– Mẹ…
Hàn Vũ Tích gọi một tiếng, rồi không biết nói gì nữa. Đã bao nhiêu lần nàng ngắm nhìn hình của mẹ trên bức ảnh duy nhất đã vàng ố kia. Bao nhiêu lần nhìn những đứa trẻ khác có người mẹ để yêu thương. Nàng luôn nghĩ nếu mình cũng có một người mẹ thì thật tốt. Thật không ngờ, hiện tại mẹ của mình đang ở ngay trước mắt.
– Vũ Tích…
Ninh Nhụy vốn tưởng con gái mình đã mất, mỗi lần nhớ tới con gái mình, nàng lại cảm thấy tự trách bản thân. Cô ta cũng thật không ngờ, hơn hai mươi năm sau, mình có thể gặp lại đứa con gái mà mình tưởng đã qua đời.
Hai mẹ con ôm nhau, nghẹn ngào khóc.
– Vũ Tích, mẹ con gặp nhau phải vui vẻ mới đúng.
Hà Anh thấy hai mẹ con khóc rất thương tâm, vội vàng khuyên nhủ.
– Đúng vậy, lúc này chúng ta phải vui vẻ mới phải. Vũ Tích, để mẹ nhìn mặt con xem. Mẹ xin lỗi con, vì đã để con chịu khổ một mình lâu như vậy. À, để mẹ dẫn con đi gặp bà ngoại.
Ninh Nhụy gặp lại con gái, tâm tình kích động mà quên mất việc chào hỏi Lâm Vân.
– Lâm Vân, anh đi cùng em tới gặp bà ngoại nhé.
Hàn Vũ Tích cũng nhớ tới Lâm Vân.
– Mẹ, mẹ và Vũ Tích đi gặp bà ngoại trước đi. Tí nữa con sẽ tới.
Lâm Vân biết mẹ con hai người đã lâu không gặp mặt, nhất định còn nhiều lời muốn nói.
– Vâng.
Hàn Vũ Tích lau lau nước mắt, cùng mẹ mình đi lên tầng.
Thấy Hàn Vũ Tích cùng mẹ của con bé đi lên tầng, Hà Anh cũng lau nước mắt. Trong lòng tự nhủ, vận mệnh của Ninh Nhụy thật giống như mình. Mình chỉ may mắn hơn là con trai của mình không bị đuổi ra Lâm gia. Mà hai đứa con sinh đôi kia của Ninh Nhụy lại bị Hàn gia nghi ngờ, rồi bị đuổi đi. Người của Hàn gia thực sự quá độc ác.
– Mẹ và em có khỏe không?
Lâm Vân thấy mẫu thân có chút thương cảm, liền đi lên phía trước hỏi.
– Mẹ và em đều khỏe lắm. Tam gia gia còn tới gặp mẹ một lần. Cha của con cũng tới một lần, nhưng mẹ không để ý tới ông ấy. Cũng may là con đã tìm được Vũ Tích trở về. Vân à, lần này đừng đi biệt tăm biệt tích nữa nhé. Hiện tại ở bên ngoài không yên ổn đâu. Trên TV mỗi ngày đều nói về việc mất an ninh ở các quốc gia gì đó. Con đừng để mọi người lo lắng nữa.
Hà Anh thấy con trai đã tìm được con dâu về, cuối cùng mới an tâm.
– Anh ơi, chị Văn tới.
Ở bên ngoài vang lên tiếng Lâm Hinh.
Mông Văn đi theo Lâm Hinh vào nhà. Nàng trông thấy Lâm Vân vẫn bình yên vô sự, trong mắt hiện lên một tia vui mừng.
– Mông Văn, anh vừa về tới nhà em đã tới rồi. Ha ha, tin tức của em linh thông thật đấy.
Từ khi tìm được Vũ Tích, tâm tình của Lâm Vân rất thoải mái. Nói chuyện cũng trở nên tùy ý như trước. Không còn vẻ trầm trọng nữa. Thậm chí khi nói chuyện với Liễu Nhược Sương còn mang theo vẻ đùa giỡn.
– Cháu chào bác.
Mông Văn chào Hà Anh trước, sau đó mới ngồi xuống nói:
– Lâm Vân, chúc mừng anh đã tìm được Vũ Tích. Anh thật là có bản lĩnh.
