Nam Cung Dạ Hi tuyệt vọng bịt lỗ tai thét toáng lên, nghe những lời Dụ
Thiên Tuyết nói, đôi mắt tràn đầy nước mắt, hàm chứa hận ý nhìn chằm
chằm vào cô.
“Không cần nhìn tôi như vậy, thật ra thì cô rất
thông minh, trong lòng cô rõ ràng hơn hết so với ai khác, cứ lừa mình
dối người như vậy sống rất tốt sao?” Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên
Tuyết không chút nào sợ hãi, chăm chú nhìn cô ta, nhẹ giọng nói.
“Dụ Thiên Tuyết……” Nam Cung Dạ Hi run giọng nói: “Cô biết không, có đôi khi tôi thật sự rất muốn giết cô!”
Dụ Thiên Tuyết nhìn cô ta mấy giây, nhẹ nhàng mở miệng: “Cô chưa từng giết tôi sao? Năm năm trước cô có gan cho người đụng chết tôi một thi hai
mệnh, bây giờ lại không có can đảm gánh chịu hậu quả do chính cô tạo
thành à? Trình Dĩ Sênh ăn vụng không phải một ngày hai ngày, những cô
tình nhân hay ‘tiểu tam’ kia cũng bị cô chỉnh đủ thảm đủ đáng thương,
chẳng lẽ cô không nghĩ tới cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có hậu quả gì
sao? Nếu cô thật sự lợi hại thì nhanh chóng đứng lên đối mặt, đừng có ra vẻ nói cho sướng miệng, cô nói chuyện khó nghe như vậy, đến cuối cùng
cũng chỉ thương tổn chính cô mà thôi, tôi không có một chút xíu tổn thất nào.”
Sắc mặt của Nam Cung Dạ Hi tái nhợt, cười lạnh nói: “Tôi
biết, tôi biết cô rất lợi hại, Trình Dĩ Sênh thích cô…… Cho dù cô
biến mất 5 năm, cho dù cô đã có con với anh trai của tôi, anh ta vẫn cứ
thích cô!! Tôi là cái gì? Chẳng lẽ tôi không sinh con sao? Tôi không hết lòng hết dạ với anh ta sao?! Tại sao bây giờ cô có thể vui vui vẻ vẻ
đường hoàng đến nhà tôi, tôi thì phải ở trong căn nhà trống trải nhìn ba và anh trai ruột đuổi giết chồng của tôi!!”
Nước mắt nóng bỏng
dâng tràn trong hốc mắt của Nam Cung Dạ Hi, cả người cô ta đã sụp đổ,
đau xót bi thương nói: “Cô có biết hay không…… Không chỉ gia đình
tôi tan nát, hôn nhân đổ vỡ, tôi còn có con gái, chồng tôi còn chưa ly
hôn với tôi, nhưng tôi đã không còn tương lai!!”
Dụ Thiên Tuyết
lẳng lặng chờ đợi, chờ cô ta phát tiết xong, cuối cùng thấy được trong
mắt cô ta không có gì ngoại trừ sự cừu hận cùng yếu hèn.
Quả thật cô ta rất ngây thơ, nhưng xác thực cũng rất đáng thương.
“Nam Cung Dạ Hi, cô không cần phải so với tôi,” Cô nhẹ giọng nói: “Con người vốn là như vậy, chỉ thấy một mặt bi thảm của mình, chỉ thấy một mặt
quang cảnh của người khác, cô cảm thấy hiện giờ tôi rất hạnh phúc đúng
không? Nhưng cô có nhớ năm năm trước hay không, thời điểm tôi bị anh
trai cô ép buộc phá bỏ đứa nhỏ là tình cảnh như thế nào? Tôi ở nước
ngoài ăn nhờ ở đậu, mang theo con trai trải qua cuộc sống độc thân suốt
năm năm như thế nào? Cho dù năm năm sau trở về, cả nhà các người bài
xích tôi, lúc đó tôi cũng hận chết các người, như thế thì sao?”
“Tôi chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống của mình trôi qua thuận lợi, bảo bảo
của tôi cũng giống như vậy, nhưng tôi không cảm thấy mình có bao nhiêu
thảm hại, chỉ là vận khí của tôi không tốt mà thôi,” Trong mắt Dụ Thiên
Tuyết ngân ngấn lệ trong suốt, nhưng rất nhanh được đè nén xuống, ánh
mắt trong vắt như nước: “Về phần cô, mặt mũi của cô không quan trọng đến vậy, nếu tôi cũng để ý người ta nhìn mình thế nào giống như cô, vậy thì tôi đã sớm đi tự tử.”
Nói xong, cô chậm rãi đứng lên, ở trong
phòng tràn ngập mùi thơm, miểng thủy tinh đầy đất, lưu lại một câu:”Ra
ăn cơm, dù cô đói chết cũng không có biện pháp bù lại sai lầm chồng cô
đã gây ra”.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
*****
Trong phòng ăn, đã dọn cơm xong.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Lúc Dụ Thiên Tuyết chầm chậm đi tới, chỉ cảm thấy như một giấc mơ, so với
khách sạn năm sao thì nơi này còn xa hoa gấp mấy trăm lần, cô đến đây
không có mấy lần, nhưng mỗi lần đều có tâm tình không giống nhau.
