thân phận chân thật của Trần Phàm.
Đối với an bài của Tá Đằng Dụ Nhân. Ma Cung cực kỳ đồng ý – giết một người dề dàng, nhưng sau khi giết người dẫn dắt tới hậu quả thật không giống nhau.
Một người bình thường đã chết, dù là bị ám sát, cũng sẽ không gây ra bao nhiêu động tĩnh, nhiều nhất là tố giác, dựa theo chính quy trình vây bắt hung thủ.
Đối với loại án kiện này, nếu dư luận không lớn, cảnh sát cũng sẽ không tiêu phí nhân vật lực đi điều tra, mặc dù có đi điều tra, nếu tra được bối cảnh hung thủ cìma kẻ chù mưu phía sau thân phận không bình thường, phần lớn đều cũng sống chết mặc bây, trở thành mê án.
Nhưng nếu như thân phận người chết là nhân vật công chúng, như vậy kết quả giải quyết khác hẳn.
Một nhân vật công chúng có nhiều người chú ý tới hắn, một khi bị sát hại, sẽ khiến náo động không nhò, loại áp lực dư luận này sẽ mang đến áp lực rất lớn cho cảnh sát, cảnh sát không thể không tra đến cùng.
Dưới loại tình huống này, nếu hung thủ là người bình thường thì sẽ phải thừa thụ pháp luật chế tài, nếu sau lưng hung thù bị sai khiến khôngbình thường, gặp pháp luật chế tài là nhất định, nhưng hung thủ thật sự sê không bị bắt, chỉ có thể tìm một sơn dương thế tội.
Tình huống cuối cùng nhất, thân phận người chết không hề tầm thường, sau lưng có thế lực thật lớn.
Nói chung, gặp phải loại án kiện này, cảnh sát chẳng những sẽ tra đến cùng, hơn nữa là bị bức bách áp lực, mặc kệ người sau màn sai khiến hung thù có bao nhiêu năng lượng, nhất định phải bắt hung thủ chân chính để pháp luật chế tài.
về phần sau đó, sai khiến phía sau màn có bị liên lụy hay không, phải xem thực lực chân chính của hai bên.
Chính là vì hiểu được điểm này, Ma Cung mới không dám qua loa khinh thường.
Tá Đằng gia tộc và Liễu Xuyên gia tộc ở Nhật đúng là hô mưa gọi sió, nhưng nơi này là Trung Quốc, không phải Nhật Bản.
Mà Trần Phàm nhìn qua đã biết không phải người thường, nhất định có bối cảnh.
ờ dưới tình hình này, không đi điều tra thân phận Trần Phàm mà đã hạ thủ, tự nhiên thật không sáng suốt.
Bốn mươi phút sau. Ma Cima thuật lợi gặp được Hoàng Phủ Hồng Trúc trong phòng sách biệt thự tại quận Golf.
Khác với lúc gặp mặt Trần Phàm. Hoàng Phủ Hồng Trúc vẫn mặc bộ áo khoác da màu đen, hơn nữa gương mặt dị thường lạnh lùng, cự tuyệt người ngoài ngàn dậm.
– Hoàng Phủ tiểu thư.
Ngồi trên ghế trong phòng sách, mắt thấy Hoàng Phủ Hồng
Trúc không có ý tứ muốn mở miệng, Ma Cung đành phải dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc:
– Hôm nay tôi tới tìm cô, là có chuyện quan trọng trao đổi.
– Nga?
Hoàng Phủ Hồng Trúc nheo mắt lại, cười lạnh nói:
– Tôi đã dựa theo yêu cầu của Tá Đằng tiên sinh tìm được ba cao thủ cách đấu đinh cấp, hiện giờ ông nói với tôi có chuyện quan trọng trao đổi, hay là Tá Đằng tiên sinh muốn lật lọng?
– Tự nhiên sẽ không.
