Tình cảm là điều quý giá và việc chấp nhận một người đi vào cuộc đời của ta lại càng quan trọng. Vì vậy hãy cân nhắc kĩ trước khi chọn cho mình người bạn đời mới nhé! Đôi khi chỉ cần vài lý do cũng khiến mối quan hệ mới của bạn rạn nứt một cách nhanh chóng…

Cổ Đạo Kinh Phong chương 357

Cổ Đạo Kinh Phong chương 357 là một trong những tập truyện ngôn tình Cổ Đạo Kinh Phong được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Cổ Đạo Kinh Phong chương 357 ngay.

  • Tác giả: Cổ Đạo Kinh Hồng
  • Tên truyện: Cổ Đạo Kinh Phong
  • Số chương: 790
  • Số lượt xem: 195
Giá như tớ có thể đọc được những dòng suy nghĩ từ cậu để biết rằng cậu nghĩ gì về tớ. Tớ ko thể chờ đợi hoài được vì càng đợi tớ lại càng cảm thấy tuyệt vọng.

Nội dung truyện Cổ Đạo Kinh Phong chương 357

Quả nhiên, sau khi Đường Chuyết xem xét thi thể một lúc, đứng lên nói:
– Mộ Dung huynh… có biết… nguyên nhân cái chết của người này không?

Mộ Dung nói:
– Chẳng lẽ không phải là chết vì chưởng ấn trên ngực?

Đường Chuyết nói:
– Không… không phải! Là chết do trúng độc!

– Hả?
Mộ Dung, Bá Thúc Ngao ngạc nhiên, họ đều nhìn không ra người này thân đã trúng độc gì, xem ra tới cùng cũng chỉ có Đường Môn thế gia chuyên dụng độc mới có thể nhìn ra một chút manh mối.

Đường Chuyết nói:
– Gần đây Đường Môn…đã nghiên cứu chế tạo ra… một loại vi hương có tác dụng làm hưng phấn tinh thần, tuy nhiên… loại vi hương này… có… chỗ trí mạng, một khi gặp phải… xạ hương, sẽ… biến thành độc hương, sẽ làm cho người… thần trí không rõ, thậm chí điên cuồng, cuối cùng… trí mạng!

Vi đà chủ nói:
-Ý của Tam thiếu gia là vị huynh đệ này đã trúng phải loại độc vi hương đó?

Đường Chuyết nói:
– Đúng vậy! Mọi người nhìn hắn xem, hai mắt, con ngươi… biến thành rất nhỏ, chính là… đặc thù … của loại độc này!

Lúc này mọi người chú ý mới, hai con mắt của người chết quả thật đã bị rút nhỏ lại như mũi châm, mà người bình thường trước khi chết con ngươi sẽ mở rộng ra không ngừng chứ không phải bị thu nhỏ lại.

Đường Chuyết lại nói:
– Một đoạn thời gian trước, chúng tôi phát hiện ra loại vi hương này… đột nhiên… bị thiếu một ít, sợ rằng… là có người đã … lấy trộm để hạ độc… với vị huynh đệ Cái Bang này!

Đường Chuyết nói rồi vén lên ống tay áo nơi cổ tay của người chết, trên cổ tay, cổ chân người chết rõ ràng có vết tích bị buộc chặt.

– Nhiều ngày trước… hắn đã bị trúng độc, sau khi trúng độc… ngày càng cuồng loạn, cho nên bị… trói chặt tay chân, trước khi chết… mới… được thả ra, chưởng ấn này… là sau khi hắn chết… mới in vào!

Vi đà chủ cả giận:
– Dám hạ độc thủ với người của phân đà ta như vậy, để cho ta điều tra ra được nhất định phải bầm thây kẻ đó thành vạn đoạn!

Đoạn y quay đầu khom người nói nói với Mộ Dung:
– Mộ Dung thiếu chủ, vừa rồi có mạo phạm xin thiếu chủ thứ lỗi!

Mộ Dung vội vàng nói:
– Vi đà chủ nói quá lời, Vi đà chủ cũng vì khẩn trương cho huynh đệ Cái Bang, Mộ Dung ta cũng sẽ toàn lực hiệp trợ vi đà chủ truy tìm hung phạm!

– Đa tạ thiếu chủ!

Bá Thúc Ngao hướng Mộ Dung, Đường Chuyết chắp tay, nói:
– Tệ bang còn rất nhiều việc nên không tiện quấy rối, ngày khác sẽ đăng môn bái phỏng!