Trong lòng Mông Văn đã có chút hoài nghi chuyện của tổ chức Hắc Thủ Băng Đao có liên qua tới Lâm Vân. Nhưng vấn đề này vượt quá mức tưởng tượng của nàng. Nên Mông Văn không dám khẳng định. Hiện tại cả thế giới đều đang loạn xì ngầu lên vì chuyện đó..
– Mông Văn, em tìm anh có việc gì không? Anh đang định tới công ty nhìn một chút.
Lâm Vân rót một chén trà cho Mông Văn, vừa cười vừa nói.
– Em tới đây là thông báo với anh vài chuyện. Em nghi ngờ trong công ty mình có người giở trò. Gần đây có rất nhiều sản phẩm nhái Dưỡng sinh hoàn và Dưỡng Nhan Hoàn tung ra thị trường. Tuy cách điều chế của chúng không giống như chúng ta, nhưng có rất nhiều hiệu quả lại như nhau. Em cho rằng có người đã bán đứng lợi ích của công ty. Nhưng sau một hồi kiểm tra cẩn thận, vẫn không phát hiện ra kẻ tình nghi.
– Những loại thuốc nhái này khi tung ra thị trường chỉ lấy cái tên khác, nhưng hiệu quả lại rất giống. Bọn em đã mua một vài sản phẩm về rồi thử nghiệm qua. Tuy hiệu quả không thể theo kịp sản phẩm của chúng ta, nhưng nếu cứ để như vậy, bọn chúng sẽ dần dần cải thiện tốt hơn.
– Mà sản phẩm của bọn chúng rẻ hơn chúng ta rất nhiều. Sản lượng còn đang tăng thêm. Sớm muộn gì cũng có một ngày, sản phẩm nhái sẽ vượt qua sản phẩm của chúng ta. Không chỉ là hai sản phẩm kia, sản phẩm Dưỡng Vị Hoàn (Vi: Dạ dày) mà chúng ta mới tung ra thị trường một tháng, cũng đã có sản phẩm làm nhái rồi.
– Hơn nữa, hiệu quả của hàng nhái đang dần dần tăng cao. Điều này thật là ký quái. Tuy sản phẩm đó vẫn kém hiệu quả hơn chúng ta rất nhiều, nhưng giá cả lại rẻ hơn. Hơn nữa bởi vì chúng ta sản xuất không kịp, nên bọn chúng mượn hơi của chúng ta, hàng hóa của bọn chúng bán cũng rất chạy.
Nghe Mông Văn báo cáo xong, Lâm Vân không lên tiếng. Chỉ gõ gõ cái bàn, suy nghĩ.
– Anh trai, Tam gia gia vừa gọi điện,, bảo rằng tối nay vô luân như thế nào anh cũng phải tới chỗ gia gia một chuyến. Gia gia có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.
Lâm Vân đang suy nghĩ, thì Lâm Hinh đã vội vàng từ trên tầng chạy xuống.
– Vậy à, em gọi lại cho Tam gia gia, bảo rằng buổi tối anh sẽ tới đó. Mông Văn, em đi theo anh.
Lâm Vân nói xong, đứng lên dẫn Mông Văn tới phòng đọc sách.
Đóng cửa lại, Lâm Vân hỏi:
– Về chuyện này, em có tính toán như thế nào?
Mông Văn do dự nửa ngày, mới lên tiếng:
– Bởi vì người phụ trách cách điều chế là chú Chân, Lý Thanh, và Diệp Điềm. Ba người kia nhất định sẽ không tiết lộ. Mà đơn thuốc cũng không phải phân phối cho mỗi người, mà là chia cho sáu người, mỗi người quản lý sản xuất một phần. Mà dược liệu chúng ta thu thập là cùng lúc thu, người khác không có khả năng dựa vào đó đề tính toán phương thuốc. Nhưng việc đưa dược thảo xuống các nhà xưởng là do trụ sở gọi điện thoại chuyển tới. Em hoài nghi điện thoại của chúng ta bị nghe lén. Hơn nữa bọn chúng còn biết số hiệu của các loại dược thảo. Tuy người nghe lén không thể biết chính xác cách điều chế, nhưng bọn họ có thể dựa vào các dược thảo mà chúng ta phân phối xuống, rồi suy đoán ra.
Nghe Mông Văn phân tích như vậy, Lâm Vân không nói gì, sau một lúc mới nói:
– Khả năng điện thoại bị nghe lén là rất lớn. Chỉ là không biết kẻ nào có gan lớn như vậy?
