Đôi khi sự đấu tranh luôn cần phải có trong cuộc sống. Nếu cuộc sống trôi qua thật suôn sẻ, chúng ta sẽ không hiểu được cuộc sống, không có được bản lĩnh, nghị lực như chúng ta cần phải có, cuộc sống thật công bằng, không phải vô cớ mà mọi điều xảy đến với ta

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con chương 233

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con chương 233 là một trong những tập truyện ngôn tình Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con chương 233 ngay.

  • Tác giả: Cận Niên
  • Tên truyện: Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
  • Số chương: 359
  • Số lượt xem: 224
Bạn có thể mất một phút để cảm thấy thích một người, một giờ để mà thương một người, một ngày để mà yêu một người. Nhưng phải mất cả đời để quên một người.

Nội dung truyện Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con chương 233

“Quản tốt bản thân cô là được! Con trai rất nhanh sẽ không còn là của cô nữa, lo lắng cái gì? Chẳng lẽ Nam Cung lão tiên sinh còn có thể làm khó cháu nội của mình
sao?” Người đàn ông phía sau nhìn chằm chằm bắp chân trắng nõn mềm mịn
cùng đầu gối bị bao băng gạc của cô, giễu cợt nói.

Trong lòng Dụ
Thiên Tuyết đau nhói, đôi mắt to tròn trong suốt ngân ngấn hơi nước,
hàng mi run rẩy rũ xuống, cắn môi, một câu nói cũng không nói thêm.

Phải, dù Nam Cung Ngạo đối xử tồi tệ với cô, ông ta cũng sẽ không thương tổn
Tiểu Ảnh, hiện tại, đây là chuyện cô cảm thấy may mắn duy nhất.

Nhưng, chẳng lẽ ông ta không thể thông cảm cho tâm tình của một người mẹ không tìm được con trai hay sao?

Một giọt nước mắt rớt trên sàn tàu, Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu, đón gió
biển vuốt gọn đầu tóc lại, trong mắt tràn đầy sự kiên cường cùng kiên
định, cô phải còn sống, nhất định là có thể tìm được con trai của cô, cô phải sống để đợi thời điểm sung sướng vui vẻ đó.

Nhưng hiện tại, ngước mắt lên nhìn, hoàn toàn là hoàn cảnh xa lạ.

Bên cạnh bóng dáng mảnh khảnh của cô là một người đàn ông vạm vỡ mặc tây
trang màu đen đứng canh chừng, bỡ ngỡ đứng ở trên vùng đất xa lạ, nhìn
mọi người lui tới nói cười, căn bản cô nghe không hiểu, trong đôi mắt
trong suốt thoáng qua chút sợ hãi cùng bất lực.

“Đi, lên xe!” Người đàn ông lôi kéo cánh tay cô: ” Người tiếp ứng còn chưa tới, cô vào trong xe ngồi trước đi.”

Dụ Thiên Tuyết lảo đảo đỡ mui xe.

Mái tóc xốc xếch bay múa ở trước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cô nhìn thấy một cửa tiệm ở phía trước, hình như là bán các loại nước uống, thức ăn
vặt … của Đài Loan, kẹp chặt cậy gậy dưới nách, giọng nói rõ ràng mà êm
ái: “Thật xin lỗi, tôi có thể đi toilet được không? Tôi đi lại hơi khó
khăn, có thể tìm giúp tôi hay không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô thoáng hồng hồng, nhẹ giọng khẩn cầu. Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon

Tính nhẫn nại của đàn ông vốn không tốt, nhưng vừa nhìn khuôn mặt xinh đẹp
khổ sở của cô, trong nháy mắt cũng có chút động lòng, đối với phụ nữ
xinh đẹp, đàn ông vốn có thừa lòng thương hại cùng sự cường thế cũng như ý muốn bảo hộ, anh ta ngẫm nghĩ một chút, chân của cô đã bị thương
nghiêm trọng như thế, cho dù hiện giờ có thả cho cô chạy cũng chạy không tới đâu, nghĩ xong liền nói: “Cô chờ một chút, tôi đi hỏi giúp cô!”

