Ở nơi nào đó trên thế giới này nếu có anh ấy xuất hiện, thì những người khác đều trở thành tạm bợ.

Cổ Đạo Kinh Phong chương 300

Cổ Đạo Kinh Phong chương 300 là một trong những tập truyện ngôn tình Cổ Đạo Kinh Phong được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Cổ Đạo Kinh Phong chương 300 ngay.

  • Tác giả: Cổ Đạo Kinh Hồng
  • Tên truyện: Cổ Đạo Kinh Phong
  • Số chương: 790
  • Số lượt xem: 204
Đã có những lúc chúng ta không thể diễn tả được nỗi đau của mình, ngôn ngữ của một người bạn còn có ý nghĩa hơn những gì được nói ra.

Nội dung truyện Cổ Đạo Kinh Phong chương 300

Tát Già Diệp hơi cảm thấy kinh ngạc nói:
– Thường nghe nói Di Hình Hoán Ảnh cùng Tử Ẩn Thần Công của Mộ Dung thế gia là độc bộ thiên hạ, quả nhiên danh bất hư truyền!

Mộ Dung chắp tay, nói:
– Cô Tô Mộ Dung xin lĩnh giáo Tạng mật chân truyền!
Nói xong, thân hình lần thứ hai biến mất trong hư không rồi đột nhiên xuất hiện trước người Tát Già Diệp, hữu chưởng vỗ thẳng vào mi tâm Tát Già Diệp, Tát Già Diệp giơ chưởng lên muốn nghênh đón nhưng Mộ Dung đột nhiên thu tay lại, xoay người, chân phải quét tới như gió xoáy.

Tát Già Diệp vẫn ngồi xếp bằng nhưng toàn bộ thân thể đột nhiên bay lên, tránh khỏi một cước như lôi đình này của Mộ Dung, trong khi đó, tả chưởng của Mộ Dung như đao phong chém thẳng vào hai chân của Tát Già Diệp. Tát Già Diệp tách hai chân, xoay người hạ xuống đất, nói:
– Có thể trong một chiêu ép ta rời khỏi mặt đất, tuy chỉ là trong lúc sơ suất, nhưng làm được như vậy cũng là rất hiếm thấy rồi!

Mộ Dung thầm giật mình, chiến lược này mình đã chuẩn bị rất lâu, không ngờ lại bị y né tránh đơn giản như vậy, thực lực của tên đại lạt ma này quả thực là sâu không thể dò!

Mộ Dung lại lao lên, đánh tới một chưởng. Tát Già Diệp sử dụng thủ ấn nghênh đón, hai chưởng chưa kịp chạm nhau thì Mộ Dung thoắt cái đã biến mất, sau đó xuất hiện ở bên phải Tát Già Diệp, chưởng kình đánh thẳng vào bên sườn. Hai chân Tát Già Diệp vẫn không nhúc nhích, thân hình đột nhiên lùi lại một thước tránh khỏi chưởng này, phật ấn bên tay phải lập tức đánh vào cánh tay Mộ Dung, Mộ Dung lại thoắt cái không thấy đâu, tiếp đó xuất hiện ở bên trái Tát Già Diệp, tả chưởng chém ngang vào gáy Tát Già Diệp. Tát Già Diệp nhấc tay trái lên, khửu tay ngăn cản bàn tay Mộ Dung, tiếp theo tả chưởng đẩy ra một thủ ấn tới trước ngực Mộ Dung. Thân hình Mộ Dung lại lóe lên và xuất hiện ở phía sau lưng Tát Già Diệp, hai tay hừng hực tử quang chụp thẳng giữa lưng Tát Già Diệp. Tát Già Diệp đột nhiên xoay người, tay phải kết ấn rồi đẩy ra, “Bang” thanh âm không lớn, bởi vì khi Mộ Dung vừa chạm tới chưởng của Tát Già Diệp thì lập tức sử dụng Di Hình Hoán Ảnh tránh đi.

Hai người trong chớp nhoáng đã giao thủ hơn mười chiêu, mỗi chiêu đều hung hiểm. đây là lần đầu tiên Sở Phong thấy Mộ Dung toàn lực thi triển, thật không ngờ võ công của Mộ Dung lại cao cường tới như vậy. Chưởng pháp của Mộ Dung cũng không nhẹ nhàng mềm mại như Ngụy Đích, cũng không cương mãnh vô bì như của Thiên Ma Nữ, trong khi thi triển lại hết sức ung dung trầm ổn, chưởng phong tuy không lộ ra ngoài nhưng lại ẩn chứa uy lực vô hạn. Truyện Sắc Hiệp – https://

Sở Phong nhìn Vô Trần nói:
– Tát Già Diệp xuất thủ hình như hơi bị đình trệ, chẳng lẽ chân khí bị thương?

Vô Trần lạnh giọng nói:
– Ngươi tưởng hắn chịu một Nhất Trần Phất Tâm của ta mà sẽ bình yên vô sự được hay sao? Tuy nhiên, thân pháp của Mộ Dung cũng không duy trì được bao lâu nữa đâu!

