Có một người, tuy đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn được bạn đặt ở nơi sâu nhất trong lòng, sâu đến nỗi chính bạn cũng đã quên.

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con chương 299

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con chương 299 là một trong những tập truyện ngôn tình Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con chương 299 ngay.

  • Tác giả: Cận Niên
  • Tên truyện: Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
  • Số chương: 359
  • Số lượt xem: 253
Don’t cry over the past, it’s gone. Don’t stress about the future, it hasn’t arrived. Live in the present and make it beautiful Đừng khóc tiếc nuối cho những gì đã xảy ra trong quá khứ. Đừng căng thẳng cho những việc chưa xảy ra trong tương lai. Hãy sống trọn vẹn ở thời điểm hiện tại và làm nó thật tươi đẹp

Nội dung truyện Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con chương 299

Chương 278: Chẳng hạn như bậc cha chú, hay em chồng gì đó

Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên sáng lấp lánh, không để ý đến sự
khẩn trương luống cuống của cô, khe khẽ hôn lòng bàn tay cô, tiếng mưa
rơi rắc rắc ngoài cửa xe, trong xe thì tràn ngập bầu không khí ấm áp
ngọt ngào.

Lòng bàn tay vừa ấm áp vừa nhồn nhột, Dụ Thiên Tuyết không chịu nổi, đỏ mặt rút tay lại, nhưng trong nháy mắt vừa rút tay về lại bị anh ôm chặt.

“Đưa anh về nhà, cũng thuận tiện đi nhìn
Tiểu Ảnh một chút,” Nam Cung Kình Hiên chống trán mình vào trán cô, nói: “Mấy ngày nay em chạy tới chạy lui giữa nhà và bệnh viện cũng đã mệt
mỏi, về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Dụ Thiên Tuyết thả lỏng một
chút, nhớ tới Tiểu Ảnh, xác thực trong lòng rất nhớ, ở trong lòng cô,
Thiên Nhu cũng là một đứa trẻ, cô sợ em gái không chăm sóc được Tiểu
Ảnh, cuối cùng vẫn quyết định đưa đến ở với Nam Cung Ngạo.

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hàng lông mi dài tựa như cánh hoa khép lại.

—— thật sự rất kỳ quái, cô cảm thấy mình đúng là nhất thời mềm lòng, vốn
rất ghét ông già Nam Cung Ngạo kia, nhưng ngày đó, cô loay hoay xoay
quanh ở bệnh viện không có thời gian chăm sóc Tiểu Ảnh, ông cụ cao ngạo
lạnh lùng kia thế nhưng lại ôm Tiểu Ảnh để cậu bé dựa vào trong ngực của ông mà ngủ, có người đi tới đều không cho quấy rầy, cô nhìn thấy, ngay
lập tức mềm lòng.

Dầu gì cũng là thân nhân, Nam Cung Ngạo không hài lòng với cô là sự thật,
nhưng với Tiểu Ảnh, là thật lòng đối đãi.

“Em không muốn đến biệt thự, ba anh không thích
em, hơn nữa, em nghe người làm nói hai ngày nay Dạ Hi cũng ở đó phải
không?” Dụ Thiên Tuyết mở mắt liếc anh một cái, lắc lắc đầu: “Vậy thì em càng không nên đi.”

Vốn đang an tĩnh ôm cô, nghe cô nói câu này, Nam Cung Kình Hiên khẽ nhíu mày.

“Thế nào, em sợ bọn họ?” Môi của anh nhếch lên một nụ cười.

Lồng ngực anh rất ấm áp, Dụ Thiên Tuyết nằm rất thoải mái, không nhịn được
nhẹ nhàng đấm anh một cái, nhẹ giọng nói: “Không phải em sợ bọn họ, mà
là nếu như bọn họ nhìn thấy em thì sẽ mất hứng, vậy nên em cũng không
cần tự đi tìm phiền toái, anh nghĩ thử xem, vì em nên anh mới hủy bỏ hôn ước với La Tình Uyển, bọn họ không ghi hận em sao? Bản thân em đúng là
không thẹn với lương tâm, nhưng cũng không cần tự mình đi tìm mắng,
người em muốn là anh, không liên quan gì tới bọn họ.”

