Hôm nay là ngày quay phim với Dĩ Tinh, Lâm Tử Hàn sáng sớm đã bắt đầu vội vàng hỗ trợ bố trí hiện trường, chỉ tới buổi trưa, minh tinh mới tới.
Sau một tiếng động lớn, Từ Nhạc Phong phân phó Lâm Tử Hàn đưa cô ta đến hậu trường nghỉ ngơi. Sau khi đưa trà lên, Lâm Tử Hàn đi ra ngoài, tại cửa gặp Duẫn Ngọc Hân đang dẫn Đỗ Oánh Oánh đi qua bên này.
“Lấy cho cô Đỗ một cốc cà phê”. Duẫn Ngọc Hân làm như tâm tình tốt, lại có thể cười nói với Lâm Tử Hàn.
Lâm Tử Hàn trở lại phòng trà pha một cốc cà phê sau đó đến phòng nghỉ, lễ phép nói: “Cô Đỗ, cà phê của cô”.
“Cảm ơn”. Đỗ Oánh Oánh cảm kích mà liếc mắt nhìn cô. Đưa tay đón lấy, bởi vì rất nóng, kinh sợ hô một tiếng thiếu chút nữa đánh đổ cà phê.
Tuy rằng cà phê chỉ là rơi vãi ra một chút, lại rất không may làm bẩn váytrắng của cô ta.
“Xin lỗi”. Lâm Tử Hàn kinh hãi, vội mang tới khăn tay thay cô ta chà lau vết bẩn trên váy.
Duẫn Ngọc Hân trừng mắt với cô, cả giận nói: “Cô xảy ra chuyện gì?” Cô ta thật vất vả mới mời người này tới, nếu như bị cô ấy tức giận bỏ đi, cô ta còn có sống hay không?
“A, không có việc gì” Đỗ Oánh Oánh không hề gì mà cười nói: “Là chính tôi không cẩn thận đụng tới, dù sao sau đó cũng phải đổi lại trang phục lên sân khấu, không có việc gì”.
Lâm Tử Hàn không nghĩ tới cô ấy lại có thể nói tốt như vậy, cảm kích mà nhìn cô ấy nói: “Cảm ơn”.
“Không cần khách khí với tôi, cô đi làm công việc bề bộn của mình đi”.
“Tôi đi ra ngoài trước”. Lâm Tử Hàn giọng nói nhẹ thở dài, đi ra ngoài. May là không có giống lần trước chọc giận minh tinh này đó, nếu không quảng cáo lại là nguyên nhân do cô mà dừng lại.
Đỗ Oánh Oánh nhìn xuyên qua kính thủy tinh, đánh giá cảnh quay phim được bố trí cao quý mỹ lệ, chuyển hướng Duẫn Ngọc Hân nói: “Giám đốc Duẫn, tôi có thể đi ra bên ngoài tham quan sân khấu một chút được không?”
“Dĩ nhiên có thể được”. Duẫn Ngọc Hân cười nói, đứng dậy dẫn cô ấy đi ra ngoài phòng nghỉ. Đưa cô ấy thong thả đi vòng quanh sân khấu vừa đi vừa giới thiệu.
“Thật đẹp”. Đỗ Oánh Oánh nhịn không được khen, Tiêu thị thật nhiều tiền, trách không được sẵn lòng hao phí nhiều tiền như vậy tới mời cô đến quảng cáo vai phụ.
Tầm nhìn lại liếc về sân khấu phía bên phải, rơi vào người Trương Đồng cũng đang tham quan sân khấu giống mình, nụ cười trên mặt trong nháy mắt nhạt đi, dùng cằm chỉ một cái về phía Trương Đồng nói: “Cô ra tới làm cái gì?”
“A, cô ấy là nhân vật chính của quảng cáo này, phẩm chất rất tốt, cô hẳn là biết chứ”. Duẫn Ngọc Hân mỉm cười giải thích.
“Trước đó cô không phải chưa từng nói tôi và cô ta cùng nhau quay quảng cáo sao!” Đỗ Oánh Oánh ồn ào, liền hấp dẫn ánh mắt của Trương Đồng khóe môi cô ta cong lên khẽ cười một tiếng, lúc đó đã bước qua sang bên này.
Giọng mỉa mai mà nói: “Cô Đỗ, chúng ta lại gặp mặt, lần đầu hợp tác chiếu cố nhiều hơn nha”. Nói xong, Trương Đồng bước chân thanh nhã lướt qua cô ta, đã đi đến hướng phòng nghỉ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://
Duẫn Ngọc Hân nhìn sắc mặt trắng xanh của cô ta, lo lắng nói: “Cô Đỗ, cô làm sao vậy?”
“Cô muốn tôi làm vai phụ của cô ta?” Đỗ Oánh Oánh hổn hển mà nói to.
“Cô ấy làm sao?” Duẫn Ngọc Hân không hiểu, cô chưa nói cùng cô ấy, là bởi vì cô cảm thấy không cần phải… nói, nhìn phản ứng của cô ấy, làm vai phụ của Trương Đồng có khó khăn như vậy sao?