Lâm Quý tung hoành Yên Kinh nhiều năm như vậy, còn chưa có ai dám vô lễ với y như Tần Nhan. Phải biết rằng y chính là người của Lâm gia Yên Kinh. Không nói tới người khác, Lâm Vân vốn chính là người mà cả Yên Kinh đều biết. Lâm gia càng là một gia tộc không có ai dám đắc tội.
Vậy mà hôm nay y lại bị một cô gái đá vào trong thùng rác, còn mắng một câu cút đi. Lâm Quý sao có thể nhịn được nữa. Cho tới bây giờ đều chỉ là y đá người, chưa có người nào dám đá y.
– Đồ gái điếm, lão tử chính là người của Lâm gia, Lâm Quý, chưa nghe nói phải không? Nhưng Lâm Vân ngươi phải biết chứ. Mẹ nó, lá gan thật không nhỏ, dám dùng chân đá ta. Cho dù hậu trường của ngươi lớn đến mấy, lão tử cũng muốn đánh sập.
Lâm Quý leo ra thùng rác, tức giận chỉ vào Tần Nhan.
Ngay lập tức có ba tên to cao đi tới bao vây Tần Nhan lại. Tần Nhan hừ lạnh một tiếng, đang chuẩn bị giáo huấn Lâm Quý một trận. Nhưng nghe thấy y nói y là người của Lâm gia, trong khoảng thời gian ngắn cô ta có chút do dự.
Cô ta không sợ người của Lâm gia, nhưng cô ta lại sợ đắc tội với Lâm Vân. Nếu Lâm Vân tức giận thì cô ta mãi mãi không có cách nào rời khỏi Địa Cầu.
– Như thế nào, sợ rồi phải không? Vừa nãy cô rất ngưu bức cơ mà? Dám đá Quý ca, tôi nghĩ lúc trên giường cô nên biểu hiện tốt một chút, thì mới khiến Quý ca mới bớt giận. Cô gái, làm việc gì cũng không nên quá xúc động, sẽ liên lụy tới cả nhà đấy. Ha ha, còn xem “Hải tặc đảo Tiêm”? Tôi còn tưởng rằng cô là hải tặc Somalia tới chứ?
Một tên to con săm hình con rết ở cánh tay, nhìn Tần Nhan, cười hắc hắc.
Y biết mỹ nữ này đã đắc tội với Quý thiếu, nên Quý thiếu chơi chán thì có thể có phần của mình. Nghĩ tới sắp được hưởng thụ một nữ nhân cực phẩm như vậy, vẻ mặt của y càng thêm hèn mọn bỉ ổi.
Tần Nhan tức giận đến cắn chặt hàm răng. Cô ta rất muốn tung một cước giải quyết toàn bộ đám người này. Nhưng cô ta không dám làm như vậy, bởi vì bọn chúng là người của Lâm gia.
Bỗng nhiên một tia sáng lóe lên trong óc của Tần Nhan. Hải tặc Somalia? Cô ta rốt cuộc đã nghĩ ra nơi nhìn thấy tấm bia đá kia rồi. Phải đi tới đó luôn mới được.
– Muốn đi sao, không có phần đâu. Một mỹ nữ như cô phải đợi tôi và các anh em của tôi chơi đùa chán đã.
Lâm Quý đi tới trước mặt Tần Nhan, lạnh lùng nói.
Nhìn thấy Tần Nhan á khẩu không trả lời được, Lâm Quý đi tới gần, nhẹ giọng nói:
– Có biết hoa hậu giảng đường của đại học Yên Kinh hay không? Cô ta đã bị lão tử và huynh đệ thay phiên nhau hiếp cho đến chết. Hiện tại đến phiên cô.
Tần Nhan không thể nhịn được nữa, đang muốn phát tác.
– Cô đi đi, việc này giao cho tôi.
Một thanh âm lạnh lùng vang lên.