Đôi mắt cô trong veo như nước, nói từng chữ rõ ràng dễ nghe.

Nam Cung Kình Hiên không nhịn được cầm lấy bàn tay trơn mềm của cô, nắm
trong lòng bàn tay, hôn một cái, cười rộ lên.

“Em cảm thấy như vậy có được không? Em xác định
chỉ cần anh?” Nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, Nam Cung Kình Hiên nói:
“Anh biết ba mẹ em qua đời từ rất sớm, nhiều năm như vậy cũng chỉ có
Tiểu Nhu ở bên cạnh em, thật ra em nên thử có người nhà xem sao, chẳng
hạn như bậc cha chú, hay em chồng gì đó. . . . . . Em không cảm thấy như vậy mới đầy đủ sao?”

Dụ Thiên Tuyết chậm rãi trợn to hai mắt.

Cô cắn môi, ngẫm nghĩ một lát vẫn là lắc đầu: “Anh đừng dụ dỗ em, em cũng
đã từng muốn như thế,nhưng dù em có làm tốt đến đâu đi nữa, ba anh cũng
vẫn ghét bỏ xuất thân của em, em gái của anh cũng vẫn có thái độ thù
địch đối với em, em đã thử qua rất nhiều lần, em không có biện pháp thay đổi hình tượng của mình ở trong lòng bọn họ, mặc dù em không có làm sai chuyện gì, vì thế cũng không cần tự đưa mình tới để bị người ghét bỏ,
đúng không?”

“Ai nói em đi tìm người ghét?” Anh nhíu mày, giọng nhu hòa nghe mà cảm động.

“Anh. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết cứng họng, có chút ủ rũ, tựa vào lưng ghế,
cắn môi nói: “Anh không tin thì cứ thử đi, tính khí của em vốn không
tốt, em sẽ không khống chế mình, nếu đến lúc đó xảy ra tranh cãi gây gổ, anh sẽ giúp ai? Em vẫn chưa phải là thành viên của nhà anh, em chỉ muốn đi nhìn Tiểu Ảnh.”

Trong lòng cô rất rõ ràng, thật sự rất rõ
ràng, cô không sợ người nhà của anh, chẳng qua cô không muốn mang thêm
phiền toái đến cho anh.

Cho dù không thích, nhưng Nam Cung Ngạo,
Nam Cung Dạ Hi, những người đó đều là người nhà của anh.

Nam Cung Kình Hiên cười yếu ớt, không
nói lời nào, chỉ lẳng lặng ở trên ghế sau ôm cô, hôn nhẹ tóc cùng gò má
của cô, mấy ngày nay trong phòng bệnh luôn có người đi tới đi lui, cho
dù ở bên cạnh nhau cũng không có cách nào thân thiết với cô, hiện tại,
nếu không phải đằng trước có tài xế, anh chỉ muốn ôm cô vào trong ngực
mà ‘yêu’ cô.

Ngoài cửa xe, mưa to vẫn đang rắc rắc rầm rầm rơi xuống.

Đến cổng biệt thự, cánh cổng chính chạm khắc hoa văn từ từ mở ra, xe lái vào bên trong.

Mấy người giúp việc cầm dù đen thật to đón tiếp, Nam Cung Kình Hiên bước ra ngoài trước tiên, sau đó đưa tay nắm tay cô dắt ra khỏi xe, ôm chặt vào trong ngực, mưa quá lớn, có che dù thế nào cũng vẫn bị nước bắn vào
trên người, Dụ Thiên Tuyết lại chỉ cảm thấy hai cánh tay đang ôm mình
rất có lực, cô chỉ nhìn thấy nước chảy thành dòng dọc theo cây dù rơi
xuống, đi vài bước đã tới bậc thang.

Trong phòng khách, không khí ấm áp xông vào người.

Tiểu Ảnh húy hoáy xoay tới xoay lui một cái ống nhòm thật to ở trên bàn trà, nghe bên ngoài có động tĩnh liền thò đầu nhìn, khi thấy rõ bóng người
thì chợt hưng phấn lên, vòng qua ghế salon chạy về phía bọn họ: “Mẹ! !”

