“Tôi nghĩ mọi người
cũng đã biết xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không lòng vòng, nói thẳng,” Bác
sĩ lật nhìn bệnh án một hồi, nói: “Diện tích bỏng của Dụ tiểu thư không
phải rất lớn, nhưng hơn 60% tương đối nặng, phần còn lại là bởi vì cách
lớp quần áo nên xem như bỏng ở cường độ thấp, đại bộ phận phỏng là ở
trán, xương gò má, xương quai xanh cùng bả vai, còn có một ít ở giữa
lưng, may mắn là mặt không bị bỏng quá nhiều, nghiêm trọng nhất chính là trán cùng xương gò má bên trái……”
Người đàn ông phía sau vịn bả vai cô, Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng nghe, mỗi một chữ đều giống như đang thiêu đốt lòng cô.
“Vậy có hi vọng chữa khỏi cho em ấy không?” Dụ Thiên Tuyết run giọng
hỏi: “Ý tôi muốn nói là da thịt bị bỏng có thể chữa trị hay không?”
“Hoàn toàn có thể chữa trị, nhưng cô phải biết rằng, cho dù mức độ chữa
khỏi đạt tới 80% trở lên, cũng không có khả năng không lưu lại sẹo, nếu
muốn tận lực giảm bớt sẹo thì nên tiến hành giải phẫu cấy da, như vậy
thì kết quả sẽ tốt hơn một chút, nhưng còn phải xem trình trạng da bị
tổn thương nghiêm trọng tới mức độ nào mới có thể quyết định được.”
“Vậy hy vọng các bác sĩ hãy tận lực, xin hãy làm tốt nhất.” Nam Cung Kình Hiên trầm giọng nói.
“Được, đây là chức trách của chúng tôi.”
Chờ đến khi ra khỏi văn phòng của bác sĩ, Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Bây giờ yên tâm chưa?”
Dụ Thiên Tuyết lắc đầu, trong mắt hơi ướt át, cũng ôm lấy anh, nhẹ giọng nói: “Em biết có thể chữa trị, trước kia, thời điểm ở viện điều dưỡng,
em đã từng nhìn thấy dung mạo sau khi khôi phục của những người bị hủy
dung, chính anh cũng biết, dù có chữa trị như thế nào thì cũng sẽ để dấu vết, không có khả năng hoàn toàn trở lại như xưa, Thiên Nhu vốn không
nên gánh vác hết thảy những chuyện này, em ấy không nên vì em mà bị
thương, trải qua giải phẫu đau đớn, chờ đợi mình khôi phục trong một
thời gian dài, mấy chuyện này không nên do em ấy thừa nhận, vì thế, nếu
em ấy đau, em cũng sẽ đau, cũng sẽ áy náy, đây mới là nguyên nhân chân
chính em không bỏ xuống được……
Nam Cung Kình Hiên ôm cô, cười yếu ớt: “Có đôi khi logic của em rất kỳ
quái, 5 năm trước, vì chữa khỏi đôi mắt của em ấy, cái gì em cũng đều
nguyện ý làm, đúng thật là khổ sở gì em cũng đã ăn qua, đau đớn gì cũng
từng gánh chịu, em cảm thấy giữa hai chị em còn cần nói cái gì nên hay
không nên, hoàn trả hay không hoàn trả sao? Em rất thương em ấy, anh
biết, nhưng anh cũng rất yêu em, nếu em đau lòng, anh cũng cảm thấy
không tốt.”
“Đừng khóc……” Ngón tay ấm áp của anh vuốt ve mặt cô, giọng khàn khàn:
“Kỳ thật anh rất ích kỷ, bởi vì trong lòng anh may mắn người chịu thương tổn không phải là em, nhưng anh lại nghĩ mình không nên ích kỷ như vậy, em đã chịu quá nhiều thương tổn, anh không muốn thấy em lại bị thương,
dù là một chút cũng không thể, có lẽ tình yêu vốn dĩ chính là ích kỷ,
không có gì sai……”
Đôi mắt ngập nước của Dụ Thiên Tuyết dần trợn to, cho đến khi cánh môi của anh bao trùm xuống, cô mới hoảng hốt hoàn hồn.
Bị anh hôn, phảng phất