Tần Nhan nhình sang, là Lâm Vân, trong lòng liền vui vẻ. Không chút nghĩ ngợi nói “Cảm ơn”, rồi xoay người rời đi. Hiện tại cô ta không thể chờ đợi được, muốn đi chứng thực suy đoán của mình.
– Ngươi là thằng đéo nào, lão tử…
Lâm Quý còn chưa dứt lời, đã ăn một cái bạt tai.
Mười cái răng trong miệng Lâm Quý liền văng ra ngoài. Đồng thời hai chân và hai tay của y liền tê rần. Có tiếng kẽo kẹt vang lên, rõ ràng xương cốt đã bị đứt gãy.
– A…
Vài tiếng kêu thảm thiết truyền tới. Lâm Quý phát hiện không biết từ khi nào, ba tên thủ hạ của y cũng tên liệt nằm xuống đất. Trong miệng thì toàn là máu và răng gãy.
Tần Nhan quay đầu hìn Lâm Vân, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn có sở thích đánh gãy tay chân? Chẳng những ra tay hung ác với người khác, mà ngay cả họ hàng cũng không tha. Tuy nhiên, hành động này của Lâm Vân khiến cô ta cảm thấy một tia khoái ý.
– U u….
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
Khi cảnh sát tới, nhìn thấy Lâm Quý nằm trên mặt đất, bị đánh rất là thê thảm, trong lòng đều run lên. Xong đời rồi, người kia chính là Lâm Quý, người của Lâm gia a. Mà nhìn thương tích trên người y, có lẽ nửa đời sau y phải ngồi trên xe lăn.
– Cậu dám hành hung người trên đường?
Tên cảnh sát nghĩ tới tiền đồ của mình sắp tới điểm cuối, trong lòng hận không thể lập tức bắn chết Lâm Vân. Dù y biết Lâm Quý là một thiếu niên hư hỏng, không việc ác nào không làm, nhưng y lại bị đánh trọng thương trong khu vực của mình. Thật đúng là không may. Biện pháp cứu vãn bây giờ là bắt Lâm Vân trở về rồi cho Lâm gia một cái công đạo.
Lâm Vân cười lạnh một tiếng:
– Hạng người này đáng bị đánh. Y đã gây họa cho nhiều cô gái như vậy, thậm chí còn dám ngang nhiên uy hiếp con gái trên đường. Đánh y mới là đúng pháp luật.
Những người xung quanh nghe thấy Lâm Vân nói vậy đều tỏ vẻ hả hê. Bọn họ cũng nhận ra Lâm Quý, và biết Lâm Vân nói là thật. Trong lòng bọn họ chỉ mong tên Lâm Quý chết đi mà thôi, gãy chân gãy tay còn nhẹ chán.
– Vô luận như thế nào, cậu hành hung người trên đường là không đúng. Chúng tôi sẽ không buông tha một kẻ xấu, cũng không oan uổng người tốt. Hiện tại mời cậu đi theo chúng tôi để làm bản tường trình. Vụ án này đã không chỉ còn là ẩu đả bình thường, mà đã trở thành vụ án hình sự, cố ý gây thương tật cho cho nạn nhân.
Nói xong, tên cảnh sát cầm còng tay, muốn khóa Lâm Vân lại.
Ánh mắt của Lâm Vân trở nên lạnh lẽo. Dù hắn biết các quốc gia trên Địa Cầu đều tôn trọng pháp luật, nhưng từ trước tới nay hắn chưa từng quan tâm tới điều đó. Nếu mấy tên cảnh sát này vẫn muốn bắt hắn, thì hắn không ngại giáo huấn bọn họ một trận. Là một người đã từng trải qua núi thây biển máu, Lâm Vân không giết mấy người Lâm Quý đã là khắc chế lắm rồi.
Chủ yếu là vì hắn còn lo lắng lão gia tử còn đang ở đây, và tập đoàn Vân Môn. Nhưng hắn chỉ lo lắng một chút mà thôi. Để cho người thường dùng còng tay khóa hắn, hắn sao có thể nhẫn nhịn được. Nếu không phải không muốn những người này ảnh hưởng tới việc Tần Nhan tìm tấm bia đá, thì hắn căn bản chẳng muốn chạy tới đây.