Quả nhiên, thân pháp của Mộ Dung hơi chậm lại, Tát Già Diệp nhân cơ hội quát một tiếng rồi đẩy ra hữu chưởng. Nhất thời, hai hàng thủ ấn lấp lóe vạn đạo kim quang liên tiếp chụp về phía Mộ Dung. Mộ Dung hét lớn một tiếng, song chưởng trong suốt đột nhiên toàn bộ biến thành màu tím sậm, hướng về phía trước nghênh tiếp, “Oanh!” một tiếng, trong thoáng chốc tử quang bạo thịnh, xen lẫn với kim quang của đại thủ ấn sáng rực một vùng!

Mộ Dung bị chấn bay ra ngoài mấy trượng, hạ xuống mặt đất, “bịch, bịch, bịch” lùi liên tiếp lại mấy bước, thân hình vẫn còn lắc lư, Sở Phong tiến ngay lên, nhẹ nhàng đỡ lấy hắn, vội hỏi:
– Mộ Dung huynh, không sao chứ!

– Tử ẩn sơ hiện?
Tát Già Diệp thu lại thủ ấn, nói:
– Xem ra Mộ Dung thế gia có người kế nghiệp rồi!

Mộ Dung hít sâu mấy hơi, bình ổn lại nội tức, thấy không có gì đáng phải lo ngại cả, Sở Phong dựng thẳng ngón cái lên nói:
– Mộ Dung huynh thật lợi hại, có thể tiếp được thủ ấn của tên đại lạt ma kia, như vậy đã lợi hại hơn nhiều so với đệ rồi!

Mộ Dung cười, nói:
– Ta không sao, ngươi có thể buông tay ra rồi!

Sở Phong lúc này mới phát hiện thì ra mình vẫn còn đang đỡ lấy thắt lưng Mộ Dung, đang muốn buông tay, đột nhiên cảm thấy thắt lưng của Mộ Dung mềm mại vô cùng, hình như là có gì khác so với trước đây.

Mộ Dung thấy Sở Phong thất thần, mới khẽ gọi một tiếng:
– Sở huynh!

Sở Phong buông tay ra ngay, bật cười, giữa hai chả hiểu sao lại xuất hiện sự xấu hổ.

Tát Già Diệp ở bên kia lên tiếng:
– Tử Ẩn Thần Công tuy rằng độc bộ thiên hạ, thế nhưng muốn đối kháng được với Kim Cương Thủ Ấn thì vẫn còn thiếu ở phần hỏa hậu!
Y nói xong lại khoanh chân ngồi xuống đất, đảo mắt nhìn mọi người, nói:
– Còn có vị nào muốn tới lĩnh giáo Tạng mật chân truyền nữa hay không?

Sở Phong thấy phất trần của Vô Trần hơi phiêu động, biết nàng muốn ra tay, không khỏi nhướng mày nghĩ thầm: nội thương của cô ấy còn chưa hoàn toàn bình phục, nếu như miễn cưỡng xuất thủ thì không ổn!

Lúc này, Đường Ngạo, Đường Chuyết vẫn đang ngồi ở trên mặt đất, đột nhiên đồng thời lăng không nhảy ra khỏi vòng vây của Tứ đại pháp tướng, hạ xuống trước Tát Già Diệp, nói:
– Vậy để huynh đệ chúng ta xin lĩnh giáo chân truyền của phật hộ Mật Tạng thử xem!

Sắc mặt của hai người vốn tím xanh nhưng hiện tại đã khôi phục lại sự hồng nhuận, hai mắt cũng trở nên lấp lánh tinh tường, hiển nhiên độc khí đã được bài trừ. Điều này làm cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng chỉ có Thái quân là khẽ gật đầu.

Tát Già Diệp cười ha ha nói:
– Hóa ra Thái quân đã sớm giải độc cho họ rồi, thật không ngờ, Đường môn không chỉ có thủ pháp hạ độc thiên hạ vô song, mà ngay cả thủ pháp giải độc cũng tuyệt diệu vô cùng, bội phục! Bội phục!

Nguyên là trước đó khi Thái Quân vừa vào trong cốc đã lặng lẽ bắn ra giải dược giấu ở trong móng tay. Đường Ngạo, Đường Chuyết thông qua mùi hương phát tán của giải dược lại phối hợp với độc môn tâm pháp giải độc của Đường môn, nên chỉ tốn một chút thời gian mà thôi.

Đường Ngạo, Đường Chuyết không tấn công luôn mà lùi lại một bước, hai tay vung lên thi triển ám khí độc môn của mình, hai ngọn phi đao bắn thẳng vào Tát Già Diệp. Tát Già Diệp vẫn ngồi xếp bằng dưới đất, vung lên ống tay áo phất đi hai ngọn phi đao, tiếp đó vươn chân phải vẽ một vòng tròn trên mặt đất, sau đó ngồi xếp bằng bất động, nói:
– Từ lâu đã nghe ám khí của Đường Môn diệu tuyệt thiên hạ, hôm nay mới có cơ hội được lĩnh giáo, nếu các ngươi có thể ép ta rời khỏi cái vòng này một chút thôi thì ta sẽ lập tức trở về Mật Tạng, không hỏi tới việc quyền trượng nữa!

– Được!

Bạn có thể mất một phút để cảm thấy thích một người, một giờ để mà thương một người, một ngày để mà yêu một người. Nhưng phải mất cả đời để quên một người.

Các chương truyện Cổ Đạo Kinh Phong

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,