Đó là giọng nói của La Tình Uyển.
Ngoài cửa xe, gió mát thổi
thoáng qua, hiện tại Dụ Thiên Tuyết đang nghĩ đến cảnh tượng bọn họ ở
cùng nhau, Nam Cung Kình Hiên ở trong phòng thay tây trang, vị hôn thê
xinh đẹp hào phóng ở bên cạnh nghe điện thoại giúp anh, trong lòng cô
đau nhói như bị kim châm!
Một giọt lệ lóng lánh rơi xuống, cô để điện thoại xuống, tay ấn nút bên trên muốn cúp điện thoại.
Nhưng hiện tại, Tiểu Ảnh lẻ loi một mình bị đưa đến biệt thự Nam Cung, cô lo lắng muốn chết, cô không thể cúp điện thoại!
Lần nữa, dán điện thoại di động lên lỗ tai, Dụ Thiên Tuyết đè nén tiếng nức nở nói: “Tôi có việc gấp, cô để cho anh ấy nghe điện thoại.”
“Có thể đợi một lát nữa được không? Anh ấy đang nói chuyện với người khác……”
“Tôi xin cô! Hiện giờ con trai của tôi đang ở chỗ các người, tôi không rõ
các người muốn đối đãi với thằng bé như thế nào, cô để Nam Cung Kình
Hiên nghe điện thoại!” Dụ Thiên Tuyết kích động, giọng nói hòa lẫn tiếng nức nở mang theo chút oán hận.
“Ai cho cô đụng đến điện thoại của tôi hả?” Một giọng nói lạnh như băng từ trong điện thoại truyền đến.
Gió thổi qua làm cho nước mắt của cô lành lạnh, Dụ Thiên Tuyết giật mình
một cái, hai tay nắm chặt điện thoại di động, cảm giác giống như nắm
được hi vọng.
Ở đối
diện, giọng La Tình Uyển nhẹ như lông vũ, thở dài nói: “Anh đã nói sẽ
không quan tâm đến người phụ nữ này, còn khẩn trương như thế khi em nhận điện thoại của anh làm cái gì, cô ta lại không có chuyện quan
trọng……”
Những lời này, Dụ Thiên Tuyết nghe được mơ mơ hồ hồ, nhưng theo bản năng, cô biết đây là đối thoại của bọn họ.
Kinh ngạc, lan tràn ra tận đáy lòng.
Mái tóc của Dụ Thiên Tuyết xốc xếch bay múa ở trước mắt, mấy ngón tay mảnh
khảnh nắm chặt áo bọc ghế ngồi, trong đầu hơi hỗn loạn.
“Phụ nữ
của tôi có quan trọng với tôi hay không, không tới phiên cô tới nói.”
Giọng nói trầm thấp càng đến gần, càng lúc càng lạnh như băng.
Nam Cung Kình Hiên cầm lấy điện thoại di động, cúi đầu khẽ gọi một tiếng: “Thiên Tuyết?”
“……” Dụ Thiên Tuyết ngẫm nghĩ lại lần nữa, đầu óc trở nên thanh tỉnh, vội
vàng nói: “Tiểu Ảnh đã bị Nam Cung Ngạo mang đi, anh có thể giúp em nhìn xem có phải con đã đến nhà anh hay không, có ở trên bữa tiệc không?”
“Em nói cái gì?!” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày thật sâu.
Người giúp việc cầm tây trang được cắt may vừa vặn dán lên người anh, Nam
Cung Kình Hiên lạnh lùng đẩy ra, bình tĩnh kiên định nói: “Thiên Tuyết
em không nên gấp gáp, anh lập tức đi xem con!”
“Hiện giờ em đang trên đường đi đến nhà anh, em……”
“Ngoan, không có chuyện gì, đến thì gọi điện thoại cho anh, anh ra ngoài đón
em!” Miệng của Nam Cung Kình Hiên dán lên điện thoại di động cúi đầu dụ
dỗ cô một câu, cúp điện thoại xong, sắc mặt anh tái xanh hướng phía
phòng sách ở lầu dưới đi tới.
Toàn bộ sàn nhảy ngoài trời đã
tràn đầy người, Nam Cung Kình Hiên hờ hững chào hỏi mọi người, đi tới
trước cửa phòng sách đóng chặt còn bị hai hộ vệ ngăn lại, đôi mắt của
Nam Cung Kình Hiên lạnh như hàn băng trừng hai người một cái, đưa tay mở cửa.
Bên trong phòng sách, hình như Tiểu Ảnh mới vừa bị mấy hộ vệ mang tới.
Khuôn mặt nho nhỏ trướng đỏ, liều mạng giùng giằng, ở trong khuỷu tay to lớn
của hộ vệ đạp thình thịch, nhảy xuống đất thở hổn hển dữ dội, trong đôi
mắt to tròn tràn đầy sự đề phòng, từ trước đến giờ thân thể của Tiểu Ảnh đều không tốt, trải qua quá trình lăn qua lăn lại như thế, hô hấp cũng
có phần suy yếu. truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
“Người xấu, các người là kẻ xấu!” Tay Tiểu Ảnh chỉ bọn họ, giọng nói trong trẻo, tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
Sắc mặt Nam Cung Ngạo biến hóa, nhưng vẫn giữ vẻ mặt từ ái đi qua: “Tiểu Ảnh, không nhận biết ông nội rồi hả?” Tiểu Ảnh nhìn chằm chằm ông lão trước mắt, chịu đựng thân thể suy yếu, lý trí nói: “Ông cụ, sinh nhật vui vẻ.”
“Thực nghe lời……” Nam Cung Ngạo cười ha ha, bàn tay thô tháo vuốt ve đầu cậu bé.
