Ta không thể bắt đầu lại nhưng ta có thể mở đầu bây giờ và làm nên một kết thúc mới.

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo chương 159

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo chương 159 là một trong những tập truyện ngôn tình Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo chương 159 ngay.

  • Tác giả: Ức Tích Nhan
  • Tên truyện: Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
  • Số chương: 174
  • Số lượt xem: 159
"We could never learn to be brave and patient, if there were only joy in the world." Chúng ta không bao giờ có thể học được sự can đảm và kiên nhẫn nếu thế gian này chỉ có những niềm vui.

Nội dung truyện Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo chương 159

Cô kích động thoát màn hình chờ, lúc nhìn thấy tin nhắn thì trong lòng khẽ cảm thấy mất mác, hình như Lăng Bắc Hàn chưa từng gửi tin nhắn cho cô? Ngược lại chính cô thường gửi tin nhắn cho anh, có lúc còn chọc giận người khác, bị anh dạy dỗ không ít phen.

Người gửi tin lại là Lệ Mộ Phàm! Sau đó, Úc Tử Duyệt thấy được một tấm ảnh, trong ảnh có hai người khiến nụ cười trên mặt cô cứng ngắc, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, nhìn màn hình điện thoại di động, đầu óc quay rầm rầm. Chỉ thấy trong hình, Hạ Tĩnh Sơ từ trên chiếc Hummer của Lăng Bắc Hàn bước xuống, một tay anh khoác lên tay cô, hình như đỡ cô xuống xe.

Còn một ảnh nữa, Lăng Bắc Hàn cùng Hạ Tĩnh Sơ ở trong một khu chung cư, hai người kề vai đi vào tòa nhà cao tầng kia.

Cũng có một tấm ảnh Lăng Bắc Hàn ở văn phòng chờ Hạ Tĩnh Sơ, cũng có tấm ảnh anh cùng Hạ Tĩnh Sơ đi vào văn phòng……

Đầu óc ong ong mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ thấy trong lòng lạnh lẽo, giống như bị ai đó đánh ột cái, không thể động não, chỉ có thể ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại di động…….Loại cảm giác này, giống cảm giác bị anh lừa gạt, phản bội.

Chuông điện thoại di động vang lên, Úc Tử Duyệt giật mình, thấy người gọi tới là Lệ Mộ Phàm trên màn hình, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu như lúc này là Lăng Bắc Hàn gọi tới, cô thật sự không biết nên nói gì nữa.

Là Lệ Mộ Phàm cố ý, cố ý khích bác cô và Lăng Bắc Hàn, nhất định là vậy! Úc Tử Duyệt nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy tức giận vô cùng, quả quyết nhận điện thoại, “Lệ Mộ Phàm! Cậu thật hèn hạ!” cô phẫn hận nói về phía điện thoại.

Lúc đó, Lệ Mộ Phàm đang đứng trên ban công gọi điện thoại thì nghe thấy lời của cô…, trong lòng quặn đau, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự giễu.

Lệ Mộ Phàm! Mày bị coi thường như vậy còn quản cô nữa sao ? Trong lòng anh tự mắng chính bản thân mình, ngửa đầu uống một ngụm rượu, “Hèn hạ? Úc Tử Duyệt! Mở to mắt ra mà nhìn có được không ? Nếu không sao có thể bị tên khốn Lăng Bắc Hàn đó lừa! Mấy ngày nay anh ta đều ở chung một chỗ với Hạ Tĩnh Sơ ! Đã muộn thế này cậu còn chờ điện thoại của anh ta đúng không ?” Lệ Mộ Phàm giễu cợt nói, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn.

Anh vốn cũng không tin Lăng Bắc Hàn sẽ cùng Hạ Tĩnh Sơ đi chung với nhau mà không hề kiêng kị, nhưng trong suốt một tuần theo dõi, sự thật chính là như vậy! Anh trơ mắt nhìn Lăng Bắc Hàn đưa Hạ Tĩnh Sơ đi bệnh viện, ra vào nhà trọ của cô ta, còn đón cô ta đi làm.

Anh một mặt bất bình thay cho Úc Tử Duyệt, mặt khác cũng hy vọng Úc Tử Duyệt có thể sớm nhìn rõ sự thật một chút !

