Trong biệt thự xa hoa của Lâm Viễn Chương.
– Nếu tên nghiệt tử Lâm Vân kia quay trở lại, ta lập tức đuổi nó đi. Lâm gia chúng ta không cần một kẻ điên bại hoại gia nghiệp như vậy.
Một vị lão nhân uy nghiêm, tuổi chừng 60, đang ngồi ghế trước, trầm giọng nói.
– Vâng, Khải thiếu gia đã thu hồi căn phòng kia rồi. Lâm Vân hẳn là hôm qua đã dọn đi. Cũng không thấy hắn tới Hoàn Hồ.
Một người trung niên bước lên phía trước, khom người trả lời.
– Phụ thân, tên Lâm Vân khẳng định lại muốn nổi điên cho mà xem. Lần trước cỗ xe Lamborghini mới mua của con còn bị nó đập bể thành sắt vụn, bây giờ vẫn còn chưa sửa xong. Nếu không phải do con rời đi nhanh, nói không chừng đã bị nó đốt cháy. Còn có lần con mang theo vợ con tới chỗ nó, nó còn dám đùa giỡn Trần Nhạn. Nếu con không ở đó, không biết nó có thể gây ra chuyện gì.
Lâm Khải thấy phụ thân nghe xong lời Trung thúc, nhưng trầm tư không nói, chỉ phải bước lên nói trước.
Sắc mặt của Lâm Viễn Chương lần nữa âm trầm xuống, khoát tay nói:
– Các ngươi đi xuống đi, chuyện này đừng nói cho Anh Di và Hinh Nhi biết.
…..
Vì ngày mai mới phải đi phỏng vấn, Lâm Vân liền tùy tiện tìm chỗ vắng vẻ gần chợ việc làm tu luyện, cảm giác không tồi lắm. Đến buổi sáng, thì đi tới vòi nước bên cạnh, đơn giản rửa mặt một cái, chỉnh lý lại mái tóc rồi bời của mình. Vệ sinh xong, hắn mới lấy cơm miếng từ lúc trước ra ăn.
Ăn no xong, đợi đến 9h, Lâm Vân liền chen chúc vào đám đông đang tìm việc. Cũng may chợ việc làm khá lớn, người đến xin việc tuy nhiều nhưng không có cảm giác chen chúc.
Đi vào nhìn một cái, Lâm Vân mới trợn tròn mắt. Người xin việc nào cũng cầm theo hồ sơ xin việc trong tay. Còn mình, ngoại trừ cái túi ba lô mang theo ra, hai tay là trống trơn. Trên người cũng chỉ có vài tờ giấy vệ sinh, vậy phải làm sao bây giờ.
Nhìn những người kia mang theo hồ sơ xin việc, ai cũng mang theo vẻ hy vọng trên mặt, Lâm Vân cảm thấy mình nên làm một chút gì đó. Bằng không phải đợi một ngày cho phép miễn phí vào cửa, còn không biết phải đợi tới bao giờ. Lâm Vân liếc mắt thấy một vị nhân viên tuyển dụng đi ra, dùng tốc độ nhanh nhất chiếm trước chỗ ngồi rồi ngồi xuống.
– Tiên sinh, xin chào, xin hỏi ngươi muốn vào làm việc trong ngành nào của công ty?
Nhân viên tuyển dụng là một cô gái có vài cái tàn nhan trên mũi. Nàng thấy Lâm Vân chỉ chằm chằm xem mình, không có ý định rút ra hồ sơ xin việc. Trong lòng đã có chút không vừa ý, tự nhủ, chẳng lẽ hắn chưa từng thấy qua một mỹ nữ có tàn nhang sao?
– A, xin chào, mỹ nữ tỷ tỷ, công ty của ngươi cần tuyển người của ngành nào, ta đều đăng ký.
Lâm Vân nghe ngữ khí nói chuyện của cô gái này, liền biết mình thất thố, vội vàng nói ra. Truyện Sắc Hiệp – https://
Nghe thấy Lâm Vân gọi mình là mỹ nữ tỷ tỷ, cô gái tuyển dụng này mới hòa hoãn một chút:
– Vậy ngươi muốn xin làm chức vụ gì? Mang hồ sơ xin việc của ngươi cho ta nhìn một cái.
– Hồ sơ xin việc chỉ dành cho những kẻ nghiệp dư, ta cảm thấy mọi cương vị trong công ty ta đều có thể làm được. Vô luận ngươi an bài như thế nào, ta cũng có thế đảm nhiệm.
Lâm Vân còn chưa nói xong, sắc mặt của cô gái tuyển dụng đã trầm xuống. Tên này không phải là đi xin việc, mà là đang muốn gây sư a. Lần này công ty của mình tuyển người bao gồm nhiều ngành, cả cơ giới, điện tử, y dược, quản lý. Thậm chí còn có một vị trí cố vấn tâm lý. Cái tên gia hỏa này ngay cả hồ sơ xin việc đều không có, còn nói cái gì cũng làm được.
– Thực xin lỗi, vị tiên sinh này, ta nghĩ người nên đến công ty khác mà xin việc. Công ty của chúng tôi chưa cần một vị trí cần người toàn tài a. Người kế tiếp!