Nghe được lời Hoàng Phũ Hồng Trúc, Ma Cung biến sắc, thanh âm lạnh lùng nói:
– Tá Đằng thiếu gia là người tiếp nhận tương lai của Sơn Khẩu Tổ, hơn nữa còn là truyền nhân Vô Sinh kiếm đạo Nhật Bản, tự nhiên sẽ khong lật lọng.
Trong lúc nói chuyện, Ma Cung trừng mắt nhìn Hoàng Phũ Hồng Trúc, ý bất mãn không hề che giấu.
– Vậy ông tìm tôi làm gì?
Hoàng Phũ Hồng Trúc nhíu mày.
– Tá Đằng thiếu gia muốn Hoàng Phũ tiểu thư hỗ trợ điều tra một ngườì.
Ma Cung nghiêm mặt nói:
– Tôi nghĩ, thân là đồngbọn họp tác, Hoàng Phủ tiểu thư sẽ không cự tuyệt yêu cầu nho nhỏ này của Tá Đằng thiếu gia chứ?
Điều tra một người?
Trong đầu Hoàng Phũ Hồng Trúc theo bàn năng dần hiện ra thân ánh Trần Phàm, trong lòng chấn động đồng thời đôi mày nháy mất cau chặt lại – nàng hiểu được, sự tình mà nàng không nguyện ý nhìn thấy nhất đúng là lại sắp xày ra.
– Người nào?
Dù Hoàng Phủ Hồng Trúc đã nhận định Tá Đằng Dụ Nhân muốn điều tra Trần Phàm, nhưng vẫn lựa chọn già ngu.
Ma Cung trầm giọng nói:
– Trần Phàm, tân sinh năm nhất của hệ quàn trị kinh doanh đại học Đông Hài.
– Thứ cho tôi vô năng, thân phận người này tôi điều tra không nổi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc trầm giọng nói.
– Nga?
Ma Cung không khỏi sửng sốt:
– Hay là Hoàng Phủ tiểu thư nhận được hắn? “w
Nguyên bàn lấy thân phận cùng thế lực trong tay Ma Cung, nếu muốn điều tra một ít tin tức của Trần Phàm tìm chút thời gian là có thê, nhưng chuyện này tới quá mức đột nhiên, là sau cuộc tranh tài võ thuật kết thúc, hắn mới thông tri thủ hạ đi điều tra, thủ hạ cũng theo thói quen đi thăm dò hồ sơ của Trần Phàm.
Phải biết rằng, hồ sơ của Trần Phàm ngay cả Hoàng Chí Văn quyền thế ngập trời tại Đông Hài cùng với mấy đại gia tộc Chiết Giang cũng không điều tra được, huống chỉ người ngoài như Ma Cung?
– Ma Cung tiên sinh, tôi khuyên ông nên trở về nói cho Tá Đằng tiên sinh, tốt nhất đừng đắc tội người thanh niên tên Trần Phàm này.
Hoàng Phủ Hồng Trúc không đáp lời hắn.
– Xem ra, thân phận người này không giống bình thường, ít nhất là ở Trung Quốc.
Lời nói của Hoàng Phũ Hồng Trúc làm sẳc mặt Ma Cung khẽ biến, theo sau ánh mất xoay động nói:
– Nhưng hắn đắc tội Liễu Xuyên Tình Tử tiểu thư và Tá Đằng Dụ Nhân thiếu gia, cho nên hắn nhất định phải chết.
Nghe được lời Ma Cung, biểu tình Hoàng Phủ Hồng Trúc lập tức trở nên vô cùng âm trầm, nhưng khôngtrà lời.
