Lăn qua lăn lại một
trận như vậy, thời điểm thử áo cưới vào buổi chiều cũng có hơi gấp
gáp.
Bụng đội lên càng ngày càng rõ ràng, không có một bộ áo nào thích hợp.
Dụ Thiên Tuyết nhìn áo cưới xinh đẹp đầy trên bàn, cười yếu ớt, có chút cô đơn: “Xem ra không có hy vọng, hiện tại tôi không mặc được bất kỳ bộ
áo cưới nào, thật sự phải làm một cô dâu xấu xí nhất rồi.”
Cô vẫn còn chưa chụp ảnh cưới, ngẫm lại, nếu như ưỡn bụng để chụp ảnh, vậy thì thật sự. . . . . . Rất xấu hổ.
“Cái gì mà là cô dâu xấu xí nhất,” Prada Marting – nhà thiết kế chính đi
tới, là một người phụ nữ cao gầy, chớp chớp mắt nói: “Tôi cũng không
phải là chưa gặp qua phụ nữ có thai mới kết hôn, nói đi, cô muốn dạng gì tôi đều có, bảo đảm định chế xong ở Anh quốc sẽ lập tức không vận (vận
chuyển hàng không) về đây cho cô xem có hài lòng hay không, về phần ảnh
cưới, cô có thể đợi sinh xong bảo bảo rồi chụp, xem như là bổ sung sau,
nhìn gương mặt này này, còn có làn da này, tuyệt đối là một mỹ nhân, đến lúc đó cô đến tìm tôi chụp, tôi cam đoan ngay cả nữ hoàng Anh cũng
không theo kịp phong thái của cô!”
Dụ Thiên Tuyết khẽ kinh ngạc, nhưng ngẫm nghĩ nhà thiết kế này nói xác thực có đạo lý.
Cô cười yếu ớt đứng lên: “Vậy cám ơn đề nghị của cô, tôi thấy cũng chỉ có thể chờ sinh xong bảo bảo lại bổ sung.”
“Nam Cung phu nhân, cô thật sự rất hạnh phúc,” Nhìn người đàn ông đứng bên
cạnh cửa kiếng gọi điện thoại, người phụ nữ cao gầy hí mắt nói: “Người
đàn ông hoàn mỹ mà bao nhiêu phụ nữ tha thiết ước mơ đã bị cô nắm trong
tay, thoạt nhìn anh ấy rất yêu cô, khăng khăng một lòng, cô vẫn còn vì
chuyện ảnh cưới nhỏ nhoi mà rầu rỉ? Thật là không nên.”
Dụ Thiên
Tuyết nghĩ nghĩ, trong đầu thoáng qua rất nhiều hình ảnh, cười yếu ớt
lắc đầu một cái: “Nắm giữ anh ấy rất không dễ dàng, trả giá quá lớn, nếu sớm biết, chắc chắn tôi sẽ không lựa chọn yêu anh ấy, cũng tránh cho
chịu nhiều đau khổ như vậy.”
“Đây không phải là khổ tận cam lai
rồi sao?” Người phụ nữ điểm cái mũi của cô một cái, duỗi tay cầm một bộ
dạ phục bên cạnh lên: “Thử cái này đi, sau khi hôn lễ kết thúc, mặc đón
tân khách ở yến tiệc, vải màu lam, hai bên viền màu bạc, thích không?”
Dụ Thiên Tuyết chăm chú nhìn bộ y phục kia, trang nhã hoa lệ, quả nhiên
không có chỗ nào có thể bắt bẻ.
“Cô xác định tôi có thể mặc?”
“Tôi khẳng định, cho dù cô mang thai thì cô cũng là cô dâu đẹp nhất.” Người
phụ nữ cười, tràn đầy tự tin nói.
Người đàn ông đứng cạnh cửa kiếng gọi điện thoại
xong, quay người lại, nhìn thấy người phụ nữ từ phòng thử quần áo chậm
rãi đi ra ngoài, bộ dạ phục màu lam tôn lên làn da trắng nõn nà, dưới
ánh đèn sáng rỡ càng thêm nổi bật, đẹp không sao tả xiết.