Cô gái có vài khỏa tàn nhan này lập tức nói lời từ chối.
– Nhưng những lời ta nói đều là thật lòng.
Lâm Vân còn đang muốn giải thích, thì một người xin việc khác đã chen vào.
Lâm Vân bất đắc dĩ đành phải đi tới khu vực chờ. Bất quá khi hắn đi tới một văn phòng khác hỏi thì đều được câu trả lời dứt khoát.
– Xin ngài đến công ty khác thử xem…
– Ngài không thích hợp với công ty của chúng tôi…
– Vị này, xin đừng làm mất thời gian của người khác.
– Thực xin lỗi, tiên sinh….
….
Dù cho Lâm Vân nói mình tài hoa như thế nào đi chăng nữa, nhưng ở một khu chợ việc làm to như vậy, xin mãi cũng không có ai tuyển hắn vào làm. Tuy hắn biết mình ngoài việc sinh con ra, việc gì hắn cũng có thể làm được, nhưng là tới gần buổi trưa, cũng không ký được một bản hợp đồng nào.
– Vũ Tích tỷ, người kia có phải là…
Mỹ Na cùng Hàn Vũ Tích cũng đang đại biểu cho công ty của mình tham gia khu chợ việc làm này.
Hàn Vũ Tích đang buồn chán nghe một người xin việc giới thiệu tài năng của mình, bỗng nghe thấy lời của Mỹ Na. Nàng nhìn về hướng Mỹ Na chỉ, lập tức giật mình. Kia không phải là Lâm Vân sao?
– Mỹ Na, ngươi thay ta tuyển dụng một lát.
Hàn Vũ Tích cơ hồ khống chế không nổi cơ thể, run rẩy bảo Mỹ Na tiếp nhận công tác của nàng.
Nhìn Lâm Vân chạy hết văn phòng này tới văn phòng khác, nhưng đều bị cự tuyệt. Đột nhiên Hàn Vũ Tích cảm thấy trong lòng rất khổ sở. Thực muốn đi tới trước mặt hắn nói cho hắn biết:
– Đầu óc của ngươi không được tốt, đừng đi ra ngoài tìm việc nữa. Bên ngoài không thích hợp với ngươi.
Bất quá, lại nhớ tới Lâm Vân phỏng chừng đến hiện tại không có cơm ăn. Đứng xa xa nhìn Lâm Vân, mỗi lần hắn bị một văn phòng đuổi đi, ánh mắt của hắn đều lộ ra vẻ u buồn, mà mình trước kia chưa từng thấy. Hiện tại nàng chỉ cảm thấy một loại xúc động muốn khóc.
Lâm Vân thở dài. Trong lòng tự nhủ, thôi bỏ đi. Mặc dù mình nói gì đi chăng nữa, thậm chí ngay cả việc làm thế nào sinh ra hài tử, hắn cũng biết, nhưng không ai tin tưởng mình.
Về vấn đề ăn uống chắc vẫn phải từ từ tìm cách. Tuy dựa vào bổn sự hiện tại của Lâm Vân, tùy tiện đi trên đường đoạt ít tiền là rất dễ dàng. Nhưng hắn là một người kiên cường cùng kiêu ngạo. Cho dù hắn chết đói, hắn cũng không bao giờ làm việc thấp hèn như vậy.
Cái gì cướp của người giàu chia cho người nghèo, toàn là cái cớ của bọn trộm cắp. Chẳng lẽ tiền của người giàu là từ trên trời rơi xuống. Bọn họ cũng phải vất vả làm việc mới có được. Vô luận kiếm tiền như thế nào, nhưng đều là mồ hôi nước mắt của họ. Xem ra nơi này thực không thích hợp cho mình sinh sống a. Thởi dài, Lâm Vân chuẩn bị rời đi chợ việc làm.
– Vị tiên sinh này, xin dừng bước.
Đang lúc Lâm Vân chuẩn bị rời đi chợ việc làm, thì bị một thanh âm kiều mỵ gọi lại.
Quay đầu, Lâm Vân trông thấy một thiếu phụ xinh đẹp, tuổi chừng hơn ba mươi. Nàng ta có bộ ngực tương đối đầy đặn, còn hơn cả Hàn Vũ Tích. Eo mảnh, mắt phượng, quả thực là một thiếu phụ làm cho nam nhân phải liếc mắt.
– Ngươi gọi ta?
Thiếu phụ xinh đẹp thấy Lâm Vân nhìn mình, lúc đầu còn lộ vẻ thưởng thức, về sau liền bình tĩnh hỏi mình gọi hắn phải không. Rõ ràng không giống như các nam nhân khác khi nhìn thấy mình, toàn là một bộ sắc lang. Nàng không khỏi có ấn tượng tốt với hắn.
– Đúng vậy, vừa rồi ta nghe thấy tiên sinh nói rằng việc gì tiên sinh cũng làm được. Công ty của chúng tôi vừa lúc cần một nhân tài toàn diện như tiên sinh. Không biết tiên sinh có thể cho công ty của chúng tôi một cơ hội?
Nói xong, người thiếu phụ xinh đẹp này thản nhiên cười. Hai ánh mắt như câu hồn, cho dù Lâm Vân đã trải qua lịch duyệt phong phú cũng có chút ngẩn ngơ.