Mộ Dung, Đường Chuyết vội vã chắp tay nói:
– Mời!

Bá Thúc Ngao đang muốn đi, chợt xoay người nói:
– Thiếu chủ, xin thay ta vấn an với Mộ Dung bá phụ!

Mộ Dung ngẩn ra, nói:
– Bá bang chủ có lòng, tôi sẽ chuyển lời!

Bá Thúc Ngao dẫn Vi đà chủ đi khỏi đó, hai tên đệ tử Cái Bang cũng khiêng thi thể đã rời khỏi sơn trang.

Liễu Diệp nói:
– Công tử, chúng ta vừa mới phát hiện ra thi thể thì Vi đà chủ đã chạy tới sơn trang rồi, thực sự có chút kỳ lạ?

Mộ Dung gật đầu, hỏi Thu Mai :
– Thu Mai, là ngươi phát hiện ra thi thể sớm nhất hả?

Thu Mai gật đầu:
– Vâng ạ! Sáng sớm hôm nay em tới hậu viện cắt sửa hoa thì thấy một cái xác chết trôi, đang chuẩn bị thông tri thiếu chủ nửa đường đã gặp Liễu tỷ tỷ nên mang Liễu tỷ tỷ tới coi, sau khi Liễu tỷ tỷ xem qua bảo em ở lại xem thi thể còn tỷ ấy đi thông báo cho thiếu chủ!

– Có những người khác đã thấy qua thi thể hay không? – Mộ Dung lại hỏi.

– Không! Em vẫn luôn xem mà, ngay cả khi thông báo cho thiếu chủ cũng chưa từng rời khỏi đây!

Mộ Dung gật đầu:
– Được rồi, ngươi lui trước đi!

Sau khi Thu Mai đi rồi, Liễu Diệp nói:
– Rõ ràng là có người đã sớm biết sẽ có xác chết trôi vào sơn trang chúng ta cho nên trước đó đã thông báo cho Vi đà chủ đến đây, nói không chừng huynh đệ Cái Bang này cũng là kẻ đó độc chết, chúng ta chỉ cần hỏi thử xem Vi đà chủ nhận được tin tức như thế nào thì sẽ biết được kết quả thôi!

Mộ Dung nói:
– Việc này Bá bang chủ sẽ xử lý, ta đang lo lắng…

Hắn quay đầu hỏi Đường Chuyết:
– Đường huynh có loại vi hương này trong người không?

Đường Chuyết lắc đầu:
– Không… không có! Bởi vì … loại vi hương này…khá tà dị nên Thái Quân… không cho chúng tôi… tùy tiện mang theo!

Vô Song thì cười khì:
– Tam ca không có nhưng muội có mang theo một bao trong người đây! – Nói rồi lấy ra một cái hương nang.

Đường Chuyết ngạc nhiên:
– Vô Song, sao muội…lại mang theo…

Vô Song nói:
– Tam ca, vi hương này có thể giúp tinh thần hưng phấn, muội đã lén lấy trộm một bao, huynh không được nói cho Thái Quân biết đâu đấy!

Nói rồi đưa hương nang cho Mộ Dung, Mộ Dung tiếp nhận rồi để lên mũi khẽ ngửi. Hương nang tản ra mùi hương nhàn nhạt khiến người tinh thần phấn chấn. Mộ Dung đột nhiên phát hiện mùi hương này giống như đã từng quen biết, chợt nhớ tới bức [ Hồi Loan Tàng Anh] thì giật nảy người.

Tô Thanh Vi đang ở trong tú phường thêu một bức [Thanh Sương Khi Nguyệt Đồ], giương mắt thấy Mộ Dung vội vàng bước tới, phía sau là Liễu Diệp và một đôi nam nữ, vội vã đứng lên hạ thấp người nói:
– Công tử!

Mộ Dung gật đầu, nói:
– Tô cô nương, cô còn nhớ rõ [Hồi Loan Tàng Anh] hình như tản ra một mùi hương nhàn nhạt phải không?

Tô Thanh Vi gật đầu nói:
– Bởi vì đợt kim tàm tơ cuối cùng có mang theo vi hương, cho nên [Hồi Loan Tàng Anh] cũng rản ra vi hương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Ngôn Tình AZ – www.truyenngontinhaz.com

Mộ Dung đưa hương nang cho Tô Thanh Vi:
– Cô có nhận ra vi hương này được không?

