Bạn cần sự hiểu biết và sáng tạo nên cuộc sống đã ban cho bạn đôi bàn tay và trí óc để khám phá và làm việc

Cổ Đạo Kinh Phong chương 102

Cổ Đạo Kinh Phong chương 102 là một trong những tập truyện ngôn tình Cổ Đạo Kinh Phong được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Cổ Đạo Kinh Phong chương 102 ngay.

  • Tác giả: Cổ Đạo Kinh Hồng
  • Tên truyện: Cổ Đạo Kinh Phong
  • Số chương: 790
  • Số lượt xem: 263
Một người bạn tốt sẽ nhìn thấy giọt nước mắt đầu tiên, lau đi giọt nước mắt thứ hai và ngăn lại giọt nước mắt thứ ba.

Nội dung truyện Cổ Đạo Kinh Phong chương 102

Đò rốt cuộc đi tới bến, chèo thuyền chính là một lão thuyền gia lưng đã còng, đội nón tre. Sở Phong nhảy lên thuyền, nhưng thuyền gia không có lập tức bơi thuyền đến bên bờ.

Sở Phong nói :
-Thuyền gia, hãy đưa ta qua sông.

Người lái đò nói:
-Khách quan, phải gom đủ mấy khách nhân thì mới qua sông, bằng không thì cũng không có lời đâu!

Sở Phong vừa nghĩ, cũng hiểu được có đạo lý, lại hỏi:
-Thuyền gia, nếu như không có thêm khách nhân nữa thì sao?

Người lái đò nói:
-Nếu như thực sự gom không đủ số người, ta liền chở khách quan qua bờ bên kia, tuy nhiên khách quan cần phải trả bạc gấp đôi. Đọc Truyện Online Tại https://

Sở Phong cười cười, thuận miệng lại hỏi:
-Lão thuyền gia, bác đưa đò qua sông ở đây rất nhiều năm rồi sao?

-Rất nhiều năm rồi, đại khái… gần ba mươi năm.
Người lái đò thuận miệng đáp.

Qua một hồi, có một người dáng dấp thương nhân đi tới, cũng lên thuyền, tiếp theo lại đi tới một lão nông, rồi không có thêm người nào đến nữa. Thương nhân đợi một hồi, không nhịn thêm được nữa nói:
-Thuyền gia, mau chèo thuyền, ta muốn nhanh chóng qua sông!

Người lái đò nói:
-Đại gia, hiện tại chèo thuyền thì phải trả số bác gấp đôi.

Thương nhân phẩy tay áo bào một cái, rất xem thường nói:
-Đừng nói hai lần, cho dù bốn lần, sáu lần ta cũng trả được, mau chèo thuyền!

Lão nông lại không đồng ý, nói :
-Nông dân như ta nhưng lại trả không nổi số bạc gấp đôi a.

Thương nhân nhíu mày nói :
-Phần đó của ngươi ta trả giúp là được chứ gì.
Nói rồi lại chuyển hướng Sở Phong, sốt ruột nói :
-Ai, ngươi có bạc không, có cần ta cũng trả giúp ngươi không nào?

Sở Phong cười cười nói :
-Vậy thì cảm tạ rồi.

Đã có người nguyện ý trả thêm bạc, lão thuyền gia đương nhiên rất hài lòng lập tức bơi thuyền rời đi, ai ngờ hắn mới vừa bơi thuyền ra khỏi bờ, có một người bán hàng rong đang gánh hàng vội vã đuổi theo, hướng về thuyền gia kêu lên không ngừng:
-Thuyền gia! Thuyền gia! Trên đường thuận lợi, cho ta lên thuyền đi!

Thuyền gia có chút lúng túng, liếc mắt nhìn thương nhân kia, thương nhân nhíu mày nói:
-Không quan tâm đến hắn, ta lại trả thêm một phần bạc là được chứ gì!

Sở Phong nói :
-Thuyền gia, dù sao cũng chỉ mới bơi cách bờ thôi, bác bơi thuyền quay lại cũng cho hắn lên đi.

Nông phu kia cũng nói:
-Đúng vậy, hà tất gì phải đợi thêm một chuyến nữa.

Thuyền gia thấy thương nhân không có lên tiếng, vì vậy liền chèo thuyền bơi trở lại bờ, nối lên tấm ván gỗ, người bán hàng rong vội vã một bên gánh hàng vừa nói lời cảm tạ, vừa đi lên thuyền.

Cái đòn gánh của người bán hàng rong đang gánh trên vai lại có phần đặc biệt, mặt trên có rất nhiều vết xước.

