Bạn cần sự hiểu biết và sáng tạo nên cuộc sống đã ban cho bạn đôi bàn tay và trí óc để khám phá và làm việc

Cổ Đạo Kinh Phong chương 221

Cổ Đạo Kinh Phong chương 221 là một trong những tập truyện ngôn tình Cổ Đạo Kinh Phong được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Cổ Đạo Kinh Phong chương 221 ngay.

  • Tác giả: Cổ Đạo Kinh Hồng
  • Tên truyện: Cổ Đạo Kinh Phong
  • Số chương: 790
  • Số lượt xem: 195
Bạn bè có nhiều kiểu khác nhau. Có kiểu chơi hợp gu, có kiểu có thể cùng tâm sự hết lòng với nhau, có kiểu giúp đỡ tương trợ nhau. Nếu như có người có thể làm được tất cả những điều trên, và nhiều năm không hề rời xa bạn… thì người đó có lẽ chính là đứa bạn thân thật sự của bạn đấy.

Nội dung truyện Cổ Đạo Kinh Phong chương 221

Sắc mặt Tát Già Diệp vốn đang bình thản nhìn Tiêu Dao Tử, đột nhiên mở hai mắt, nói:
– Ngươi là người bịt mặt năm đó xông vào cung Bố Đạt Lạp, phá hoại Minh Phi mật quán đỉnh(2)?

Tiêu Dao Tử cười khà khà nói:
– Đại lạt ma, rốt cuộc ngươi cũng nhận ra.

Vẻ an hòa trên mặt Tát Già Diệp thoáng cái tiêu thất, tay phải kết một khế ấn, Sở Phong vừa thấy vội bước ngang che phía trước Tiêu Dao Tử, nhưng Tiêu Dao Tử đã đưa tay đẩy ra Sở Phong, song chưởng đã đánh tới Tát Già Diệp liên tiếp hơn mười chưởng.

Sở Phong muốn xoay người lại giúp Tiêu Dao Tử, Ô Thứ đã quát lạnh một tiếng rồi vung trảo vạch tới, Sở Phong chỉ đành vòng song chưởng, tiếp được song trảo của nàng. Bốn bóng người nhất thời đả đấu, Sở Phong trong màn trảo ảnh của Ô Thứ còn có thể miễn cưỡng cầm cự, nhưng Tiêu Dao Tử sau khi một trận vội công tới Tát Già Diệp đã lực bất tòng tâm, thủ ấn nơi tay trái Tát Già Diệp vừa xuất, đã ngăn chặn song chưởng của Tiêu Dao Tử, tiếp theo thủ ấn nơi tay phải chụp thẳng xuống đỉnh đầu Tiêu Dao Tử.

Sở Phong thất kinh, vội chém một kiếm tới Ô Thứ, lập tức xoay người đánh một chưởng thẳng tới bụng Tát Già Diệp, Ô Thứ quát lạnh một tiếng, tránh đi lưỡi kiếm, hữu trảo vạch thẳng tới sau lưng Sở Phong, buộc hắn phải xoay người lại tự cứu mình!

Sở Phong không có xoay người, lộn cổ tay phải, trường kiếm vòng từ dưới lên chém tới hữu trảo Ô Thứ, tả chưởng vẫn đánh thẳng tới Tát Già Diệp. Ô Thứ hết thu lại phóng trảo ảnh tránh khỏi lưỡi kiếm, “Xẹt” trảo lên sau lưng Sở Phong, cào ra năm vết máu đỏ tươi, có điều tả chưởng của Sở Phong cũng đã “Oanh” đánh lên người Tát Già Diệp, nhưng mà Tát Già Diệp vẫn không nhúc nhích tí nào, Sở Phong lại bị chấn bay đi, mà thủ ấn kia của Tát Già Diệp vẫn còn chụp xuống đỉnh đầu Tiêu Dao Tử.