Tô Thanh Vi tiếp nhận, vừa ngửi thì kinh ngạc:
– Là loại vi hương này, thập phần đặc biệt, nó làm tinh thần rất hưng phấn, cũng bởi vì loại vi hương này mà [Hồi Loan Tàng Anh] mới có thể sớm hoàn thành!

Thần sắc Mộ Dung thoáng ngưng trọng, hỏi:
– Đợt kim tàm tơ cuối cùng đó đưa tới lúc nào?

Tô Thanh Vi nói:
– Trước khi Chức Cẩm Ti trang đột nhiên dừng cung cấp tơ tằm, sau khi công tử trở về tơ trang mới cung cấp lại, chính tơ tằm lần đó mang theo loại mùi hương này.

Mộ Dung quay đầu hỏi Đường Chuyết:
– Chuyết huynh, nếu như muốn thấm mùi hương này vào trong tơ tằm thì đại khái cần khoảng bao nhiêu thời gian?

Đường Chuyết nói:
– Phỏng chừng phải mất…hai, ba ngày, nếu như là… Kim tàm tơ thì phải 5, 6 ngày, bằng không… vi hương rất nhanh…sẽ bị tán đi!

Lúc này Mộ Dung đã hiểu hoàn toàn, ngày đó Chức Cẩm Ti trang đột nhiên dừng cung cấp tơ tằm không phải là thực sự muốn dừng cung cấp mà là muốn tẩm mùi hương này vào trong Kim tàm tơ, dừng cung cấp chỉ là ngụy trang, trước đó có người trộm đi [ Hồi Loan Tàng Anh] cũng không phải vì làm cho mình sợ mà là vì xác nhận [ Hồi Loan Tàng Anh] đã được tẩm loại vi hương này vào. Để xác nhận độc của vi hương, kẻ đó đã tìm một tên đệ tử Cái Bang để kiểm tra, để cho hắn đồng thời hít vào vi hương trong [ Hồi Loan Tàng Anh] và xạ hương, sau khi xác nhận tên đệ tử Cái Bang này đã trúng độc mới lặng lẽ trả [ Hồi Loan Tàng Anh] về chỗ cũ. Mà đợi đến khi tên đệ tử Cái Bang này hoàn toàn chết vì phát độc mới ấn thêm một tử ấn ở trên ngực rồi vứt thi thể xuống sông, để cho thi thể trôi tới Mộ Dung sơn trang, sau đó âm thầm thông báo cho Vi đà chủ đến đây hỏi tội, khơi mào phân tranh giữa Mộ Dung và Cái Bang.

Quả thật âm hiểm, tất cả đều không một kẽ hở, nếu không phải Bá Thúc Ngao vừa lúc tới Ngô Giang và Đường Chuyết trùng hợp đến đây bái phỏng mới biết loại vi hương này thì mình đã bị trúng kế. Tuy nhiên hắn vẫn là không rõ, kẻ đó vì sao phải tẩm loại vi hương này vào trong [Hồi Loan Tàng Anh], [Hồi Loan Tàng Anh] chỉ là vật để Vương đại nhân tiến hiến thiên tử thôi mà.

– Thiên tử?

Mộ Dung bỗng nhiên giật thót, đột nhiên hắn nhớ tới châu mục Tô Châu Vương đại nhân đã từng đề cập qua, đương kim thiên tử đặc biệt thích xạ hương, mỗi lần lâm triều đều bôi lên người xạ hương một lần mới diện kiến bách quan.

Đường Chuyết nói:
– Đúng vậy! Nếu như xạ hương không quá đậm cũng không có gì đáng ngại, cũng chỉ bị hơi choáng đầu mà thôi!

– Nếu như xạ hương đậm thì sao?

– Có thể khiến người lập tức điên cuồng, thậm chí hôn mê đến chết!

Mộ Dung đã bị kinh hãi đến thấm mồ hôi lạnh, thất thanh la:
– Nguy rồi!

Đường Chuyết ngạc nhiên:
– Chuyện gì thế Mộ Dung huynh?

Liễu Diệp cũng cảm thấy khó hiểu, nàng vẫn chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt Mộ Dung lại ngưng trọng đến vậy, thậm chí còn mang theo kinh hoảng.

Mộ Dung nói:
– [Hồi Loan Tàng Anh] là vật châu mục Tô Châu Vương đại nhân tiến hiến thiên tử!

– Vậy…thì sao?