Lời nói của Lệ Mộ Phàm khiến trong lòng Úc Tử Duyệt quặn đau, nhưng cô vẫn cười mỉa mai, “Lệ Mộ Phàm, cậu cho rằng tôi tin lời cậu nói sao ? Mắt thấy không nhất định là thật ! Cho dù cậu có hèn hạ chụp được những tấm ảnh kia thì sao ?” Úc Tử Duyệt cố gắng giữ tỉnh táo, tin tưởng Lăng Bắc Hàn, không tin Lệ Mộ Phàm, là cậu ta giở trò hèn hạ chia rẽ cô và Lăng Bắc Hàn !

Nhưng cho dù anh cùng Hạ Tĩnh Sơ không xảy chuyện gì, sao còn phải gặp mặt cô ta ? Hiện tại không phải anh đang ở vùng khác sao ? Sao vẫn còn ở Thủ đô ?

Nghĩ như vậy, toàn thân Úc Tử Duyệt lạnh lẽo, giống như phải đối mặt với sự đả kích quá lớn, loại cảm giác này cô đã từng trải qua, chính là lần Lăng Bắc Hàn nói muốn ly hôn với cô !

Tại sao anh lại lừa cô ? Tại sao không nhận điện thoại của cô? Đau đớn trong lòng lan tỏa, trái tim như bị cào rách, từng chút rỉ máu, nếu như máu có thể chảy ra, có lẽ sẽ sảng khoái hơn.

Lệ Mộ Phàm sắp bị cô làm cho tức chết, mỉa mai cười, cười cô, lại càng thêm cười mình !

“Vậy cậu về đây mà xem một chút ! Úc Tử Duyệt! Tôi chỉ không muốn cậu bị tổn thương quá nhiều !” Lệ Mộ Phàm gào về phía ông nghe, sau đó hung hăng ném điện thoại di động đi !

Trong ống nghe truyền đến tiếng động huyên náo, lời Lệ Mộ Phàm vẫn còn văng vẳng bên tai, trong lòng Úc Tử Duyệt mâu thuẫn đấu tranh. Cô muốn tin Lăng Bắc Hàn, nhưng lại không thể tìm được lý do!

Có lẽ, anh vẫn chưa đi công tác, có lẽ anh chỉ vô tình gặp được Hạ Tĩnh Sơ !

Úc Tử Duyệt! Mày là ký giả, suy nghĩ vấn đề nhất định phải toàn diện, không nên bị người xấu lợi dụng! Sau khi tự an ủi mình như vậy, trong lòng cô thoải mái hơn nhiều, nhưng vẫn khó tránh khỏi lo lắng trong lòng.

Lại gọi một cú điện thoại cho Lăng Bắc Hàn, nhưng âm thanh lạnh lẽo lễ phép nói cho cô biết, anh đã tắt máy.

Tìm kiếm trong điện thoại thì thấy được số của Lục Khải, cô khẽ dừng một chút, rồi sau đó, ngón tay run rẩy ấn số của Lục Khải.

Lục Khải đang ngủ mơ thì bị chuông điện thoại di động đánh thức, anh lười biếng ngáp một cái, sau đó mới nhận điện thoại, “Alô, ai vậy ?” trong mơ mơ màng màng, Lục Khải cũng không nhìn xem là ai gọi tới, híp mắt hỏi.

“Lục Khải, tôi là Úc Tử Duyệt. Đã trễ thế này, không làm phiền cậu nghỉ ngơi chứ ?” Úc Tử Duyệt ngượng ngùng nói, tay cầm điện thoại di động cũng đang run rẩy.

Má ơi! Là Úc Tử Duyệt a!

Lục Khải nhớ tới dặn dò của Lăng Bắc Hàn, vội vàng ngồi dậy, buồn ngủ biến mất, “Doanh, doanh trưởng phu nhân, chúng tôi hiện giờ không ở thủ đô, bọn tôi đang tập huấn ở bên ngoài ! Chị tìm doanh trưởng đúng không, hôm nay doanh trưởng mới dẫn người ra hồ……” Lục Khải theo lời Lăng Bắc Hàn giao phó, nói từ đầu tới cuối.

Lục Khải vừa nói như thế, Úc Tử Duyệt cuối cùng cũng yên tâm trong lòng, thật sự tin tưởng Lục Khải sẽ không nói dối !

“Ồ! Vậy lúc nào anh ấy trở lại?” Úc Tử Duyệt lại hỏi.