Đúng lúc này, Tát Già Diệp chợt cảm thấy một tia hàn khí xuyên thẳng tới gáy, vội vã nghiêng thân hình, một đạo kiếm quang băng hàn đã sạt qua gáy y, là Hàn Sương kiếm, Lãnh Nguyệt vẫn đang khoanh chân ngồi đối diện với Ngụy Đích, tay phải nhưng đã nắm lấy Hàn Sương kiếm, mà tay trái vẫn đè lên huyệt Bách Hội của Ngụy Đích.

Tiêu Dao Tử thừa dịp một khe hở này thoát thân, lướt tới bên cạnh Lãnh Nguyệt, “Cheng” rút ra trường kiếm ở sau lưng.

Lãnh Nguyệt lạnh lùng nói:
– Tiêu Dao Tử, ai khiến ngươi nhiều chuyện như vậy!

Tiêu Dao Tử cười hi hi nói:
– Ta nghe nói hảo đồ đệ của bà muốn xuất gia, cho nên đến xem! Nó bị làm sao thế?

– Không liên quan tới ngươi!
Lãnh Nguyệt chỉ lạnh lùng nói .

Ánh mắt Tát Già Diệp lướt qua Lãnh Nguyệt, tiện đà lướt qua Ngụy Đích, pháp quang trong mắt đột nhiên sáng ngời, nói:
– Minh Phi, công lực bà không đủ, sẽ cứu không được nó, chi bằng giao nó cho ta!

Nói xong cuộn ống tay áo trái cuốn tới thắt lưng Ngụy Đích. Hai mắt Lãnh Nguyệt đột hiện hàn quang, nổi giận quát một tiếng:
– Mơ tưởng!
Rồi kiếm quang lóe lên, chém tới ống tay áo Tát Già Diệp. Tát Già Diệp thu lại ống tay áo, thủ ấn tay phải hướng về Lãnh Nguyệt, Tiêu Dao Tử đã xuất ra trường kiếm ngăn trở thủ ấn này, còn Hàn Sương kiếm của Lãnh Nguyệt thì từ chém chuyển thành đâm, điểm thẳng mi tâm Tát Già Diệp, hai người quả nhiên phối hợp cực kỳ ăn ý.

Tát Già Diệp cũng không chút hoang mang, thủ ấn tay phải đẩy ra lưỡi kiếm của Tiêu Dao Tử, đồng thời nghiêng đầu tránh đi một kiếm của Lãnh Nguyệt, tiếp theo đánh ra thủ ấn lần nữa.

Lại nói đến Sở Phong, vừa rồi bị chấn bay đi, lập tức xoay người nhảy lên, vẫn chưa bị thương, lại nghe được Tát Già Diệp muốn nhằm tới Ngụy Đích, trong lòng cả kinh, vội vàng muốn nhảy tới trợ giúp Lãnh Nguyệt và Tiêu Dao Tử đối phó với gã đại lạt ma Tạng mật này, có điều Ô Thứ đã phi thân ngăn cản trước người hắn, vạch hai tay hóa thành trảo ảnh trùng trùng chộp tới, Sở Phong không dám chậm trễ, xoay người điểm mũi kiếm liên tục, muốn đè xuống trảo ảnh của Ô Thứ, nhưng lúc này Ô Thứ thu phóng trảo rất cẩn thận, không nhất thiết cứ một chiêu phải dồn Sở Phong đến chết như lúc đầu.

Lãnh Nguyệt và Tiêu Dao Tử ở bên cạnh mặc dù cả hai đều là những đại cao thủ thời nay, tuy nhiên Tát Già Diệp chính là phật hộ Tạng mật, phật hộ tức là một trong những đại thành giả bảo hộ phật pháp, đạo tu hành tất nhiên là không tầm thường, vả lại y còn là một trong Tứ đại phật hộ, công lực càng thâm sâu khó dò, hơn nữa Lãnh Nguyệt đã tổn hao chân khí rất nhiều, còn phải khoanh chân ngồi dưới đất, tay trái còn phải tiếp tục truyền khí cho Ngụy Đích, mà Tiêu Dao Tử khi vừa rồi đối chưởng hiển nhiên cũng đã bị thương, cho nên võ công của họ mặc dù cao, nhưng hai thanh kiếm vẫn bị đại thủ ấn của Tát Già Diệp dồn ép sít sao.