– Quý nhi…
Một chiếc xe vừa đỗ ở lề đường, một thiếu phụ đã mang theo vẻ nức nở chạy tới. Ngay sau đó là mấy tên nam tử cũng xuống xe. Đằng sau chiếc xe là xe cứu thương, các bác sĩ vội vàng nâng cán cứu thương chạy tới chỗ Lâm Quý.
Thấy người nam tử trung niên xuống xe, tên cảnh sát âm thầm kêu hổ. Y đương nhiên biết người trung niên kia chính cha của Lâm Quý, cục trưởng Lâm Hi Bình. Y vội vàng chạy tới trước mặt người trung niên, nói:
– Chào Lâm cục trưởng.
Thiếu phụ nhìn thấy con mình nằm tê liệt trên mặt đất, kêu lên một tiếng bi thống. Rồi nhìn thấy một cảnh sát đang cầm còng tay đứng trước mặt Lâm Vân. Bà ta oán hận đi tới nói với hắn:
– Ngươi chính là kẻ khiến Quý nhi như vậy. Ngươi là tên khốn kiếp…
Nói tới đây, thiếu phụ liền giơ tay muốn tát Lâm Vân. Ánh mắt của Lâm Vân đầy vẻ lạnh lùng, cũng vung tay tát một cái. Thiếu phụ kia liền bay xa vài mét, nhổ ra mấy cái răng. Đây là do Lâm Vân hạ thủ lưu tinh. Con hư tại mẹ, mụ này cũng không phải hạng người tốt đẹp gì.
– Ngươi dám đánh ta.
Thiếu phụ như bị điên lao tới Lâm Vân.
Lâm Vân nhíu mày, bỗng nhiên, bà ta bị người trung niên kia giữ lấy. Đồng thời người trung niên cũng ngăn cản vài tên cảnh sát muốn bắt Lâm Vân.
– Xin hỏi, có phải cậu cũng họ Lâm không?
Trung niên nhìn thấy người thanh niên này có điểm giống với Lâm Vân, nhân vật truyền kỳ của Lâm gia. Nhưng ông ta không dám xác định. Bởi vì dù sao cũng đã qua hai mươi năm rồi, mà dung mạo của người này vẫn giống như chỉ hai mươi mấy tuổi.
– Ta chính là Lâm Vân.
Lâm Vân mặt không biểu tình trả lời.
Lâm Hi Bình đột nhiên cảm thấy trong đầu ong ong. Ông ta không ngờ người đánh tàn phế con trai mình lại là Lâm Vân, người mà có địa vị cao hơn cả lão gia tử.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Hi Bình sững sờ, đôi chân thì phát run. Ông ta không biết nên làm gì cho phải. Dù quyền thế của ông ta có lớn hơn nữa, nhưng đối mặt với Lâm Vân, ông ta chỉ như một con kiến hôi mà thôi. Lâm Vân chỉ cần nói một câu, cuộc sống của ông ta sẽ rơi từ thiên đàng xuống địa ngục. Điều này còn không phải là trọng yếu, ông ta tin rằng, nếu Lâm Vân muốn lấy mạng của mình hoặc con của mình, thì cũng chỉ là vài cái nhấc tay.
Người khác có thể không biết nhiều về Lâm Vân, nhưng những con cháu của Lâm gia đồng lứa với hắn, đều hiểu rằng hắn chính là một truyền kỳ. Mà hôm nay con của mình thị bị nhân vật truyền kỳ đó đánh cho tàn phế.
– Lâm gia có đứa con cháu bỏ đi này, còn không bằng nuôi một con chó còn tốt hơn. Đi điều tra xem tên Lâm Quý kia đã làm những chuyện thương thiên hại lý gì. Đồng thời điều tra các con cháu còn lại của Lâm gia. Có tên nào dám làm việc táng tậm lương tâm, thì toàn bộ xử lý.