Dụ Thiên Tuyết nhìn anh ta, gật gật đầu: “Cám ơn anh.”

Thấy người đàn ông đi hỏi thăm, có thể loáng thoáng nghe được là anh ta đang dùng ngôn ngữ ZNV sứt sẹo xen lẫn với tiếng Anh để đối thoại, Dụ Thiên
Tuyết nhanh chóng đảo mắt nhìn bốn phía, nơi này không phồn hoa như
thành thị lớn, xem ra chỉ là là một thị trấn nhỏ náo nhiệt, có nhiều cửa hiệu và kho hàng, rất nhiều người đang mua bán hải sản, bố cục cũng rất phức tạp.

“Đi thôi, ở bên đó!” Người đàn ông kéo cánh tay của
cô, chỉ chỉ một cửa tiệm ở trước mặt: “Xong rồi thì mau ra đây, đừng có
giở trò gì nghe thấy không?”

Dụ Thiên Tuyết đi từng bước từng
bước rất chậm, hàng mày thanh tú khẽ nhíu lại, xem ra có chút đau đớn.
Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

Bỗng nhiên người đàn ông
cười cười tự giễu, rốt cuộc thì mình đang đề phòng cái gì? Cho dù có thả ra thì người phụ nữ này cũng chạy không được.

“Được rồi, vào
đi, tôi đứng ở cửa hút điếu thuốc, nếu không ra thì tôi tự mình đi vào
bắt người, nghe chưa?” Người đàn ông nheo mắt lại, châm điếu thuốc, sờ
soạng cằm của cô một cái.

Dụ Thiên Tuyết giật mình, trong đôi mắt trong suốt dâng lên sự chán ghét mãnh liệt, cô cắn môi, lui về sau một bước.

“Đã biết.” Cô ẩn nhẫn, đi theo một cô gái vào trong cửa hàng.

Cửa hàng rất tối, cô gái bên cạnh dìu đỡ cô, ở bên tai cô nói loại ngôn ngữ mà cô nghe không hiểu, nhưng nghe qua có vẻ rất ân cần thân thiết, mặc
dù biểu tình rất phong phú, nhưng Dụ Thiên Tuyết vẫn không biết cô gái
đang nói cái gì.

Chẳng qua, trong nháy mắt khi cửa phòng vệ sinh
mở ra, Dụ Thiên Tuyết bắt lấy tay của cô gái, trong ánh mắt trong suốt
lộ ra sự cầu cứu.

“Cứu. . . . . Cứu tôi, cầu xin cô cứu tôi, tôi
bị bắt cóc, cô có thể giúp tôi thoát ra ngoài được không? !” Mặc dù biết đối phương nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng Dụ Thiên Tuyết vẫn gấp
gáp nói, trong mắt ngân ngấn lệ.

Cô gái sợ hết hồn, lui về phía sau, muốn tránh khỏi tay của cô để chạy ra ngoài.

“Đừng đi! Van cầu cô đừng đi!” Một giọt nước mắt rớt xuống, Dụ Thiên Tuyết
níu tay cô gái, cô bình tỉnh lại, dùng tiếng Anh nói chuyện với cô gái,
cô biết mình chỉ có thời gian một điếu thuốc, cô không có thời gian để
tiêu hao!

Sự hoảng sợ trong mắt cô gái dần dần tản đi, nhưng
trình độ tiếng Anh của cô gái cũng rất thấp, nghe thật lâu mới hiểu được ý của cô, nắm cánh tay cô kêu lên mấy tiếng, nhất thời trong mắt càng
thêm sợ hãi.

Cô gái nói bô lô ba la, khoa tay múa chân, chỉ chỉ chân của cô.

Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu, giọng run run nói: “Không sao, tôi có thể
chạy, chân của tôi không có vấn đề gì!” Vừa nói cô vừa bỏ cây gậy ra,
cắn răng chịu đựng cơn đau nhức đặt cái chân còn lại xuống đất, cái váy
dài che đầu gối bị băng bó, thậm chí cô còn đi nhanh mấy bước ở tại chỗ
cho cô gái nhìn.