“Ba dẫn thằng bé tới đây làm gì?” Nam Cung Kình Hiên đẩy cửa đi vào, lạnh
giọng hỏi, nhìn Tiểu Ảnh lẻ loi, thân thể có phần suy yếu, anh đau lòng
một trận, đôi mắt càng lúc càng lạnh quét về phía Nam Cung Ngạo.
Sắc mặt của Nam Cung Ngạo hoàn toàn trầm xuống.
“Càn quấy!” Giọng nói trầm thấp hùng hậu kèm theo một gậy nện mạnh trên mặt
đất: “Ngày sinh nhật ba mời cháu nội tới một chút thì thế nào? Đời này
ba có con trai có con gái nhưng trái lại không có một đứa nào quan tâm
đến ba! Đứa nhỏ Tiểu Ảnh này rất thông mình lanh lợi, ba nhìn đã thích,
sinh nhật ông nội chẳng lẽ cháu nội không thể đến?”
Nam Cung Kình Hiên mặt lạnh đi tới, ai cũng không nhìn, cầm tay Tiểu Ảnh kéo qua, kiểm tra tình trạng của cậu bé một chút.
Hắn lạnh lùng gật gật đầu, dáng người cao ngất đứng lên, lạnh giọng hỏi: “Các người làm thế nào dẫn được thằng bé tới đây?”
Nếu như đứa nhỏ không tình nguyện, đám người này sẽ dùng thủ đoạn gì?
Ở bên cạnh, hộ vệ hít thở không thông một trận, một người đeo kính đen
trong số đó có hơi hốt hoảng, nhìn chung quanh một cái, đồng nghiệp
không lên tiếng anh ta cũng vội vàng cúi đầu nín thinh, ánh mắt sắc bén
của Nam Cung Kình Hiên quét tới, lạnh giọng hỏi: “Nói, làm thế nào dẫn
được thằng bé tới?”
Sắc mặt hộ vệ đỏ lên: “Chỉ là đứa trẻ, hơi sức lại không lớn……”
Một cái chớp mắt tiếp theo, ‘Bốp!’, một quyền ngoan độc nện lên cằm của anh ta, thân thể lực lưỡng thụt lùi mấy bước đụng vào trên tường.
Trong phòng chỉ còn tiếng chạy của máy điều hòa.
Nam Cung Ngạo chỉ ngớ ra một giây, giận đến sắc mặt tái xanh, thiếu chút
nữa là cầm gậy quăng về phía Nam Cung Kình Hiên: “Hỗn trướng!! Người của ba mà mày cũng dám ra tay, trong mắt mày còn người ba này hay không!”
Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên lạnh như băng quét qua một cái: “Nếu trong mắt
tôi không có ba thì đã trực tiếp giết chết ba rồi! Ba cũng biết thằng bé còn nhỏ, con mẹ nó, ba không có cháu nội cho nên trong lòng dị dạng rồi sao?! Đối đãi với một đứa bé như vậy mà ba cũng xuống tay được!”
Con trai cáu kỉnh quát lớn khiến Nam Cung Ngạo giận đến một chữ cũng không nói ra được.
“Trường hợp hôm nay, nhất định Tiểu Ảnh phải ở đây!” Nam Cung Ngạo xanh mặt
nói: “Hôn kỳ của mày và Tình Uyển đã định vào cuối năm, trước hết phải
tìm một cơ hội nhận thức Tiểu Ảnh vào cửa, ba thấy hôm nay mọi người đều tới, mày cùng Uyển nha đầu chuẩn bị đi, coi như là hai đứa nhận con
trai, quan hệ ba đều tìm xong rồi, chuyện hôm nay cứ làm như thế!”
Cuối cùng thì Nam Cung Kình Hiên cũng hiểu tại sao Nam Cung Ngạo nhất định
phải làm cho Tiểu Ảnh tới đây, bữa tiệc này, quả thật chính là một âm
mưu!
Hừ lạnh một tiếng, Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói: “Tôi vẫn luôn cảm thấy ba hồ đồ, thật không ngờ lại hồ đồ đến thế này!”
Nói xong, anh đi tới ôm lấy Tiểu Ảnh, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, đợi lát nữa mẹ cứ tới đây, chú đưa con lên lầu nghỉ ngơi.”
Đến cùng là trong lòng Tiểu Ảnh bài xích người đàn ông này, nhưng ở đây,
bên trong phòng sách to lớn, giữa một đám người nguy hiểm lại bá đạo,
hình như chỉ có chú ấy ở che chở cho mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu
Ảnh tái nhợt như một tờ giấy, không nói gì chỉ chăm chú nhìn đôi mắt
thâm thúy mà trầm ổn của Nam Cung Kình Hiên, cánh tay nhỏ bé do dự vòng
quanh lên cổ của anh.
“Mày nói cái gì? Người phụ nữ kia!” Nam Cung Ngạo nghe ra từ mẫn cảm trong lời nói của anh, nhíu mày thật sâu.
“Chẳng qua Thiên Tuyết chỉ tới đón thằng bé mà thôi, cô ấy không rảnh tới tham gia bữa tiệc của ba, đừng có tự mình đa tình.” Đôi mắt lạnh lùng của
Nam Cung Kình Hiên quét tới.
Nam Cung Ngạo đâm mạnh cây gậy xuống mặt đất: “Hỗn trướng! Nhà Nam Cung cùng người phụ nữ kia có nửa điểm
quan hệ sao?! Quản gia đi xuống giữ cửa cho tôi, đừng để loại phụ nữ
không có thân phận đó tiến vào nhà Nam Cung!”