Đôi mắt thâm thúy bỗng chốc trở nên ảm đạm tối đen, anh đi tới, cầm tay của cô lên, nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực.
“Đúng thật là không nên tinh tế tỉ mỉ tạo hình cho em . . . . . . Cũng không
ngờ trau chuốt ra lại mê người như thế này . . . . . . Thiên Tuyết, anh
có từng nói qua là em rất xinh đẹp chưa?” Giọng anh trầm thấp, đôi môi
mỏng quét qua hàng lông mi của cô.
“Chưa hề, Nam Cung tiên sinh, anh rất ít khi tán dương người khác.” Dụ Thiên Tuyết cười yếu ớt, thành thật lắc lắc đầu.
Nam Cung Kình Hiên cũng cười rộ lên, cúi đầu hôn khóe môi cô: “Vậy về sau anh sẽ bổ sung.”
Dưới ánh đèn sáng trưng, đôi ‘bích nhân’ nhẹ nhàng ôm nhau, niềm hạnh phúc làm người khác có cảm giác thèm thuồng.
*****
Trong biệt thự, Thiên Nhu và mấy người giúp việc tụ chung một chỗ sửa sang
lại thiệp mời, tất cả mọi người đều hân hoan vui sướng.
Nam Cung
Dạ Hi dắt Trình Lan Y đi ngang, thấy cảnh này, trong mắt chát chát, lôi
kéo con gái đi vào trong.
“Mẹ. . . . . .” Trình Lan Y không muốn đi vào trong, đôi mắt lóe sáng, chỉ
vào mấy cái người giúp việc, muốn đi qua tham gia náo nhiệt.
“Con muốn làm gì?” Nam Cung Dạ Hi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con gái, run
giọng nói, trong mắt mang theo lửa giận nho nhỏ: “Chuyện gì con cũng
muốn tham gia náo nhiệt, rời nhà trốn đi con cũng góp vui, lá gan của
con trở nên lớn rồi phải không? Người ta kết hôn mắc mớ gì tới con? !”
Tiếng nói kinh động đến mấy người giúp việc, Thiên Nhu cũng nghe thấy, đứng dậy đi tới.
“Y Y?” Thấy Trình Lan Y, Thiên Nhu vui mừng kêu một tiếng, lòng tràn đầy vui vẻ.
Thường ngày cô phải đi làm, thật vất vả mới tới chủ nhật để có thời gian tới
thăm chị một lát, thuận tiện giúp chị chuẩn bị hôn lễ, không nghĩ tới có thể gặp cô bé con này lần nữa, ngày đó, sau khi họ được cứu ra ngoài,
Thiên Nhu chỉ nghỉ ngơi có một ngày, ngày thứ hai đã phải chạy đến công
ty giải thích với quản lý, quản lý rất tức giận, có ý muốn xa thải cô
trong giai đoạn vẫn còn đang thử việc, cô nản lòng thoái chí trở lại khu Bích Vân, nhưng không ngờ, buổi chiều nhận được điện thoại của quản lý
thông báo cô đi làm trở lại.
Hết thảy tất cả giống như đều kết
thúc theo phương hướng tiến tới, trong lòng Thiên Nhu cũng trở nên an
tĩnh, dù đôi lúc vào ban đêm chợt sợ hãi nhớ tới cảnh tượng bị Trình Dĩ
Sênh bắt cóc, nhưng sau khi thức giấc lại cảm thấy không hề đáng sợ như
vậy, trong lòng không có tâm ma, toàn bộ thế giới dường như cũng trở nên thanh minh, giống như hiện tại, cô có thể yên tĩnh ngồi ở chỗ này viết
thiệp mời cho những người mà cô không hề quen biết, đều là người sẽ tới
chúc phúc chị cùng với anh rể, cô dùng nét chữ xinh đẹp của mình viết
tên tuổi của chị, nhìn tên chị và bốn chữ Nam Cung Kình Hiên song song
viết chung một chỗ, khóe mắt hơi hơi chua xót, nhưng khóe miệng lại cười lên, rốt cuộc cũng hiểu rõ, hạnh phúc kia, cô không cách nào có được.
