Hãy cảm ơn những lúc bạn gặp khó khăn, bởi nếu không có khó khăn, bạn sẽ không có cơ hội để hiểu mình và trải nghiệm cuộc sống.

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con chương 172

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con chương 172 là một trong những tập truyện ngôn tình Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con chương 172 ngay.

  • Tác giả: Cận Niên
  • Tên truyện: Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
  • Số chương: 359
  • Số lượt xem: 206
Đừng bao giờ cau mày hay nhăn mặt thậm chí khi bạn đang buồn, chắc chắn sẽ có ai đó yêu bạn chỉ vì nụ cười của bạn thôi. Với thế giới bạn chỉ là một cá nhân nhưng đối với một ai đó, bạn là cả thế giới

Nội dung truyện Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con chương 172

“Mày im miệng thì
chết sao?” Nam Cung Kình Hiên dựa thân hình mạnh mẽ rắn rỏi vào ghế,
chiếc áo sơ mi cổ chữ V đắt tiền nổi bật lên mười phần quý khí, trong
ánh mắt âm lãnh có loại khí chất vương giả, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc
bén quét về phía Nam Cung Dạ Hi.

“Anh trai ….. Anh …..” Nam
Cung Dạ Hi tức giận đến mức toàn thân phát run, đột nhiên đẩy cái bàn ra rồi đứng lên: “Bữa cơm này không có biện pháp ăn! Mày, cái thằng quỷ
nhỏ này…… Cũng bởi vì có mày ở đây mà ba mới thiên vị như vậy, bây
giờ ngay cả anh trai cũng bắt đầu bênh vực, nhưng cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, rốt cuộc thì chứng minh được cái gì? !”

“Câm miệng lại
cho tao!” Nam Cung Kình Hiên mang theo lửa giận gầm lên một tiếng, ánh
sáng lạnh trong đôi mắt tưởng chừng có thể giết người!

Tiếng gầm này, khiến tất cả mọi người trên bàn ăn run lên.

“Nam Cung Dạ Hi, mày nói chuyện tích đức một chút cho tao! Thật sự cho rằng
nhà Nam Cung sẽ vĩnh viễn nuông chiều mày cho phép mày ngang ngược coi
trời bằng vung vậy sao!” Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng nói: “Ngay cả một đứa bé mà mày cũng có thể mở miệng ác độc như thế, nên nhớ mày cũng là
một người mẹ đó!”

“…..” Gương mặt của bạn nhỏ Trình Lan Y lộ vẻ sợ hãi, nhìn cậu và mẹ gây gổ, sợ hãi hướng vào trong ngực ba của mình.

Đôi mắt trong veo của Dụ Thiên Tuyết run lên, vốn muốn phản bác thì Nam Cung Kình Hiên đã lên tiếng

“Tất cả đều ngồi xuống ăn cơm!” Nam Cung Ngạo giơ cây gậy lên nặng nề gõ xuống một cái, trầm mặt gầm nhẹ.

“Ông cụ, mẹ nói cô này đã từng muốn hại cháu, có đúng không?” Tiểu Ảnh nâng
khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói, trong đôi mắt trong suốt to tròn là một mảnh tối tăm: “Nhưng không phải chính cô ấy cũng có bảo bảo sao? Tại sao còn muốn hại mẹ cùng cháu? Ông nhìn Y Y sợ cô ấy kìa, không phải cô ấy là
con gái của ông sao? Mẹ cháu nói người càng tôn quý thì càng biết lễ
nghi, sao cô ấy lại có thể như vậy?”

Trên gương mặt mềm mại của
của cậu bé có vẻ hơi giận, muốn tỏ vẻ bất bình, nhưng bởi vì quá oán
giận nên trong đôi mắt to tròn long lanh nước, bướng bỉnh bực bội chất
vấn.

Sắc mặt Nam Cung Ngạo rất khó coi, nhớ tới lúc trước con gái của mình bày kế gây ra cái trò tai nạn xe cộ, suýt nữa đã hại chết cháu trai ruột của mình, ông ta trầm mặt nói không ra lời, chỉ có thể lạnh
lùng nhìn chằm chằm Dụ Thiên Tuyết nói: “Cô giáo dục thằng bé như thế
hay sao! Những lời này mà cũng có thể nói với thằng bé!”