Cô gái cau mày suy nghĩ một chút, bỗng nhiên mắt sáng lên, lại nói mấy câu mà cô nghe không hiểu, nắm tay cô đi tới một
cánh cửa nhỏ.

Đầu gối của Dụ Thiên Tuyết đau muốn chết, nhưng
cắn răng cố chịu đựng, sắc mặt tái nhợt đi cùng cô gái, thời điểm nhìn
thấy cánh cửa kia thì có hơi nghi ngờ, cô gái kéo cô đi tới mở cánh cửa
kia ra, không gian bên trong rất nhỏ, chỉ có trẻ con mới có thể ở chui
qua, cô gái lại khoa tay múa chân, hình như ý tứ là có thể thông qua đó
đi ra bên ngoài, ý bảo cô mau chóng từ nơi này chạy trốn.

Dụ Thiên Tuyết hơi do dự, trong mắt tràn đầy sự lo lắng: “Vậy người bên ngoài thì sao đây? Bên ngoài có người coi chừng!”

Cô gái liều mạng vừa lắc đầu vừa khoát tay, kéo cửa ra đẩy mạnh cô vào
trong, nghẹn đỏ mặt mới thốt ra được một tiếng Trung văn: “Chạy. . . . . .”

Dụ Thiên Tuyết khom người chen vào trong không gian nhỏ hẹp kia, mắt rưng rưng nhìn cô gái.

Cô gái vô cùng căng thẳng, khẩn trương đến mức ngón tay cũng run run,
nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn sáng chói, nở một nụ cười, cúi đầu ấn một nụ
hôn lên trên mặt cô, có bước chân người đi tới nơi này, vội vàng nói
mấy câu với cô, nhanh chóng đóng cánh cửa nhỏ lại, bên ngoài là thanh âm lách cách của ổ khóa.

Dụ Thiên Tuyết chưa hoàn hồn thì đã ở bên trong một mình.

Cô nhìn chằm chằm cánh cửa kia, giọng mang theo tiếng nức nở nói một câu
“Cám ơn”, xoay người, túm váy, khom người nhanh chóng đi về phía lối tối tăm kia, toàn bộ chung quanh đều là khói mù và dầu mỡ, cô giơ tay đụng
vào, rất dơ rất dơ, cô cố chịu đựng, nhưng sức nặng toàn thân đè nặng
khiến đầu gối đau như sắp gãy lìa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết rỉ ra mồ hôi, dường như mỗi một bước chân là đang giẫm lên trên mũi
đao, thịt bị xé rách, máu tươi nhỏ giọt, xương cốt bị đè ép, nhưng tốc
độ chạy càng lúc càng mau, càng lúc càng nhanh!

Cô phải chạy nhanh lên một chút! !

Ngoài cửa, cô gái có làn da hơi ngăm đen vừa chạy ra ngoài thì bị người đàn ông bắt được.

Điếu thuốc đã hút được một nửa, anh ta nhíu mày hỏi: “Người đâu? Người tôi dẫn vào giao cho cô đâu?”

Đôi mắt của cô gái lộ vẻ kinh hoảng, sợ tới mức run lẩy bẩy, miệng nói ngôn ngữ ZNV, khoa tay múa chân ra dấu một hình vuông, chỉ chỉ phía dưới,
che bụng ra vẻ thống khổ, khuôn mặt ngăm đen ửng hồng, hi vọng anh ta có thể hiểu. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Rốt cuộc thì người đàn ông cũng hiểu ra ý tứ của cô gái.

Chắc là người phụ nữ kia tới ‘chu kỳ nghỉ lễ’, mà đúng lúc bên trong này
không có đồ dùng, cô gái kia cầm tiền trong tay chuẩn bị đi mua.

“Shit! !” Người đàn ông buông cô gái ra, nhìn đồng hồ, trợn mắt nói: “Nhanh đi, nhanh lên một chút!”

Cô gái như được đại xá, trợn to hai mắt gật gật đầu chạy đi.

Một người bạn thân không phải là nghe tất cả những chuyện mình nói mà là người không nói chuyện của mình với bất cứ ai.

Các chương truyện Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,