Bán hàng rong buông xuống gánh hàng, thuận miệng hỏi:
-Thuyền gia, qua sông bao nhiêu bạc?

Người lái đò đang chèo thuyền nói :
-Tiểu ca không cần, vị đại gia kia đã giúp cậu thanh toán rồi.

Bán hàng rong vội hướng về thương nhân khom lưng cười nói:
-Vậy cảm tạ rồi.

Thương nhân hừ mũi một cái, nhưng không có lên tiếng.

Một trận mùi hồ tiêu cay cay nồng nặc truyền đến, thì ra một cái sọt trong gánh hàng là chứa đầy hồ tiêu, mà mặt trên một cái sọt khác có một tấm lá che, không biết phía dưới là cái gì.

Một lão thuyền gia, một người thương nhân, một người nông phu, một người bán hàng rong, hình như chung quy có cái gì đó không bình thường.

Khi đò “Bì bõm bì bõm” bơi tơi giữa sông Phì Hà, bỗng nhiên nổi lên một trận gió, khẽ thổi bay một chút tấm lá trên cái sọt kia, bán hàng rong muốn đưa tay giữ lại cũng không kịp.

Nguyên lai cái sọt là chứa đầy táo xanh, mỗi quả đều xanh đậm chắc nịch, chắc hẳn là mới vừa được hái xuống, trông rất tươi ngon.

Thương nhân nhìn thoáng qua, nhịn không được nói:
-Táo xanh tươi quá! Tiểu ca, táo xanh này của ngươi là bán phải không?

Bán hàng rong cười nói:
-Đúng vậy, tiểu nhân mới vừa hái được một sọt táo xanh, đang nghĩ đem cùng với giỏ hồ tiêu này sang chợ bờ bên kia bán một giá tốt, quan gia có muốn thử mùi vì một chút hay không?

-Được! Bán thế nào?

-Cây nhà lá vườn, rất rẻ, chỉ mười đồng tiền một túi.

Sở Phong vừa nghe, trong lòng ngẩn ra, mười đồng tiền xác thực rất rẻ.

-Được, chọn cho ta một túi nếm thử.
Thương nhân kia nói .

-Được.
Bán hàng rong lấy ra một túi giấy, chọn mười quả mặt ngoài tốt một chút đưa cho thương nhân kia. Thương nhân cầm lấy một quả để vào trong miệng cắn một miếng, gật đầu nói:
-Quả nhiên không tệ.
Nói rồi lại cắn liền mấy miếng.

Bán hàng rong nói với nông phu:
-Đại ca, có muốn cũng nếm thử không?

Nông phu vội vã xua tay nói :
-Ta người nhà quê nhưng ăn không nổi.

Bán hàng rong lại quay đầu nói với Sở Phong:
-Công tử, có muốn nếm thử một miếng không?

Sở Phong vừa thấy táo xanh kia, sớm đã chảy nước miếng đầy thuyền, vội nói:
-Được, cũng chọn cho ta một túi.

-Được.
Bán hàng rong lại lấy ra một túi giấy chọn hơn mười quả cho Sở Phong.

Sở Phong tiếp nhận, thuận miệng hỏi:
-Tiểu ca, ngươi thường gánh hàng qua chợ bờ bên kia để bán sao?

Bán hàng rong cười nói:
-Đúng vậy, làng bên kia rất lớn, người cũng nhiều, có thể bán được giá tốt.

Sở Phong lấy ra mấy quả, đưa tới trước mặt nông phu nói:
-Lão ca, ngươi cũng nếm thử đi.

Nông phu ngẩn ra, vội xua tay nói :
-Không, không, lão đây… không thích ăn.

Sở Phong vẫn còn đưa tay qua nói:
-Lão ca không cần khách khí, cầm hai quả nếm thử đi.

Nông phu vẫn cứ liên tục xua tay lắc đầu, dường như lại có phần lúng ta lúng túng.

Sở Phong cũng không miễn cưỡng, cầm lấy một quả bỏ vào trong miệng cắn một cái, quả nhiên vị ngọt thanh thúy, nhịn không được cắn liền mấy miếng, bỗng nhiên cảm thấy có chút hoa mắt, tiếp theo hai chân mềm nhũn, “Bịch” tê liệt ngã xuống đất, túi táo xanh trong tay cũng rơi xuống đất.