Ân ân oán oán giữa người lớn với nhau, còn xúi giục đứa nhỏ mang theo oán hận, người phụ nữ này không có đầu óc như vậy sao!

Trong lòng Dụ Thiên Tuyết đau xót, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch.

Cô nhẹ nhàng hít một hơi, chăm chú nhìn Nam Cung Ngạo nhẹ giọng nói: “Con
không dạy, lỗi của cha, con trai của tôi sinh ra đã không có cha, cho
nên tôi cũng không biết đó là tội lỗi của người nào, ông biết không?”

Chỉ một câu nói, khiến Nam Cung Ngạo một câu cũng nói không nên lời!

Toàn bộ tất cả, nói cho cùng đều là nhà Nam Cung có lỗi với cô! ! Cô có làm sai một chút nào sao? !

Không khí trên bàn ăn ủ dột, Nam Cung Kình Hiên hơi trầm mặt ở dưới bàn cầm
tay cô, cúi đầu nói: “Quá khứ là anh có lỗi với em quá nhiều, anh có thể ở trước mặt mọi người nhận lỗi với em ——”

Anh vừa nói xong, Dụ
Thiên Tuyết liền nghe bên cạnh đẩy cái ghế về phía sau, người đàn ông
cao ngất rắn rỏi này đã muốn đứng lên.

Nhất thời cô thấy căng thẳng trong lòng, vội vàng kéo tay áo của anh!

“Nam Cung Kình Hiên!”

Tim của Dụ Thiên Tuyết đập mạnh như đánh trống, cô khẩn trương đến mức sắc
mặt có chút tái nhợt, giọng gấp gáp nói: “Tôi không cần, không cần được
không? Anh ngồi xuống!”

Vẻ mặt của Nam Cung Kình Hiên rất nghiêm túc, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, tuấn nhã mị hoặc: “Em xác định là không cần.”

“Tôi không cần, tôi hiểu tâm ý của anh, anh ngồi xuống.” Dụ Thiên Tuyết lắc đầu, bối rối cắn môi nói.

Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một lát, nhàn nhạt cười một tiếng, lần nữa ngồi xuống ở bên cạnh cô.

Dụ Thiên Tuyết cau mày, trong lòng tức giận thầm mắng người đàn ông này!

Căn bản cô cũng không muốn anh ở trước mặt mọi người nói ra ý tứ nhận lỗi
chuộc tội, chẳng qua anh có ý nghĩ này là đủ rồi, cô thật sự không quen ở trước công chúng tiếp nhận lời xin lỗi áy náy của người khác.

“Ông cụ đừng phê bình mẹ cháu, mẹ vẫn luôn yêu thương cháu, chưa từng nói
bất luận chuyện gì về ba cho cháu biết, ông cảm thấy Tiểu Ảnh không hiểu chuyện cũng không sao, không nên trách cứ mẹ cháu.” Trong lòng Tiểu Ảnh cũng ê ẩm, cầm đũa ăn không ngon.

Nam Cung Ngạo đau lòng một trận: “Được được được, ông nội không trách mẹ cháu, Tiểu Ảnh phải ăn nhiều một chút …..”

… …….

Giờ phút này ở ngoài cửa, La Tình Uyển lẳng lặng nhìn tất cả qua khe cửa,
tay chân đã lạnh ngắt. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon

Người giúp việc từ phía sau đi tới, kêu lên: “La tiểu thư!”

La Tình Uyển đứng dậy, ánh mắt nguội lạnh nhìn người giúp việc, nhẹ giọng
nói: “Cô đi vào đưa đồ ăn đi, không cần nói cho bọn họ biết tôi qua đây, biết không?”

Người giúp việc khó xử: “La tiểu thư, việc này …..”

“Xin nhờ cô.” La Tình Uyển bổ sung thêm một câu, xoay người rời đi.

Sự kiêu ngạo cùng tự ái không cho phép cô ta có nửa điểm mềm yếu, cô ta
thua không nổi, cô ta còn sót lại chút tôn nghiêm cuối cùng, thua không
nổi.

Đi ra bên ngoài ngồi vào trong xe.

Tài xế rất kinh ngạc: “Tiểu thư, tối nay không ngủ lại đây sao? Chúng ta trở về?!”

