Bạn cần sự hiểu biết và sáng tạo nên cuộc sống đã ban cho bạn đôi bàn tay và trí óc để khám phá và làm việc

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con chương 355

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con chương 355 là một trong những tập truyện ngôn tình Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con chương 355 ngay.

  • Tác giả: Cận Niên
  • Tên truyện: Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
  • Số chương: 359
  • Số lượt xem: 250
"A laugh, to be joyous, must flow from a joyous heart, for without kindness, there can be no true joy." Một tiếng cười trở nên vui sướng chỉ khi nó xuất phát từ một trái tim vui sướng, bởi không có sự tử tế thì không thể có niềm vui thực sự.

Nội dung truyện Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con chương 355

Giọng anh khẽ run,
gương mặt tuấn tú xanh mét u ám, vào thời khắc này, anh không có cách
nào nói cho cô biết tình trạng hiện giờ của cô kinh khủng đến cỡ nào,
một bên gò má bị phỏng cháy kia quả thực khiến người ta nhìn mà đau
lòng.

“Người phụ nữ đó đúng là điên rồi!” Lạc Phàm Vũ chạy tới,
nghiến răng nói, nhìn cô gái trên băng ca kia, da mặt vốn nõn nà trắng
như tuyết giờ đây bị phỏng cháy một mảng nám đen, giọng nói hùng hồn
càng trở nên khàn khàn: “Cô nhóc này cũng điên rồi!”

Tay của anh
chống trên xe cứu thương, thấy bác sĩ cùng hộ sĩ qua lại bận rộn làm các loại biện pháp cấp cứu, dây ống dẫn trong suốt vòng qua vòng lại, lòng
anh rung động kịch liệt, hai bàn tay căn bản là không biết nên đặt ở
đâu.

Gương mặt tuấn tú của Lạc Phàm Vũ tái nhợt, trong lòng vô
cùng hỗn loạn, tay phát run chụp bả vai của Nam Cung Kình Hiên, giọng
khàn khàn nói: “Mình theo xe cứu thương đi bệnh viện, bà điên La Tình
Uyển kia náo loạn ầm ĩ mình đã giao cho cảnh sát, đừng lo lắng. . . . .
.”

Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, sa mỏng trên đầu Dụ
Thiên Tuyết đã bị chính cô kéo xuống, chạy về phía xe cứu thương.

Nam Cung Kình Hiên thấy cô xông tới, hàng mày tuấn tú nhíu chặt.

“Tiểu Nhu!” Cô nén nước mắt, muốn theo lên xe cấp cứu.

“Thiên Tuyết!” Nam Cung Kình Hiên ôm cả người cô, hòa hoãn lực đạo xông tới
của cô, giữ chặt cánh tay cô: “Thiên Tuyết, hãy nghe anh nói, em để em
ấy đi bệnh viện cấp cứu trước, chúng ta ở đây chờ tin, đợi tình huống
ổn định chúng ta hãy qua đó. . . . . .”

“Em không muốn!” Dụ Thiên Tuyết hét lên một tiếng, đẩy lồng ngực của anh: “Nói cho em biết em ấy
như thế nào rồi? Cho em đi theo đi, đó là em gái em!”

“Anh biết
đó là em gái em, Thiên Tuyết, đừng kích động!” Nam Cung Kình Hiên đau
lòng nắm chặt cổ tay cô, kéo cô vào trong lồng ngực, ôm chặt cả người cô không cho cô tránh thoát, giữ chặt gáy cô, cúi đầu nói: “Em có thai,
không nên tùy tiện lắc lư chạy loạn, nếu em thật sự muốn đi nhìn, một
hồi anh lái xe đưa em đi, trước hết đừng kích động!”