Lời này của Lâm Vân văng vẳng bên tai của Lâm Hi Bình.
Khi ông ta hồi phục tinh thần, thì phát hiện Lâm Vân đã không còn tung tích.
– Anh làm cái gì vậy, sao lại thả tên kia chạy trốn. Anh…
Thiếu phụ kia còn kêu gào nói.
Lâm Hi Bình không chút nghĩ ngợi, tát vợ mình một cái:
– Con hư tại mẹ, nếu không phải do cô dung túng, thì Quý nhi đâu biến thành như vậy. Tôi đã sớm nói với cô rồi, quán tử bất hiếu, quán cẩu thượng lò.
(Nuông chiều con thì con bất hiếu, nuông chiều chó thì chó lên nồi)
– Anh dám đánh tôi?
Thiếu phụ giống như bị điên xông về phía Lâm Hi Bình, hồn nhiên quên mất đứa con còn đang nằm tê liệt trên mặt đất.
– Hắn chính là Lâm Vân trong truyền thuyết?
Tên cảnh sát thì thào nói. Bỗng nhiên sau lưng y đổ đầy đồ mồ hôi lạnh. Nếu lúc ấy mình còng tay Lâm Vân, thì kết quả sẽ như thế nào? Y không dám nghĩ tiếp nữa.
Lâm Vân không ngờ hắn chỉ nói tùy tiện một câu, đã khiến cho các con cháu của Lâm gia ở Yên Kinh đều lo sợ bất an, không dám kiêu ngạo như lúc trước. Đồng thời tình hình trị an của Yên Kinh bỗng nhiên trở nên tốt hơn. Các bang phái xã hội đen nghe nói Lâm Vân trở lại đều co đầu rút cổ. Trong khoảng thời gian ngắn, các vụ án ở Yên Kinh giảm đi đáng kể.
– Không ngờ chỉ là cái tên thôi cũng tạo ra ảnh hưởng lớn như vậy…
Một vị cục trưởng cục cảnh sát nhìn hồ sơ hình sự giảm đi rõ rệt, không khỏi cảm thán một tiếng.
Lâm Vân sở dĩ có thể kịp thời đi tới Yên Kinh hỗ trợ Tần Nhan, là bởi vì thần thức của hắn vừa vặn quét tới Tần Nhan đang trầm tư. Biểu lộ như vậy, chắc cô ta sắp nhớ ra gì đó. Mà có người đi lên quấy rầy Tần Nhan suy nghĩ, Lâm Vân đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.
Tần Nhan tìm được tấm bia đá càng sớm, thì hắn càng nhanh gặp được mấy người Vũ Tích. Việc này mới là việc quan trọng nhất. Huống hồ Lâm Quý lợi dụng danh tiếng của mình để làm xằng làm bậy, hắn càng có lý do để trừng trị.
Nếu không liên quan gì tới hắn, mặc kệ ngươi giết ngươi hay gây án, hắn chẳng muốn quan tâm. Nhưng nếu người đó lợi dụng danh tiếng của hắn để làm xằng làm bậy, hắn quyết không bỏ qua.
….
Tần Nhan không lo lắng chuyện của Lâm Vân. Hiện tại cô ta đang muốn tới Lý gia.
Hơn hai mươi năm trước, khi Tần gia và Lý gia còn là đồng minh, hai nhà muốn kết thân gia với nhau. Cho nên Tần gia mới gả Tần Nhan cho Lý Danh Sinh. Mà Tần Nhan thì đã từng đi tới nhà Lý gia một lần.
Lúc ấy Tần Nhan đi cùng với ông nội tới Lý gia. Lão gia tử của Lý gia, Lý Ly vì thể hiện mọi người đều là một nhà, nên tiếp đón cả hai người ở phòng đọc sách. Lúc đó Tần Nhan đã nhìn thấy một bức tranh trong phòng đọc sách của Lý Ly.