“Tiểu Ảnh!” Dụ Thiên Tuyết cũng cười, ngồi xổm xuống ôm con trai vào trong ngực.

“Mấy ngày nay Tiểu Ảnh có ngoan không? Vết thương trên tay đã lành chưa, còn đau không?” Dụ Thiên Tuyết ôm bảo bảo, trong lòng chua xót.

“Đã
tốt hơn rồi, mẹ nhìn nè!” Tiểu Ảnh đung đưa hai bàn tay nhỏ bé trắng
noãn, đảo mắt nhìn thấy bóng dáng cao ngất của Nam Cung Kình Hiên đi
tới, nhất thời như muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống,
thế nhưng không có mở miệng gọi anh.

“Ông nội đâu?” Nam Cung Kình Hiên cũng không để ý, nở nụ cười, nhẹ giọng hỏi.

“Ông luyện chữ ở trong phòng sách, con ở chỗ này chờ mẹ!” Tiểu Ảnh tránh ra
khỏi lòng ngực của Dụ Thiên Tuyết, kéo tay cô: “Mẹ, mẹ nhìn nè, cái này
là ông cho con, mẹ xem mẹ xem. . . . . .”

Dụ Thiên Tuyết bị cậu bé lôi đi nhìn cái ống nhòm có độ rõ nét cao mà Nam Cung Ngạo đã vận chuyển từ nước ngoài về cho cậu bé.

Có người giúp việc đi vào thấp giọng nói mấy câu, sắc mặt vốn đang ôn hòa
của Nam Cung Kình Hiên trở nên hơi nghiêm trang, khẽ run người, cau mày, đưa cây dù cho người giúp việc, sau đó đi tới phòng sách.

Trong phòng sách, bên cạnh Nam
Cung Ngạo đứng hai hộ vệ, hình như là đang báo cáo tình hình công
việc.

“Tìm được Trình Dĩ Sênh rồi sao?” Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, giọng nói
trầm thấp hùng hậu, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra sự trầm tĩnh uy
nghiêm.

Hai hộ vệ run lên, thân thể đứng thẳng tắp, hướng về phía Nam Cung Kình Hiên, lắc lắc đầu.

“. . . . . .” Nam Cung Kình Hiên nhếch khóe miệng, tà mị mà càn rỡ: “Đồ vô dụng!”

“Con om sòm gì ở đây?” Nam Cung Ngạo cau mày: “Ba sai người ra ngoài làm
việc, cũng đến phiên con chen miệng?” Nói xong, ông nhìn thoáng qua phía sau Nam Cung Kình Hiên, cái gì cũng không thấy, cau mày sâu hơn: “Con
bé Thiên Tuyết kia không có tới?”

Lông mày của Nam Cung Kình Hiên hơi nhướng lên, có chút ngoài ý muốn.

“Cô ấy tới rồi, ở bên ngoài với Tiểu Ảnh. . . . . . Thế nào, ba tìm cô ấy?” Anh ngồi xuống đối diện bàn sách, phất tay một cái với hai hộ vệ: “Các
người ra ngoài trước đi, hôm nay là tiệc gia đình, hai người đừng nói
đến chuyện kia thì tốt hơn.”

Mắt thấy hai hộ vệ đi ra ngoài, Nam
Cung Ngạo hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn anh chằm chằm: “Ba vô
dụng? Có người nói ba của mình như vậy sao! Con nhìn hai mẹ con bên
ngoài kia đi, một khắc không che chở là xảy ra chuyện, nếu không sớm tìm được Trình Dĩ Sênh, mẹ con nó sẽ an toàn sao? Con đi xem đứa bé Dạ Hi
kia một chút, mấy ngày mấy đêm cũng không ra khỏi phòng, ai cũng không
gặp ai cũng không để ý tới, đây đều là người nào tạo nghiệt? Hả?”

Trái tim có lỹ lẽ riêng của nó mà lý trí không thể nào hiểu được.

Các chương truyện Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,