Ống tay áo trái của Tát Già Diệp cuốn về phía Ngụy Đích lần nữa, Lãnh Nguyệt và Tiêu Dao Tử mặc dù ngay tại bên cạnh Ngụy Đích, nhưng không cách nào rút kiếm về được, Sở Phong mắt thấy ống tay áo của Tát Già Diệp đã cuốn tới Ngụy Đích, dưới tình thế cấp bách, ngón tay bắn ra một tia chỉ kình xuyên qua màn trảo ảnh trùng trùng, bắn về phía mặt Ô Thứ, Ô Thứ hoảng hốt vội nghiêng đầu đi, “Véo” tấm khăn che mặt đã bị đánh bay. Sở Phong cũng không quản nhìn phương dung của cô công chúa Mông Cổ này thế nào, thân hình lao tới che ở phía trước Ngụy Đích, hét lớn một tiếng, hai mắt bạo hiện tinh quang, vung kiếm chém về trước, vậy mà vạch ra một đạo kiếm khí nhè nhẹ cắt đứt ống tay áo Tát Già Diệp.

Ánh mắt Tát Già Diệp lóe lên, đột nhiên thu lại ống tay áo, đẩy bàn tay, đại thủ ấn chụp thẳng tới Sở Phong. Sở Phong vừa rồi đã dốc hết toàn lực vung ra một kiếm, chân khí nhất thời hội tụ, chỉ phải ngả xuống đất tránh đi may ra còn có một cơ hội sống, tuy nhiên hắn không có tránh, bởi vì Ngụy Đích còn ở sau lưng.

Trong lòng hắn đột nhiên khẽ động, tựa hồ nghe được một tiếng hô hoán, là một tiếng hô hoán yếu ớt phát ra từ đáy lòng Ngụy Đích, Sở Phong lại nghe rất rõ ràng, Ngụy Đích đang bảo mình mau tránh ra.

“Ta sẽ không tránh!” Từ đáy lòng Sở Phong đáp lại một câu, hắn chuẩn bị dùng thân thể mình chống đỡ lấy đại thủ ấn như thái sơn áp đỉnh này.

Đúng lúc này, một bóng đen như quỷ mị lướt vào, duỗi ngọc chưởng, “Oanh!” vững vàng tiếp lấy một thủ ấn này, Tát Già Diệp lại bị chấn lùi mấy bước, là Thiên Ma Nữ, Sở Phong vừa mừng vừa sợ, đang muốn mở miệng nhưng chợt phát hiện thần sắc Thiên Ma Nữ có chút khác thường.

Tát Già Diệp thấy Thiên Ma Nữ đột nhiên xuất hiện thì hơi kinh hãi, không ngờ ngay cả Tứ đại pháp tướng cũng ngăn không được Thiên Ma Nữ, hai tay kết một pháp ấn, đang muốn đẩy tới, Lãnh Nguyệt đột nhiên đứng lên, tay trái từ trong người lấy ra một quyển trục, quyển trục này nhìn qua rất cũ kỹ, mơ hồ thấy chữ ở mặt trên như là Phạn văn.

Tát Già Diệp vừa nhìn thấy quyển trục này, hai mắt đã pháp quang đại thịnh, Lãnh Nguyệt quát lên:
– Tát Già Diệp, ngươi thâm nhập Trung Nguyên, chẳng qua là muốn thu hồi quyển Vô Thượng Du Già Bộ[2] này, ta sẽ trả lại nó cho ngươi!

Nói xong vung lên tay trái, quyển trục “Bộp” cắm thẳng vào đỉnh xà ngang trên đại điện.

Ngay sau đó Tát Già Diệp phi thân nhảy lên lấy quyển trục kia. Lãnh Nguyệt một tay ôm lấy Ngụy Đích, đang muốn lao ra khỏi cửa chính đại điện, “Vù vù vù vù!” ngoài cửa đại điện đột nhiên xuất hiện bốn bóng người, là bốn gã lạt ma!