Vấn đề này lại làm khó Lục Khải rồi, trên thực tế, anh cũng không biết Lăng Bắc Hàn ở đâu, mà hiện tại doanh trại bọn họ hiện được điều đến thành phố D huấn luyện, nghe nói doanh trưởng được trao đổi đến doanh đội khác, hiện tại phụ trách huấn luyện bọn họ cũng là doanh trưởng của đơn vị khác.

Anh không biết tại sao Lăng Bắc Hàn lại bảo anh nói dối như vậy, còn bảo nhất định phải giữ bí mật !

“Cái này em cũng không biết ! Chờ lúc doanh trưởng trở về, em sẽ bảo anh ấy gọi điện cho chị…. Chị đừng lo lắng !” Lục Khải thật thà cười nói, lòng bàn tay vì khẩn trương mà đổ mồ hôi.

“Ừm, được, cám ơn cậu Lục Khải, chờ tôi trở lại thủ đô, cũng chờ cậu trở lại thủ đô, nhất định tôi sẽ mời cậu ăn cơm!” Úc Tử Duyệt cười nói, sau đó cùng Lục Khải hàn huyên mấy câu, hai người mới cúp điện thoại.

Có lời nói của Lục Khải, trong lòng Úc Tử Duyệt đã an tâm không ít, nhưng vẫn tức giận Lăng Bắc Hàn còn chưa gọi điện thoại cho cô. Không phải đã nói mỗi ngày đều gọi một cuộc điện thoại, hoặc gửi một tin nhắn hay sao ?

“A Hàn, thời gian không còn sớm, anh trở về trước đi ! Em xử lý nốt tài liệu mà ban ngày làm chưa có xong, Lục Khải Chính đang cần gấp ! » Hạ Tĩnh Sơ đi vào trong phòng ngủ của mình lạnh nhạt nói với Lăng Bắc Hàn, gió thổi vào từ cửa phòng, làm chiếc chuông gió làm từ vỏ đạn vang lên những âm thanh véo von.

“Bình nước nóng đã sửa xong rồi, mệt mỏi cả ngày, em đi tắm trước đi…. » Ban ngày anh đưa Hạ Tĩnh Sơ đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, bởi vì sức khỏe hiện giờ của Hạ Tĩnh Sơ không đủ tiêu chuẩn để làm phẫu thuật, hơn nữa nếu cắt bỏ khối u, vậy thì ngay cả tử cung cũng phải cắt bỏ…..

Đưa cô đi tìm bác sĩ có thể dùng phương pháp trị liệu để không cần phải cắt bỏ tử cung, cứ như vậy ba bốn lượt một ngày.

Lăng Bắc Hàn quan tâm khiến trong lòng Hạ Tĩnh Sơ lộ vẻ xúc động, vội vàng gật đầu, có chút kích động đứng dậy, đi tới tủ treo quần áo, cầm khăn lông áo ngủ đi ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi thấy cô đi vào nhà tắm, Lăng Bắc Hàn lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ của cô……

Hạ Tĩnh Sơ mặc bộ đồ ngủ màu trắng thanh nhã từ phong tắm ra ngoài, cầm khăn lông trong tay, không ngừng lau tóc, nhìn Lăng Bắc Hàn ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách hút thuốc lá, trong lòng cô thầm mừng rỡ.

Anh vẫn chưa đi sao……

Theo ý cô, Lăng Bắc Hàn thật sự tin tưởng lời nói của cô, mấy ngày nay, anh chăm sóc cô, quan tâm cô, cô rõ ràng cảm nhận được, giống như trở lại thời gian trước đây.

“A Hàn, sao anh còn chưa đi à ? » Hạ Tĩnh Sơ mở miệng, giọng nói có chút xấu hổ.

Lăng Bắc Hàn ngước mắt nhìn về phía cô, trời lạnh như thế này mà cô lại mặc loại quần áo ngủ này ? Dập tàn thuốc, anh đúng dậy nhìn đồng hồ, « Ừ, bây giờ đi, sáng mai anh tới đón em ! » Lăng Bắc Hàn nói xong, đi về phía cửa.

Trong lòng Hạ Tĩnh Sơ có chút mất mác, cũng bước chân ra cửa, “A……” chân đụng phải cái ghế nhỏ khiến cô mất thăng bằng, Hạ Tĩnh Sơ hét lên một tiếng, cả người ngã xuống nền đất, Lăng Bắc Hàn có chút sững sờ, ngay sau đó nhanh nhẹn xoay thân, trước khi cô ngã xuống một giây, kịp thời ôm cô vào trong ngực……

Mùi hương hoa hồng xông vào hơi thở, chỉ thấy Hạ Tĩnh Sơ trong ngực vẻ mặt hoảng sợ, bộ ngực hơi lộ ra, Lăng Bắc Hàn dùng sức đỡ cô đứng lên, “Khụ…… đau……” cô vội vàng nhấc chân trái lên, khổ sở kêu.