Bán hàng rong đứng lên, cười dài nhìn Sở Phong, nông phu cũng đứng lên, khẽ cười nhìn Sở Phong, lão thuyền gia bên kia cũng đình chỉ chèo thuyền, ném đi nón tre, bỗng chốc đứng thẳng thân thể, nào có nửa điểm lưng còng thân cong, thương nhân cũng mở miệng, phun ra “Phù” một ngụm táo xanh!

Sở Phong ngạc nhiên nhìn bọn họ, rốt cuộc minh bạch bản thân mình đã bị trúng kế rồi, không khỏi cười khổ một chút, nói :
-Thì ra các ngươi là một bọn.

Lão thuyền gia kia cười tủm tỉm nói :
-Hắc hắc, sớm đoán được tứ sửu kia bắt không được tiểu tử ngươi, sao có thể túc trí đa mưu so với tiêu dao tứ hoạt bảo chúng ta chứ!

Sở Phong cười khổ nói:
-Các ngươi vì bắt được ta, cũng thực sự là hao tổn tâm huyết quá chứ!

Thương nhân cười nói:
-Nói thật, võ công của chúng ta còn chưa bằng tứ sửu kia, ngay cả tứ sửu cũng bắt không được ngươi, tứ hoạt bảo chúng ta muốn miễn cưỡng liều mạng đoạt lấy, thì cũng chỉ thêm uổng công vô ích. Tuy nhiên chúng ta sẽ động não, không giống bốn tên sửu quái ngu dốt kia.

-Xem ra các ngươi là hạ dược trong táo xanh?

-Không sai!

-Khó trách ta vừa rồi mời lão ca ăn, lão ca xua tay không ngừng.
Sở Phong nhìn lão nông phu.

Nông phu cười nói:
-Tiểu tử ngươi cứ muốn nhét táo cho ta, mém nữa cũng khiến cho mất thêm một liều thuốc giải rồi. Tam đệ có thể giấu táo xanh ở trong miệng, nhưng ta thì không có năng lực này.

Bán hàng rong cười nói:
-Nhị ca, sớm đã nhắc huynh cùng tam ca học chiêu này rồi, vừa rồi thiếu chút nữa vì vậy mà lộ ra cái bẫy.

Bốn người không khỏi ha ha cười rộ lên, có phần đắc ý.

Sở Phong nói với tên bán hàng rong:
-Ngươi vì sao không dứt khoát gánh cả hai sọt táo xanh tới đi, vì sao phải chọn gánh thêm một cái sọt hồ tiêu?

Bán hàng rong dương dương tự đắc nói :
-Đây là chỗ cao minh của chúng ta. Chúng ta nghe nói cái mũi của tiểu tử ngươi rất linh, thuốc mê đặc chế này của chúng ta tuy nói vô sắc vô vị, nhưng mà vẫn là sợ ngươi đoán được, cho nên…

Sở Phong như bừng tỉnh nói:
-Cho nên ngươi liền đặt một sọt hồ tiêu ở bên cạnh, mùi cay nồng như thế sẽ hoàn toàn che đậy đi mùi thuốc mê.

-Tính ra tiểu tử ngươi còn không quá ngu.

-Nói như thế, những cái gọi là phải đủ số người, trả bạc gấp đôi, tiểu ca gánh hàng đuổi theo cũng chẳng qua là đang đóng kịch?

-Đó còn phải nói sao, nếu như không y như thật một chút, sao cho tiểu tử ngươi mắc lừa được. Tuy nhiên cũng phải nói thông suốt một chút, ngươi cũng không phải là người đầu tiên chúng ta thành công đâu.

Nói rồi bốn người lại cười ha ha lên.

Sở Phong cười khổ nói:
-Nhưng mà ta còn có một chuyện không rõ, nếu như vạn nhất ta không có hứng thú mua táo xanh của các ngươi để ăn, vậy thì một vở kịch được chuẩn bị kĩ càng như thế của các ngươi chẳng phải là làm uổng công rồi sao?

Bán hàng rong cười nói:
-Không việc gì, cho dù ngươi bị không mắc lừa, chúng ta vẫn như thế diễn rất vui vẻ, chẳng qua nhìn ngươi từng bước một mắc câu, chúng ta càng thêm vui vẻ. Nhưng ngươi yên tâm, chúng ta chỉ muốn coi trộm một chút Tàng Thiên Linh Châu thôi, về phần ngươi à… Ai, tam ca, huynh nói làm thế nào đây? Đem hắn một đao làm thịt thì sao ta?

Ai cũng lắng nghe điều bạn phải nói. Bạn bè lắng nghe điều bạn nói. Bạn thân lắng nghe điều bạn không nói.

Các chương truyện Cổ Đạo Kinh Phong

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,