Giống như không nhận thấy được sắc mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc biến hóa, Ma Cung bỗng nhiên cười híp mắt hỏi:
– Nếu Hoàng Phủ tiểu thư có thể đợi sau khi Tá Đằng thiếu gia cùng Liễu Xuyên Tình Tử tiểu thư rời đi Trung Quốc bất thanh niên tên Trần Phàm còn sống đưa tới trong tay bọn họ, như vậy tôi dám cam đoan, vô luận cô tìm ba cao thủ cách đấu kia có tiếp được mười chiêu của Tá Đằng thiếu gia hay không, vụ buôn lậu xe hơi của Hồng Trúc bang cùng Sơn Khẩu Tổ đều vẫn tiếp tục, hơn nữa Hồng Trúc bang còn có thể trở thành đồng minh của Liễu Xuyên gia tộc và Sơn Khẩu TỔ. “W
Đồng minh Liễu Xuyên gia tộc và Sơn Khẩu Tổ.
Nghe được câu này, trong lòng Hoàng Phũ Hồng Trúc không khỏi chấn động.
Hiển nhiên nàng hiểu được những lời này đại biểu cho điều gì.
Nhưng…
Đối mặt hấp dẫn như vậy, Hoàng Phũ Hồng Trúc thật rõ ràng cự tuyệt.
Chỉ thấy nàng đem hai tay chống lên trên bàn gỗ tử đàn, thân mình nghiêng tới trước, trong con ngươi lóe lên hàn ý lạnh lẽo, giống như một con nhãn kính vương xà, thanh âm cũng lạnh giá như ma âm đến từ cửu u vực sâu:
– Trở về nói cho Tá Đằng Dụ Nhân, muốn giết Trần Phàm cũng được, đem Hồng Trúc bang hủy diệt theo trên thế giới này.
– Chẳng lẽ Sơn Khẩu Tổ ngoài mặt vui vẻ họp tác cùng chúng ta, nhưng mục đích bên trong chính là muốn âm thầm trợ giúp Thanh Bang?
Ngắn ngũi khiếp sợ qua đi, bên trong phòng họp liền xôn xao lên, mọi người lần lượt nhìn Hoàng Phũ Hồng Trúc dò hói. Lúc này, Hà Lão Lục đang cau mày, trầm mặc không lên tiếng, chờ đợi lời giãi thích của Hoàng Phũ Hồng Trúc.
– Nguyên nhân rất đơn giàn, con trai của Tá Đằng Nhất Lang, lão bàn Sơn Khẩu Tổ muốn chúng ta thay bọn chúng giết chết Trần Phàm.
Hoàng Phủ Hồng TRÚC không nhanh không chậm nói rõ nguyên nhân.
Giết Trần Phàm ư?
Nghe được nguyên nhân này, mọi người toàn trường đều kinh ngạc.
– Chư vị, tạm thời không đề cập tới bối cành thần bí đứng sau lưng Trần Phàm, chỉ nói riêng về sức chiến đấu khủng bố của hắn, chúng ta vẫn không nên đắc tội.
Mất thấy không ai lên tiếng, Hoàng Phũ Hồng Trúc liền trầm giọng nói.
Lúc này đây, không ai mỡ miệng phàn ứng, tất cả mọi người đều bào trì trầm mặc, dường như dùng phương thức này đé tán thành lời nói của Hoàng Phủ Hồng Trúc. Dù sao, Trần Phàm dựa vào sức một người huyết tẩy phân bộ Thanh Bang ở Hàng Châu, mà sau đó bên phía Thanh Bang đều không thấy động tĩnh gì. Tại bọn hắn xem ra, hắc bang nào gặp phải Diêm Vương Gia Trần Phàm này, tuyệt đối chính là gặp phải ác mộng!
– Đương nhiên, đây cũng không phải là tối quan trọng. Dù sao, trên đời này không có bữa cơm trưa miễn phí, đã muốn họp tác thì phải có trà giá nhất định. Nhưng nếu bởi vì điểm này, tôi cũng không mời chư vị tới đây cùng nhau thào luận.
Hoàng Phủ Hồng Trúc tiếp tục nói:
– Còn một nguyên nhân nữa, nói vậy trong lòng mọi người đều đã rõ ràng.