– Vương đại nhân nói qua, thiên tử rất thích bôi xạ hương lên người!

– Hả?

Lần này không chỉ Liễu Diệp, Đường Chuyết, Vô Song cũng biết tình hình nghiêm trọng, thiên tử thích bôi xạ hương. Một khi Vương đại nhân dâng lên [ Hồi Loan Tàng Anh] thiên tử vừa ngửi mùi hương này lập tức sẽ trúng độc bỏ mình. Điều này rất nguy hiểm, thiên tử đột nhiên chết, triều đình nhất định sẽ tra ra nguyên nhân là do [ Hồi Loan Tàng Anh], đến lúc đó Vương đại nhân tất nhiên là tính mệnh khó giữ, mà [ Hồi Loan Tàng Anh] còn do Mộ Dung thế gia thêu, cũng khó thoát khỏi liên quan, sợ rằng cũng bị tội diệt tộc.

Đường Chuyết nói:
– Mộ Dung huynh, huynh …lập tức phải… Chặn [ Hồi Loan Tàng Anh] lại, nhất định không thể… dâng cho thiên tử!

Liễu Diệp nói:
– Vương đại nhân đã đến kinh thành, cho dù công tử chắp cánh cũng không đuổi kịp!

Tô Thanh Vi cũng biết sự tình nguy cấp, lo lắng nói:
– Mộ Dung công tử, ta…

Mộ Dung an ủi:
– Tô cô nương, việc này cũng không thể trách cô được, là tôi quá sơ ý!

Tô Thanh Vi nói:
– Đáng lẽ tôi phải nên báo cho công tử biết mùi khác lạ trên Kim tàm tơ!

Mộ Dung thở dài, Tô Thanh Vi chẳng qua là một tú nữ, sao có thể ngờ tới chỉ một tia vi hương này sẽ quan hệ đến tồn vong của toàn bộ Mộ Dung thế gia?

Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy có chút bất lực, trước đây bất kể gặp phải nan đề gì hắn đều có thể giải quyết dễ dàng, lần này thì khác, hắn thực sự cảm thấy bất lực.

Liễu Diệp nhìn Mộ Dung, lần đầu tiên nàng thấy Mộ Dung lộ ra vẻ bất lực, trong lòng nàng chấn động, trước đây Mộ Dung gặp phải trắc trở gì nhưng vẫn luôn hòa nhà ứng phó, bây giờ trên mặt chỉ có vẻ mệt mỏi, chán nản. Mộ Dung thực sự có chút mệt mỏi, ở trong sơn trang này, cho dù trắc trở thế nào cũng chỉ có một mình Mộ Dung, không ai có thể trợ giúp hắn, Mộ Dung thật sự là vất vả.

Bên trong tú phường một mảnh yên lặng, bầu không khí ngưng trọng thật khó diễn tả.

– Sở huynh?
Mộ Dung đột nhiên nhớ tới Sở Phong.

Hai mắt Liễu Diệp sáng ngời:
– Đúng rồi! Sở công tử không phải là đang từ Đại Đồng đi kinh thành sao? Chúng ta có thể mời Sở công tử tương trợ?

Mộ Dung vội hỏi Đường Chuyết:
– Chuyết huynh, nếu như muốn hoàn toàn làm tan đi độc trên [Hồi Loan Tàng Anh] thì phải dùng phương pháp gì?

Đường Chuyết nói:
– Rất dễ, chỉ cần mang đồ thêu đó…đặt lên trước ngọn đèn dầu, hơ chưa tới nửa canh giờ, thì độc…sẽ hoàn toàn bị tan đi!

Mộ Dung lập tức mượn Tô Thanh Vi một tờ giấy và bút mực, tự tay viết một phong thư rồi cho vào bồ câu đưa tin, sau đó khẽ vỗ lên thân chim bồ câu, bồ câu tung hai cánh, “phạch” một tiếng bay về phương bắc.

“Sở huynh, hy vọng ngươi có thể giúp ta hóa giải nguy cơ lần này, Mộ Dung thế gia phải đặt hết lên người ngươi rồi!” Mộ Dung nhìn vào chim bồ câu đưa tin đang dần dần bay xa, trong lòng thầm nghĩ.

Bạn có thể mất một phút để cảm thấy thích một người, một giờ để mà thương một người, một ngày để mà yêu một người. Nhưng phải mất cả đời để quên một người.

Các chương truyện Cổ Đạo Kinh Phong

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,