Hội diễn tấu của Bùi Vũ Triết chính thức trình diễn lần thứ hai.
Dụ Thiên Tuyết trực tiếp tặng vé mời cho hai đồng nghiệp trong công ty, cô cũng không muốn đi nghe, thôi thì nhường cơ hội cho người khác.
Liên tiếp mấy ngày, độ nóng của tin cũng chậm lại, nhưng ảnh của cô đã lan
rộng, trong công ty và bên ngoài cũng lan truyền ồn ào huyên náo, có rất nhiều người hỏi han cô, cô chỉ có thể lựa chọn thái độ lảng tránh,
không đáng phải trả lời.
Nhưng Dụ Thiên Tuyết cũng hiểu rõ, mấy
tòa soạn báo chí truyền thông tuyên truyền mạnh mẽ tin tức kia đã bị Nam Cung Kình Hiên chèn ép đến mức không dậy nổi.
Người đàn ông này, thật sự rất quỷ dị!
Dụ Thiên Tuyết vẫy vẫy đầu không thèm nghĩ tới nữa, cố gắng chuyên tâm làm việc, nhưng không nghĩ tới gần tối lại nhận được điện thoại của La Tình Uyển.
“Dụ Thiên Tuyết, chào cô.” Cô ta không khách sáo, trực tiếp nói thẳng.
Dụ Thiên Tuyết nhớ dãy số này, là lần trước La Tình Uyển gọi tới, nhẹ nhàng hít một hơi nói: “Xin chào, La tiểu thư.”
“Có rảnh không? Tôi ở Trà Nghệ Quán bên cạnh công ty của cô, hi vọng gặp mặt nói chút chuyện với cô.”
“Chúng ta có cái gì tốt đẹp để nói sao?” Dụ Thiên Tuyết chần chờ một chút,
nâng tay nhìn đồng hồ: “Ngại quá, tôi phải đi đón Tiểu Ảnh tan học.”
“Tôi hi vọng chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện, con của cô đã bị người khác đón đi, là mẹ của Bùi Vũ Triết, cô gọi bà ấy là dì Bùi đúng không? Hội diễn tấu vừa kết thúc là bọn họ liền đi đón đứa nhỏ, họ hi vọng buổi
tối cô cũng có thể đi qua, chỉ là điện thoại của cô liên tục gọi không
thông.” La Tình Uyển nhẹ giọng nói, từng chữ rõ ràng, không nhanh không
chậm.
Dụ Thiên Tuyết cắn môi, biết chuyện gì xảy ra bên kia điện thoại, nhưng cô vẫn không muốn nhận điện thoại của Bùi Vũ Triết.
“Còn mười phút nữa tôi mới hết giờ làm.””Vậy tôi chờ cô mười phút.” La Tình Uyển nhẹ giọng: “Hi vọng cô có thể đến.”
Dụ Thiên Tuyết cúp điện thoại xong bắt đầu cảm thấy quỷ dị, có lẽ La Tình
Uyển muốn nói mấy lời mà lần trước đã gọi điện thoại tìm cô, chẳng qua
là giữ lại đến bây giờ mà thôi —— cũng khó trách, lần trước đụng phải ở
bệnh viện, tình huống giữa bọn họ quá lúng túng.
Suy nghĩ hồi lâu cũng không biết La Tình Uyển có thể nói chuyện gì cùng cô, Dụ Thiên
Tuyết bỏ qua suy tư, chỉ chờ hết giờ làm việc.
Gió mát phất phơ,
gần tối, Dụ Thiên Tuyết chậm rãi nặng nề đẩy cánh cửa gỗ của Trà Nghệ
Quán. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: ddlequydon
Tiếng chuông đung đưa đinh linh linh.
Cô liếc mắt một cái đã thấy La Tình Uyển ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, một thân
mặc y phục giả kiểu Giang Nam màu khói tựa vào ghế mây, trước mặt là
tách sứ bình trà nho nhỏ, xinh đẹp đến mức làm cho lòng người sợ hãi,
đối với người phụ nữ này Dụ Thiên Tuyết vẫn có cảm giác mơ hồ không rõ,
cảm thấy cô ta quá đỗi dịu dàng rộng lượng, cơ hồ không có gì mà không
thể bao dung, nhưng cố tình, vẫn có một loại cảm giác rất mâu thuẫn.
Cô tương đối không thích, năm năm trước, thân phận cô là tình nhân còn cô
ta là vợ chính thức, năm năm sau thì sao đây? Cô ta lại muốn làm cái gì?
“La tiểu thư, chào cô.”
La Tình Uyển từ trong trầm tư nhàn nhạt lấy lại tinh thần, đứng dậy chào
hỏi, bắt tay với cô, đều nhu hòa mát lạnh giống như nhau.
Hai
người ngồi xuống, La Tình Uyển mở miệng nói: “Biết cô về nước đã lâu
rồi, vẫn không có cơ hội ra ngoài ngồi một chút với cô, ban đầu tôi còn
rất kinh ngạc sao cô và Bùi Vũ Triết có thể cùng nhau về nước, có lẽ
giữa các người đã xảy ra chuyện gì đó cho nên mới trở thành bạn bè, cô ở nước ngoài nhiều năm, ngẫm lại cũng không có gì là không thể, cô biết
tôi muốn nói gì chứ?”
Đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết trong vắt như nước, nhàn nhạt lắc đầu: “Cô nói thẳng thì tốt hơn.”
La Tình Uyển giật mình, nâng tách lên thưởng thức một ngụm trà, nhẹ giọng
nói: “Tôi có thể cho cô một khoản tiền, cô dẫn theo con của cô rời khỏi
nơi này, được hay không?”