Hoàng Phũ Hồng Trúc nói đến đây, thoáng nhìn quanh bốn phía, mới thán nhiên nói:
– Hắn còn là ân nhân của Hồng Trúc Bang chúng ta.
Ân nhân! Nghe thấy hai chữ này, trong phòng họp vẫn im lặng như cũ. Tất cả mọi người đều rõ ràng, nếu không phải do hành động của Trần Phàm phá rối Thanh Bang, thì Hồng Trúc Bang đừng nói là đem Thanh Bang đuổi ra khỏi Đông Hài, mà muốn tồn tại cũng là không thể biết trước. Vì thế, nói Trần Phàm là ân nhân của Hồng Trúc Bang, điều này tuyệt đối không hề khoa trương.
– Ân nhân? Hoàng Phũ Hồng Trúc, cô không cám thấy buồn cười sao?
Bỗng nhiên, một cái thanh âm không hài hòa vang lên ở giữa gian phòng hội nghị.
Người lên tiếng khôngphải ai khác, mà chính là Hà Lão Lục.
Hoàng Phủ Hồng Trúc khóe mắt thoáng nhày lên vài cái, ngoài cười nhưng trong ngữ khí không cười, hỏi:
– Hà lão đại, như thế nào, ông cho rằng tôi nói sai điểm nào?
– Tôi thừa nhận, lời cô nói rất đúng, Trần Phàm chứng thực chính là ân nhân của Hồng Trúc Bang chúng ta.
Nhắc đến Trần Phàm, Hà Lão Lục theo bàn năng nhớ tới chuyện đứa con mình, nỗi hận ý khắc cốt minh tâm nhất thời dâng lên trong đôi mắt hắn, ngữ khí liền trở nên âm trầm:
– Nhưng tôi hy vọng cô hiêu rõ, chúng ta đang làm nghề gì. Chúng ta đang lãn lộn ở bên ngoài giang hồ, hắc đạo năm xưa chú trọng chữ nghĩa, nhưng thời đại thay đổi rồi, chữ nghĩa đã không còn tồn tại ở trong thế giới của chúng ta. Tôi nghĩ, chư vị liên minh đang ngồi xung quanh đây, nếu không phải bởi vì lợi ích, thì tuyệt đối cũng sẽ không tham gia.
Hà Lão Lục vừa nói dứt lời, hiện trường không khỏi xôn xao lên, thần tình của mọi người đều phi thường khó coi.
– Hà lão đại, nếu theo như lời ông nói, chúng ta cần phải lấy oán trà ơn sao?
Hoàng Phủ Hồng Trúc lạnh lùng hỏi.
– Tôi thừa nhận, hắn đối với Hồng Trúc Bang chúng ta có ân, nhưng ngày đó Triệu Bá Thiên không chỉ bất mỗi mình Tiếu Qua, mà còn có thêm bạn gái của hắn nữa. Trong mất tôi, hắn huyết tẩy phân bộ Thanh Bang ở Hàng Châu, phần lớn đều ra tay vì người bạn gái kia của hắn thôi, về chuyện tình cứu giúp Tiêu Qua, chỉ là thuận tay nên làm.
Hà Lão Lục không chút sợ hãi, nghênh đón ánh mắt băng sương của Hoàng Phủ Hồng Trúc, gằn từng chữ:
– Thuận tay làm, mà không phải cố tình giúp đỡ. Điều này cũng là nói, hắn khôngphải cố tình muốn giúp đỡ Hồng Trúc Bang chúng ta.
– Cho nên, phần nhân tình này, nói có cũng được, mà nói không cũng chẳng sao.
Nói đến đây, bỗng dung Hà Lão Lục đề cao thanh âm, gằn giọng:
– Lùi vạn bước mà nói, chỉ cần chúng ta giành được lợi ích, lấy oán trà ơn thì đã làm sao?