– Tứ đại pháp tướng!
Lãnh Nguyệt thầm kinh hãi, hiển nhiên biết sự lợi hại của phật hộ Tứ đại pháp tướng, có điều hiện tại đã không thể xông ra ngoài, nhưng nếu như Tứ đại pháp tướng cũng đã lao vào đại điện, bọn họ càng thêm không cách nào chạy ra được!

Thân hình Thiên Ma Nữ thoắt cái lui tới phía sau tượng Phật, hét lớn một tiếng, hữu chưởng đặt ở phía sau lưng tượng Phật đẩy về phía trước, bức tượng Bì Lư Già Na Phật đúc bằng đồng thau to lớn cao bằng đại điện đang ngồi trên đóa Thiên diệp liên hoa xoay vòng lao thẳng tới cửa đại điện, Tứ đại pháp tướng vừa thấy tượng Phật áp sát tới, vội vàng thối lui tránh đi, chắp hai tay trước ngực, liên tục hô phật hiệu.

– Ầm!
Tượng Phật va vào cửa chính, hoàn toàn chắn ngang toàn bộ cánh cửa.

Thiên Ma Nữ theo đó tả chưởng vỗ về phía sau, “Ầm!” lại một tiếng nổ vang, vách tường phía sau bị phá ra một lỗ hổng to như thân người.

– Đi mau!
Thiên Ma Nữ hét lớn một tiếng.

Lãnh Nguyệt ôm lấy Ngụy Đích, đang muốn lách mình lao ra ngoài, lúc này, Tát Già Diệp lấy được quyển trục đã trở xuống mặt đất, tay phải kết một khế ấn, chậm rãi đẩy tới, thủ ấn to lớn với tốc nhanh kinh ngạc áp tới Lãnh Nguyệt và Ngụy Đích!

Thiên Ma Nữ thét dài một tiếng, thân hình lóe lên che ở trước người Lãnh Nguyệt và Ngụy Đích, ngọc chưởng hiện kim quang, “Ầm ” vững vàng đè trở lại thủ ấn của Tát Già Diệp.

Tát Già Diệp kinh hãi, liên tục lui hai bước, Lãnh Nguyệt thừa dịp này, ôm Ngụy Đích theo lỗ hổng lao ra ngoài đại điện, tiếp theo Tiêu Dao Tử cũng lao ra ngoài, Sở Phong đang muốn lướt ra, nháy mắt thấy Tát Già Diệp đã vận lên đại thủ ấn đánh về phía Thiên Ma Nữ lần nữa, lập tức dừng lại, muốn vung kiếm tiến lên, Thiên Ma Nữ cuốn ống tay áo trái, cuốn cả người hắn bay ra ngoài lỗ hổng, hữu chưởng kim quang bạo thịnh, “Ầm ” một tiếng nổ vang, Thiên Ma Nữ lại lần nữa vững vàng đè trở lại đại thủ ấn của Tát Già Diệp, tiếp theo quay người lại, lướt ra ngoài lỗ hổng.

Tát Già Diệp vội vàng thối lui hai bước, thầm kinh hãi, nhìn thân ảnh Thiên Ma Nữ lao ra ngoài, lại không dám lập tức đuổi theo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

“Két két két két” Tứ đại pháp tướng đã phá cửa sổ lao vào, đáp xuồng trước người Tát Già Diệp.

– Pháp sư!

Tát Già Diệp thu quyển trục vào trong người, quát một tiếng “Đuổi theo!” liền dẫn đầu lao ra ngoài trước.

***

(1): Vô thượng du già là một trong bốn bộ tu hành của Tạng mật: Sự bộ, hành bộ, du già bộ, vô thượng du già bộ
(2): quán đỉnh: một nghi thức xối nước lên đầu.

Người bạn thực sự không phải người đến với bạn đầu tiên hay người biết bạn lâu nhất. Đó là người đến bên cạnh bạn và không bao giờ bỏ rơi bạn.

Các chương truyện Cổ Đạo Kinh Phong

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,