“. . . . .
.” Dụ Thiên Tuyết giống như con thú bị vây khốn, cô cúi đầu kêu khóc
thảm thiết, bị anh giam giữ trong lòng muốn nhúc nhích cũng không nhúc
nhích được, đôi tay run rẩy ôm lấy đầu mình, lệ rơi đầy mặt: “Kia là
axit sunfurit, thế nhưng em lại không biết đó là axit sufurit, em cũng
không biết tại sao em ấy lại đột nhiên xông ra. . . . . . Đó là nhằm vào em, không phải em ấy không phải em ấy!”

“Anh biết, ngoan, đừng
nói nữa, anh đều biết,” Nam Cung Kình Hiên ôm chặt thân thể cô, đôi môi
mỏng bao trùm lên ánh mắt tràn đầy nước mắt của cô, trằn trọc hôn, lẩm
bẩm nói: “Tin tưởng anh, em ấy sẽ không có chuyện gì, anh chắc chắn. . . . . .”

Rất lâu Dụ Thiên Tuyết mới dịu lại cơn đau lòng kịch
liệt, nước mắt không ngừng rơi xuống, hai tay cô vòng chặt cổ của Nam
Cung Kình Hiên, vòng thật chặt, đau lòng khóc thành tiếng, giống như ôm
anh như vậy là có thể cho cô thêm sức lực.

Trên xe cứu thương, bộ lễ phục phù rễ màu trắng của Lạc Phàm Vũ dính đầy bụi đất, nhìn người
phụ nữ bên ngoài rúc vào trong lồng ngực của người đàn ông yêu thương cô sâu đậm, trong lòng anh có một loại cảm giác công đức viên mãn, khóe
mắt khẽ ướt át, không chút suy nghĩ đóng cửa xe lại.

Anh tham gia hôn lễ này với một tâm
trạng có quỷ, không thể dẹp yên được, thật sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, không phải là anh không có nghĩ tới La Tình Uyển sẽ tới gây
chuyện, nhưng không ngờ cô ta không chỉ gây chuyện, quả thật chính là
muốn hủy diệt Thiên Tuyết. . . . . . Đôi mắt lạnh lùng chậm rãi mở ra,
ánh mắt Lạc Phàm Vũ có phần phức tạp nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô gái mảnh mai nằm trên băng ca.

Xác thực cô ta cũng đã hủy diệt một người, chẳng qua không phải là Thiên Tuyết mà thôi.

Một mảng cháy đen lớn xuất hiện trên khuôn mặt vốn làm cho lòng người rung
động kia, trên vai, trên lưng, thậm chí còn có thể nghe được thanh âm da thịt bị phỏng cháy, ‘ri ri’, cô lại đau đến ngay cả hơi sức hô hấp cũng không có. . . . . .

“Ngu ngốc. . . . . .” Đôi môi mỏng khạc ra
hai chữ, Lạc Phàm Vũ nắm chặt nắm tay, trên gương mặt tuấn tú trắng bệch là sự phức tạp cùng nỗi đau lòng khó nén.

*****

Không biết trải qua bao lâu, Dụ Thiên Tuyết mới chậm rãi tỉnh lại.

Đôi mắt của cô ngâm trong nước mắt ấm áp, cả người tựa như nhẹ nhàng phiêu
bồng trong gió, không chân thật một chút nào.

Dường như trong mộng rất bi thương, bi thương đến mức làm cho cô rơi lệ không ngừng, muốn nhẹ nhàng đổi lại tư thế, nhưng cả người đều cứng ngắc, cô cảm thấy trên cánh tay hơi đau đau, giống
như bị cháy vậy, đau nhói như bị kim châm muối xát.

Toàn bộ trí nhớ đột nhiên trở về.

Cô cau mày, lại cảm giác có một bàn tay ấm áp dịu dàng chạm vào mặt của
cô, tiếp đó nâng lưng của cô, nhẹ nhàng vỗ chụp.

“Tỉnh chưa? Nếu như còn sợ hãi, vậy ngủ thêm một lát đi.” Giọng nói trầm thấp mang theo sự từ tính, cũng mang theo
một loại cưng chiều tự nhiên, giống như ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi ở
trên người cô trong ngày đông lạnh giá.