Bức tranh này vẽ cảnh biển, còn vài hòn đảo nhỏ. Nhưng điều quỷ dị nhất chính là ở đáy biển có vẽ một tấm bia đá. Vì vậy mà lúc Tần Nhan nhìn thấy cái hình khắc trên thẻ ngọc Lâm Vân đưa, cô ta mới thấy quen thuộc.
Sở dĩ, cô ta có thể nhớ ra bức tranh đó, bởi vì bức tranh vẽ cảnh biển mà Tần Nhan biết. Đó là một nơi giao nhau giữa biển Ả rập và Ấn Độ Dương. Ở gần đó là vịnh Aden.
Mà nghe nói đám hải tặc Somalia chính sinh sống ở đây. Cho nên khi nhắc tới hải tặc Somalia, Tần Nhan mới nhớ ra bức tranh.
Lúc đó Tần Nhan không thích gì cái tên công tử ăn chơi Lý Danh Sinh. Cho nên khi ông nội nói chuyện với Lý Ly, cô ta liền hết nhìn đông lại nhìn tây, cuối cùng mới bị bức tranh kỳ quái kia hấp dẫn.
Đã nhớ ra bức tranh kia rồi, nên Tần Nhan muốn tới Lý gia để hỏi nguồn gốc của bức tranh.
…
Lý gia, Yên Kinh.
Mặc dù Lý gia vẫn còn là gia tộc lớn, nhưng đã kém xa so với thời kỳ huy hoàng lúc trước. Năm đó bị Lâm Vân gây tổn thất nặng nề, bọn họ đã dần dần an phận, tập trung phát triển kinh tế.
Những năm qua, Lý Ly đã mặc kệ thế sự, tập trung an hưởng tuổi già. Cộng thêm đan dược kéo dài tuổi thọ do tập đoàn Vân Môn sản xuất, nên thân thể của ông ta vẫn còn khỏe mạnh. Hôm nay ông ta đang tưới cây cảnh, thì người hầu đi vào nói rằng có một cô gái bái phỏng. Còn là Tần Nhan của Tần gia.
Nhìn cô gái thiếu chút nữa thành cháu dâu của mình này, trong lòng Lý Ly rất là cảm khái. Năm đó khi Lý Danh Sinh bị chết, nếu không phải ông ta kịp thời ra lệnh cho toàn bộ người của Lý gia không được tìm Lâm Vân báo thù, chỉ Lý gia đã không còn tồn tại rồi.
Trải qua hai mươi năm an phận, Lý Ly đã không còn oán hận gì với Lâm Vân. Chuyện năm đó hoàn toàn là do Lý gia khơi mào trước, Lâm Vân coi như là tự bảo vệ bản thân. Hơn nửa thế lực của Lý gia ở Phần Giang bị tổn thất trong tay của Lâm Vân. Về sau Lý Danh Sinh cũng bị chết trong tay hắn.
Cũng may ông ta cảm thấy không đúng, liền phát lệnh xuống, bằng không hậu quả khó mà nói. Sở dĩ ông ta hạ lệnh như vậy, bởi vì ông ta nhìn ra Lâm Vân không phải là hạng người lưu luyến hồng trần và thích tranh đầu quyền lực. Kết quả là dự đoán của ông ta không sai. Lý gia không động vào Lâm Vân, thì Lâm Vân cũng chẳng muốn dây dưa gì với Lý gia.
– Lý gia gia…
Tần Nhan thấy Lý Ly trầm tư suy nghĩ, liền liên tiếng nhắc nhở.
– À, Tiểu Nhan, cháu ngồi đi. Ài, già rồi nên hay nghĩ vẩn vơ. Vẫn là tuổi trẻ tốt nhất. Mà cháu có vẻ như không thay đổi gì nhỉ.
Lý Ly phục hồi tinh thần, hơi có lỗi nói.
– Lý gia gia, cháu có thể nhìn phòng đọc sách của gia gia một lúc được không?
Câu đầu tiên của Tần Nhan đã khiến Lý Ly ngạc nhiên.