“Chị!” Trình Lan Y nhìn thấy Thiên Nhu cũng kêu lên, không để ý mẹ ngăn trở, chạy tới.
“Y Y. . . . . .” Thiên Nhu ngồi xổm người xuống, ôm cô bé vào lòng: “Y Y,
em làm sao vậy? Ngày đó có bị thương không? Sau ngày đó chị cũng không
gặp lại em, em có nghe lời hay không? Gần đây có gặp ác mộng không ?”
Trong đôi mắt của Trình Lan Y nhiều thêm mấy phần uất ức và sợ hãi, dựa sát
trong ngực cô, không muốn đứng lên.
Cô bé sợ, cô bé vẫn còn rất sợ.
“Trình Lan Y, con có bản lĩnh rồi đúng không?” Nam Cung Dạ Hi giận đến muốn bốc
lửa, đi tới quát: “Thấy người ta là kêu chị, con đứng lên cho mẹ! Nếu
không phải tại người này con sẽ bị bắt cóc sao? Con còn biết phân rõ tốt xấu hay không? !”
Thiên Nhu cảm thấy đứa nhỏ trong ngực sợ tới mức co rúm người lại, cô khẽ cau mày.
“Nam Cung tiểu thư, cô không thể nói chuyện nhẹ giọng một chút sao? Trải qua chuyện lớn như vậy Y Y vốn đã rất sợ hãi, cô mỗi ngày rống cô bé như
vậy thì cô bé càng sợ hơn.”
Nam Cung Dạ Hi còn muốn nói gì đó, từ trên lầu đã đi xuống một bóng dáng, Dụ Thiên Tuyết chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ.
Cô dịu dàng mỉm cười, hỏi: “Sao vậy?”
“Mợ ——” Trình Lan Y rất có cảm tình với Dụ Thiên Tuyết, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mà đáng yêu lên kêu một tiếng.
Dụ Thiên Tuyết cười ngọt ngào, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, bật cười nói: “Thật là không có cách nào, người kêu mợ người kêu chị, Y
Y, đây là vai vế mà cháu sắp xếp à?”
Trình Lan Y hoàn toàn không hiểu xảy ra chuyện gì, trừng đôi mắt to tròn còn tưởng rằng mình không
có gọi sai, người giúp việc ở chung quanh cũng đã cười thành một đoàn.
Tận đáy lòng của Nam Cung Dạ Hi vẫn còn xấu hổ đối với Dụ Thiên Tuyết, giờ
phút này cũng không dám la lối con gái mình nữa, cắn môi, không nói một
lời đứng tại chỗ.
“Để Y Y chơi với các cô ấy một hồi đi, mỗi ngày ngộp ở trong căn phòng nhỏ xíu kia của cô, con bé cũng sắp nghẹn ra
bệnh.” Dụ Thiên Tuyết đứng dậy, nhàn nhạt nói.
Cũng không biết là trong lòng Nam Cung Dạ Hi có cảm thụ gì, cô ta nhìn chằm chằm những tấm thiệp đỏ hồng rực rỡ, nước mắt từ từ trào ra, cười lạnh nói: “Cô cảm
thấy tôi còn có tâm tư chơi cùng với con bé sao? Dụ Thiên Tuyết, cô tới
mà nhìn một chút, cô sắp kết hôn, chồng cô yêu thương cô, con trai cô
thì lanh lợi đáng yêu, cô quá hạnh phúc! Còn tôi thì sao? Con gái của
tôi như một đứa trẻ nhát gan ngày ngày khóc lóc núp ở bên cạnh tôi,
chồng tôi còn bị bắt giam sống chết không rõ, cả nhà cô đều đang vui vẻ
hạnh phúc! Tôi vui vẻ được sao? !”