– Em đã từng điều tra chủ tịch của các tập đoàn viễn thông có thể lấy cắp thông tin liên lạc của chúng ta. Một người là Tần Bang Trung của Tần gia, một người là Lý Danh Sinh của Lý gia. Em hoài nghi hai người này, bởi vì bọn họ có chút liên hệ với anh. Hơn nữa bọn họ khẳng định có chuyên gia về lĩnh vực điều chế dược phẩm. Em đã mua Dưỡng sinh hoàn và Dưỡng Nhan Hoàn nhái ở bên ngoài, rồi phân tích thành phần bên trong nó. Thành phần của nó chỉ khác với sản phẩm chúng ta vài loại dược thảo và số lượng pha chế mà thôi. Nhưng nếu tình hình này cứ kéo dài như vậy, em rất hoài nghi sản phẩm của bọn chúng sẽ bán vượt qua chúng ta. Mà em cũng tra được, mấy nơi sản xuất hàng nhái đều thuộc về các xí nghiệp của Lý gia và Tần gia.
Mông Văn nói xong, lo lắng nhìn Lâm Vân.
Lâm Vân nghe vậy chỉ cười nói:
– Xem ra đã rõ kẻ tình nghi là ai. Nhưng em không cần phải lo lắng. Cho dù bọn chúng có biết toàn bộ dược thảo trong phương thuốc, nhưng nếu không có cách điều chề cụ thể, thì bọn chúng không thể nào sản xuất thuốc có tác dụng như chúng ta được. Chỉ là chuyện này về sau đừng dùng điện thoại để liên lạc nữa. Dám theo dõi điện thoại của chúng ta, hừ.
– Chúng ta có thể kiện bọn chúng…
Mông Văn còn chưa nói hết, Lâm Vân đã khoát tay ngắt lời.
– Không cần đâu. Bọn chúng đã dám làm vậy, thì chắc chắn sẽ không để lại dấu vết. Mà cho dù bọn chúng để lại dấu vết, anh cũng không muốn dong dài với bọn chúng. Bọn chúng đã thích chơi, thì anh chơi đến cùng.
Lâm Vân cười lạnh một tiếng.
– Lâm Vân…
Mông Văn có chút lo lắng nhìn Lâm Vân. Trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ hắn lại sử dụng thủ đoạn như với Tần gia lần trước. Phá hủy toàn bộ ngành thông tin của quốc gia sao? Làm như vậy đúng là thì đã làm lớn chuyện rồi.
– Mông Văn, anh biết em nghĩ cái gì. Anh sẽ không lỗ mãng như vậy, cho dù việc đó với anh rất đơn giản. Anh chỉ thích trảm thảo trừ căn mà thôi. Em lập tức cho người thu mua nhựa cây Tùng thân đỏ. Có bao nhiêu thu bấy nhiêu. Sau đó thì cho câc nhà máy điện tử dừng sản xuất các sản phẩm mới. Mà chuyển sang sản xuất linh kiện điện tử chữ T. Xây dựng hoặc mua lại thêm hai nhà xưởng, chuyên sản xuất Microchip. Đồng thời thành lập hai nhà xưởng sản xuất khuôn đúc. Nếu tài chính không đủ thì cứ thông báo với anh. Anh cũng muốn lấy đọc trị độc. Anh sẽ lột sạch thủ đoạn buôn bán của bọn chúng, rồi đá bay bọn chúng đi. Ha ha…
Lâm Vân nói xong cười ha hả.
Mông Văn nghe thấy vậy, mặt đỏ lên. Trong lòng tự nhủ, Lâm Vân ăn nói thật là tục tĩu. Tuy nhiên, cũng rất tò mò Lâm Vân muốn chế tạo ái gì. Đành kỳ quái hỏi:
– Chúng ta muốn sản xuất cái gì à?
– Ngành thông tin của Hoa quốc rất hiện đại sao? Anh muốn thiết lập một hệ thống liên lạc thông tin của riêng mình. Không cần phải dùng đường dây thông tin của các tập đoàn khác để liên lạc. Có lẽ, cả nước sẽ không còn ai dùng thiết bị thông tin của hai nhà kia nữa. Chúng nó sẽ bị đào thải. Từ nay về sau, thư từ của cả thế giới đều sẽ thông qua ‘Vân Môn thông tín’.
Lâm Vân ngạo nhiên nói. Trong đầu thì suy nghĩ, thủ đoạn như vậy hai nhà kia cũng lấy ra được. Sớm biết bọn chúng sẽ không an phận mà.