La Tình Uyển không nói lời nào, ngồi vào phía sau, vứt túi xách qua một
bên, ngửa đầu nhẹ nhàng tựa vào chỗ ngồi, khuôn mặt mỹ lệ có chút uể
oải, bên trong áo khoác tinh xảo tôn lên dáng vẻ yểu điệu, thật ra thì
cô ta rất sạch sẽ, thật sự rất sạch sẽ, nhưng nhớ tới câu ‘Xử nữ dơ bẩn’ kia của Nam Cung Kình Hiên ngày đó, khóe mắt cô ta chầm chậm chảy nước
mắt.

“Về nhà thôi.” La Tình Uyển chỉnh đốn tốt tâm tình, nhẹ giọng nói, trong đêm đen đôi mắt lóe ra ánh sáng.

Cô ta siết chặt điện thoại di động, nghĩ đến bộ dáng Nam Cung Ngạo đối đãi với Tiểu Ảnh, sự hỗn loạn trong đầu từ từ trở nên rõ ràng, cô ta âm
thầm tính toán tất cả đường lui cùng biện pháp, rốt cuộc ngay thời điểm
xe sắp về tới nhà họ La, đột nhiên trong mắt thoáng qua một tia sáng!

*****

Bóng đêm yên tĩnh.

Nam Cung Ngạo muốn lưu Tiểu Ảnh ở lại biệt thự qua đêm, nhưng lại bị cự tuyệt.

Không thể làm gì khác hơn là để Nam Cung Kình Hiên đưa hai mẹ con trở về, Dụ
Thiên Tuyết liếc mắt nhìn tòa biệt thự xa hoa này, quyết định về sau
không bao giờ đến nữa .

Cô và anh, chung quy là hai thế giới khác nhau.

Dọc theo đường đi Tiểu Ảnh đã buồn ngủ, nằm ở trong ngực Dụ Thiên Tuyết, Dụ Thiên Tuyết dụ nửa ngày mới dỗ được cậu bé nhắm mắt lại, cả sức nặng
của đứa bé nho nhỏ đều ở trong khuỷu tay cô, cô mệt mỏi cau mày, cũng
không dám buông lỏng.

“Đưa con cho anh.” Nam Cung Kình Hiên nhíu nhíu mày nói.

Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, lắc đầu: “Không cần, tôi như vậy rất tốt.”

“Đợi đến khi về tới nhà cũng phải hơn một tiếng đồng hồ, em muốn mệt chết
hay sao?” Nam Cung Kình Hiên cau mày, không nói lời nào nữa nhận lấy con trai đang ngủ say từ trong ngực của cô, cánh tay có lực mạnh mẽ nâng
lên, để đứa bé nho nhỏ nằm ở đầu vai rộng rãi của anh.

“Anh…..” Dụ Thiên Tuyết chỉ có thể buông tay, bất đắc dĩ nhìn anh: “Anh còn phải lái xe, một tay làm được không?”

“Không sao.” Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt nói.

Ban đêm xe cộ không nhiều, bọn họ trở lại căn hộ, một đường an an ổn ổn.

Ở trên xe Dụ Thiên Tuyết đột nhiên có một loại cảm giác quỷ dị, có một
người đàn ông ở bên cạnh, có cảm giác con trai cùng cô đều có người bảo
vệ và chăm sóc, rất thực tế, nhưng mà….. Rồi lại không nỡ.

Anh
vẫn không phải là của cô, người thứ ba, thật sự vẫn có cảm giác là người thứ ba, cô như vầy có phải đang cùng người phụ nữ khác giành đàn ông
hay không?

Hơn nữa còn là cướp đi vị hôn phu của người ta.

Miệng của cô nói lời đàng hoàng, nhưng lại làm điều trái đạo đức, phải hay không?

Độc thân cũng tốt, yêu đương cũng được. Tất cả chỉ là một giai đoạn nào đó trong cuộc đời bạn. Không phải hâm mộ những người xung quanh thì cũng đừng bất mãn với hiện tại. Cho dù có ai đó bên cạnh hay không, phía trước có lời hứa cùng phấn đấu vì một mục tiêu nào đó hay không, mọi cung bậc cảm xúc trong cuộc sống đều cần chính bản thân trải nghiệm qua và đúc kết. Sống đúng thì mỗi giai đoạn đều sẽ trở thành một bản ngã tốt hơn của chính bạn. Trưởng thành không chỉ đơn giản là để thoát khỏi cảnh độc thân mà là khiến cho bản thân có thể trải nghiệm tất cả những việc gì "có khả năng".

Các chương truyện Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,