“Chân đau?” Lăng Bắc Hàn nhỏ giọng hỏi, con mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm mắt cá chân của cô, đỡ cô ngồi xuống ghế salong.

“Không biết, rất đau!” Hạ Tĩnh Sơ khàn giọng nói, chỉ thấy Lăng Bắc Hàn đã ngồi xổm xuống trước mặt cô, bắt chân mắt cá chân của cô, đầu ngón tay thô ráp vuốt ve phía trên, “Chính là chỗ đó, rất đau!” Hạ Tĩnh Sơ vội vàng nhíu mày, rối rắm nói.

“Không có gì, chắc là chỉ bị đụng vào xương một chút, nghỉ ngơi một chút là không sao!” Lăng Bắc Hàn buông mắt cá chân của cô ra, đứng lên, nhìn cô nói.

“Ồ!” Hạ Tĩnh Sơ sợ anh hoài nghi mình, đưa tay vuốt vuốt mắt cá chân, “Sẽ rất nhanh đỡ thôi!” Rõ ràng không bị trật chân, nếu như giả vờ trật chân sẽ dễ dàng khiến Lăng Bắc Hàn hoài nghi, cô nói.

Lăng Bắc Hàn gật đầu một cái: “Anh đỡ em tới phòng ngủ….” anh nói mà không có biểu cảm gì nói, trong lòng Hạ Tĩnh Sơ lại có chút mừng rỡ, gật đầu một cái, được Lăng Bắc Hàn đỡ, cô nhảy một chân, dường như cả người dính trên thân thể của Lăng Bắc Hàn, không đi một bước, thân thể cọ lên cọ xuống trên người Lăng Bắc Hàn.

“Sớm nghỉ ngơi một chút đi, công việc cũng không cần liều mạng như vậy!” Lăng Bắc Hàn nhìn tài liệu trên bàn, con mắt tĩnh mịch, vừa nhìn về phía Hạ Tĩnh Sơ vừa nói.

“Em sẽ chú ý, chỉ là lão Lục bên kia cần gấp! Ngày mai phải dùng đến!” Hạ Tĩnh Sơ lạnh nhạt nói.

Lăng Bắc Hàn gật đầu một cái, mặt không chút thay đổi, “Anh đi trước……” anh nói xong đã xoay người, Hạ Tĩnh Sơ vốn muốn gọi ở anh, nhưng lại sợ bị anh ghét. Đành cúi đầu thì nhìn bộ ngực của mình bị lộ ra hơn nửa cũng không quyến rũ được anh, trong lòng cảm thấy thất bại.

Lăng Bắc Hàn xuống lầu, trở lại xe của mình, lấy điện thoại di động ra, mở tập tin hình ảnh ra. Sau đó khởi động xe. Xe của anh đi chưa được bao lâu, theo trực giác anh liền phát hiện ra có chiếc xe hình như đang theo dõi mình, khóe miệng anh cong lên một nụ cười, không hề bỏ rơi chiếc xe phía sau.

Trở về căn nhà của anh cùng Úc Tử Duyệt, nhìn căn phòng trống vắng, anh cười khổ sở, mùi hương của Hạ Tĩnh Sơ còn lưu lại trên người, anh nhíu mày, cởi bỏ toàn bộ quần áo, ném vào máy giặt, sau đó tới phòng tắm, tẩy rửa thân thể.

Sau khi mở máy, thấy rất nhiều tin nhắn được gửi từ Úc Tử Duyệt, anh cau mày.

Lính thối! Hôm nay anh không gọi điện thoại, cũng không nhắn tin cho em, phạt anh năm giờ trồng cây chuối!

Lăng Bắc Hàn! Sau khi mở máy phải trả lời điện thoại cho em! Hoặc gửi lại tin nhắn!

……

Nhìn tin nhắn xong, Lăng Bắc Hàn nhìn thời gian, đã hơn mười hai giờ, sợ làm phiền cô nghỉ ngơi. Anh cũng không ngủ luôn, đi thẳng tới bên tường, lưu loát trồng cây chuối, cả người thẳng tắp. Giống như cô đang bên cạnh anh, trông chừng anh bị phạt.