Dụ Thiên Tuyết chậm rãi
mở hai mắt ra, chờ tầm mắt dần dần rõ ràng, cô mới nhìn thấy gương mặt
của Nam Cung Kình Hiên, anh đang chống tay hai bên thân thể cô, lẳng
lặng chăm chú nhìn cô.

Cô nằm nghiêng, vẫn gối đầu lên cánh tay của anh như lúc ngủ.

“Tiểu Nhu. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết nhớ lại tất cả chuyện đã xảy ra trước
đó, hốc mắt khẽ ướt át, túm chặt cánh tay của anh, ánh mắt hốt hoảng,
run giọng hỏi: “Mấy giờ rồi? Em đã ngủ mấy tiếng?”

Nam Cung Kình
Hiên nhẹ nhàng ngăn chận bả vai của cô, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái:
“Em chỉ ngủ có ba tiếng, bệnh viện bên kia đã điện thoại tới, tình huống của Thiên Nhu đã ổn định rồi.”

“Ổn định? Ổn định là có ý gì?” Dụ Thiên Tuyết ngồi dậy, đôi mắt trong suốt rưng rưng làm cho người ta đau lòng: “Em ấy. . . . . . Em ấy bị hắt cả một ly, ngay cả quần áo cũng
cháy rụi, em. . . . . .”

“Thiên Tuyết. . . . . .” Nam Cung Kình
Hiên đứng dậy, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra sự thương yêu, cầm tay của
cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nói thật nhỏ: “Đừng lo lắng, lát nữa anh
dẫn em đi thăm em ấy, anh không muốn dọa em, nhưng em cũng biết axit
sunfuric đậm đặc dội vào người sẽ có hậu quả gì, em phải chuẩn bị tâm
lý. . . . . .”

Ở trong lòng anh, Dụ Thiên Tuyết run lên.

“Muốn em chuẩn bị tâm lý gì? Em ấy bị hủy dung rồi sao?” Cô ngước mắt, giọng
khe khẽ, run rẩy không dứt: “Kết quả còn tệ hơn? Anh giúp em ấy đi. . . . . . Em ấy còn trẻ như thế, em ấy cũng không có làm gì ai, tại sao có
thể bị hủy dung. . . . . .”

Nam Cung Kình Hiên nắm chặt tay cô, chống trán vào trán của cô, lẳng lặng trầm mặc.

Dụ Thiên Tuyết càng lúc càng kích động, ở trong lòng anh giùng giằng muốn
đi xuống, lại bị anh ôm chặt hơn, đôi mắt thâm thúy cũng trở nên nghiêm
túc, khiến cô nhìn cũng có phần sợ hãi.

“Nghe lời, trước tiên không đi.” Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt nói.

Sự bi thương trên khuôn mặt Dụ Thiên Tuyết làm cho người ta đau lòng, anh
nhìn thấy, rốt cuộc cũng không đành lòng để cô lo lắng chờ đợi như vậy.

“Thiên Tuyết, nghe anh nói,” Anh nói thật nhỏ: “Cẩn thận đứa nhỏ trong bụng,
cũng chú ý bản thân mình, anh không thể để cho em chịu kích thích nữa,
tình trạng thân thể của em rất vất vả mới đỡ một chút, thời gian trước
bởi vì Y Y cùng Thiên Nhu bị bắt cóc mà bị dọa hết hồn hết vía, hiện tại lại gặp phải chuyện này, em biết anh rất lo lắng cho em và con không?”

Đôi khi sự đấu tranh luôn cần phải có trong cuộc sống. Nếu cuộc sống trôi qua thật suôn sẻ, chúng ta sẽ không hiểu được cuộc sống, không có được bản lĩnh, nghị lực như chúng ta cần phải có, cuộc sống thật công bằng, không phải vô cớ mà mọi điều xảy đến với ta

Các chương truyện Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,