Xa xa, nhìn thấy Nam Cung Ngạo cười rất vui vẻ, cúi đầu nói chuyện vui đùa cùng với Tiểu Ảnh, còn người đàn ông cô yêu, dáng vẻ ưu nhã lẳng lặng
ngồi ở bàn ăn, đang đợi cô đi đến.
Nghe được động tĩnh, Nam Cung Ngạo ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dụ Thiên Tuyết.
“A, nha đầu, ngồi đi……” Nam Cung Ngạo vẫn còn có chút lúng túng, gọi
người giúp việc kéo ghế cho cô.
Nam Cung Kình Hiên nghiêng đầu nhìn cô, cười yếu ớt, duỗi tay về phía cô.
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, đặt bàn tay nhỏ bé vào trong lòng
bàn tay của anh, ngồi xuống bên cạnh anh.
“Dạ Hi đâu? Nó vẫn không chịu ra ăn cơm?” Nam Cung Ngạo thò đầu qua cau mày hỏi cô.
Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết nâng lên, mở miệng hỏi: “Cô ấy như vậy bao lâu rồi? Mấy ngày nay có ăn cơm không?”
Nam Cung Ngạo thở dài một tiếng không nói lời nào, người giúp việc đứng bên cạnh đáp lời: “Đã hơn ba ngày tiểu thư không có ăn cái gì, nước cũng
uống rất ít.”
Dụ Thiên Tuyết nghe xong, lẳng lặng ngẫm nghĩ mấy
giây, duỗi tay lấy khăn ăn trên bàn mở ra, nhẹ giọng nói: “Vậy thì bác
cứ yên tâm, chờ một lát cô ấy sẽ ra đây.”
Nghe câu này, chân mày
của Nam Cung Ngạo cũng không có giản ra, ngược lại khó hiểu nhìn
cô.
Nam Cung Kình Hiên cười yếu ớt nhẹ nhàng ôm cô, nói thật nhỏ: “Em khuyên con bé như thế nào? Hình như quá trình rất kịch liệt.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết rạng rỡ, nhẹ giọng nói: “Nghe qua là
biết ngay, coi như ba ngày nay uống nước rất ít, nhưng chắc chắn là có
uống….., nếu không làm sao chống đỡ được lâu như vậy? Chỉ cần có
chuyện gì đó mà cô không thể buông bỏ được, chẳng qua thiếu một bậc thềm để bước xuống, mọi người cũng quá cưng chiều cô ấy, để em đi nói
chuyện, em chỉ biết kích thích cô ấy mà thôi, đoán chừng, hiện tại cô ấy càng hận em hơn.”
Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên nheo lại: “…… Anh cũng có cưng chiều nó sao?”
“Anh không có cưng chiều,” Dụ Thiên Tuyết nghiêng đầu nhìn anh: “Nhưng tính
khí của anh không tốt, anh chỉ biết hung dữ châm chọc cô ấy, anh có biết người khác phái châm chọc sẽ đả kích lòng tự tin hay không, nhưng nếu
người cùng phái mỉa mai thì sẽ làm cho mấy cô gái tâm cao khí ngạo này
cảnh tỉnh!”
Nam Cung Kình Hiên nhíu mày, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm: “Có loại kiến giải này sao?”
Dụ Thiên Tuyết lắc đầu, khóe miệng mang theo nụ cười: “Anh không hiểu phụ nữ.”
Nam Cung Kình Hiên nhìn nụ cười dịu dàng kia thì chợt giật mình, đôi mắt
thâm thúy thoáng lấp lánh ánh sáng, siết chặt eo của cô, cúi đầu thì
thầm bên tai cô: “Vậy à? Không bằng em tới đây nói cho anh biết……”
Bàn tay của anh làm loạn ở trên eo cô, Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một
hơi, đôi mắt trong suốt trợn to, khóe miệng khẽ cười nhéo nhéo bàn tay
của anh.
“Đừng, anh đừng nháo em, ba anh đang ở đây, mau buông ra!” Cô nhỏ giọng cảnh cáo anh!
“Em sợ cái gì? Hiện tại ba cũng không dám phản đối anh và em……”
“Kình Hiên à……” Đột nhiên Nam Cung Ngạo lên tiếng.
Đôi nam nữ đang thân mật bị giật mình bừng tỉnh, nụ cười bên môi của Nam
Cung Kình Hiên vẫn chưa tản đi, quay đầu lại nhìn ông: “Gì vậy ba?”
Nam Cung Ngạo bưng ly rượu đỏ bên tay lên, trong đôi mắt già nua lộ ra sự
thương yêu: “Đã nhiều năm như vậy, con càng ngày càng lớn, mẹ con lại
qua đời sớm, có một số việc ba không có quan tâm, nhưng không có nghĩa
là ba không nhớ……, hai chúng ta uống một ly, hôm nay là…… sinh
nhật 29 tuổi của con đúng không?”
Chỉ một câu nói, lúc này Dụ Thiên Tuyết mới sửng sốt kinh ngạc.
Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, nhìn ly rượu đỏ, đột nhiên cảm thấy có
chút ‘bách vị tạp trần’.
Anh duỗi tay cầm lấy cái ly, lắc lư chất lỏng bên trong, giọng nói khàn
khàn: “Không có gì, con cũng đã quên, đôi khi cũng không nhớ mình bao
nhiêu tuổi.”
Thoáng nở nụ cười mị hoặc mà yếu ớt, anh ngước mắt
nhìn Nam Cung Ngạo, nâng ly, ngửa đầu uống hết ly rượu.