Lăng Bắc Hàn không có gọi điện thoại lại, nhưng cô nhận được tin nhắn của anh, anh nói đang ở khu huấn luyện, bình thường không gọi điện được, bảo cô đừng nhớ anh. Khiến Úc Tử Duyệt khổ sở nhất chính là mỗi ngày Lệ Mộ Phàm đều gửi tin nhắn cho cô, đều là hình ảnh Lăng Bắc Hàn cùng Hạ Tĩnh Sơ đi chung với nhau.

“Chủ nhiệm, em muốn xin nghỉ một ngày, chỉ một ngày thôi, em muốn trở về Thủ đô!”

“Úc Tử Duyệt, em cũng biết, mấy ngày nay chúng ta đang làm báo cáo chuyên đề, bây giờ em xin nghỉ, công việc những đồng nghiệp khác triển khai thế nào? Nghỉ ngơi thì có thể, nhưng sau khi kết thúc chuyên đề, tôi có thể cho em nghỉ phép! Nếu em cảm thấy không thể tiếp tục được, vậy thì đi ngay cho tôi!” Chủ nhiệm Tần tức giận trách cứ Úc Tử Duyệt.

Giọng điệu dạy dỗ này cũng giống với Lăng Bắc Hàn, hóa ra anh ta cũng đã từng đi lính sao?

Úc Tử Duyệt le lưỡi một cái, cúi đầu, “Chủ nhiệm, em sai rồi, hôm nay em làm thêm giờ, nếu hoàn thành trước phần công việc của mình, anh có thể cho em nghỉ sớm được không?” Úc Tử Duyệt linh hoạt nói với Tần chủ nhiệm.

Tần chủ nhiệm không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ gật đầu một cái, Úc Tử Duyệt lập tức hưng phấn chạy ra ngoài, sau khi cô đi, Tần chủ nhiệm vội vàng gọi điện thoại cho Trình Ngọc Bách.

Vài ngày sau đó, Úc Tử Duyệt dường như là làm việc thâu đêm suốt sáng, thức đêm thật sự rất mệt nhọc, cô không ngừng uống Cafe đen để giữ tỉnh táo, để có thể trở về thủ đô sớm một chút. Cô cũng không gọi điện về nhà cũ, dì Vương nói, Lăng Bắc Hàn vẫn chưa trở về. Cô cũng muốn gọi điện về nhà mẹ đẻ, nhưng lại sợ bọn họ lo lắng, muốn gọi Nhan Tịch giúp một tay, lại cảm thấy không thể nào tìm thấy Nhan Tịch.

Không thể làm gì khác hơn là vội vàng hoàn thành công việc, sớm trở lại thủ đô xem thế nào.

Lúc này, Lệ Mộ Phàm lại gọi điện thoại tới: “Úc Tử Duyệt, cậu thật sự bị lừa rồi! Lăng Bắc Hàn anh ta cố tình lừa dối cậu!” Lệ Mộ Phàm mở miệng, trực tiếp nói, trong lòng Úc Tử Duyệt đau nhói.

“Lệ Mộ Phàm! Tôi có bị lừa gạt thì liên quan gì tới cậu? Sao cậu có thể đáng ghét như vậy? Chuyện của tôi cậu đừng xen vào!” Úc Tử Duyệt kích động nói xong, trực tiếp tắt máy!

Ngày hôm sau, cô nộp trước bản thảo chuyên đề, không chờ chủ nhiệm trở lại, cô đã mua vé máy bay trở lại thủ đô. Lúc qua trạm kiểm an còn bị giữ lại, nói trên người cô mang theo vật không được phép mang. Úc Tử Duyệt cười khổ, cũng may, Lệ Mộ Phàm không biết từ đâu chui ra đưa cô lên thẳng máy bay.

“Cậu không cảm thấy người của trạm kiểm an cố ý gây khó khăn để cậu không lên được máy bay sao?” Lệ Mộ Phàm hạ mình nhường vị trí khoang hạng nhất của mình tặng cho hành khách bên cạnh Úc Tử Duyệt, cùng cô ngồi ở khoang phổ thông, hời hợt nói.

"Patience is not the ability to wait , but the ability to keep a good attitude while waiting." Kiên nhẫn không chỉ là khả năng bạn đợi được trong bao lâu, mà là khả năng giữ được thái độ bình tâm trong lúc chờ đợi.

Các chương truyện Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,