You’ll never be brave if you don’t get hurt. You’ll never learn if you don’t make mistakes. You’ll never be successful if you don’t encounter failure Bạn sẽ không bao giờ có dũng cảm nếu bạn không bị tổn thương. Bạn sẽ không bao giờ học hỏi được điều gì nếu bạn không mắc sai lầm. Bạn sẽ không bao giờ thành công nếu như bạn không gặp thất bại.

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con chương 138

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con chương 138 là một trong những tập truyện ngôn tình Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con chương 138 ngay.

  • Tác giả: Cận Niên
  • Tên truyện: Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
  • Số chương: 359
  • Số lượt xem: 200
Độc thân cũng tốt, yêu đương cũng được. Tất cả chỉ là một giai đoạn nào đó trong cuộc đời bạn. Không phải hâm mộ những người xung quanh thì cũng đừng bất mãn với hiện tại. Cho dù có ai đó bên cạnh hay không, phía trước có lời hứa cùng phấn đấu vì một mục tiêu nào đó hay không, mọi cung bậc cảm xúc trong cuộc sống đều cần chính bản thân trải nghiệm qua và đúc kết. Sống đúng thì mỗi giai đoạn đều sẽ trở thành một bản ngã tốt hơn của chính bạn. Trưởng thành không chỉ đơn giản là để thoát khỏi cảnh độc thân mà là khiến cho bản thân có thể trải nghiệm tất cả những việc gì "có khả năng".

Nội dung truyện Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con chương 138

Cánh tay đột nhiên bị túm chặt, là Nam Cung Kình Hiên nắm lấy tay cô, không để cho cô nhúc nhích.

“Anh…..”

“Anh không sao, đừng lo lắng.” Nam Cung Kình Hiên dứt khoát nói, trong đôi
mắt thâm thúy đột nhiên tràn đầy sự tham muốn chiếm giữ, lấy tư thế kiêu căng chậm rãi ôm cô, áp sát cô chống đỡ lên kệ bếp: “Dụ Thiên Tuyết,
trước kia em chưa từng khẩn trương anh như thế này…..”

Hơi thở ấm áp vẩy vào mặt cô, Dụ Thiên Tuyết sửng sốt, cảm thấy ngang eo và trên lưng của mình có một bàn tay quấn vòng quanh.

“Trước kia anh cần tôi khẩn trương sao? Tôi khẩn trương bản thân còn không
kịp!” Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết trong trẻo lạnh lùng nhìn anh, thử quẩy
người một cái nhưng không có tác dụng, trong lòng bỗng nhiên sinh ra đề
phòng: “Nam Cung Kình Hiên, anh buông ra!”

Nam Cung Kình Hiên cảm thụ được trên mu bàn tay đau rát, trong ánh sáng mờ mờ cảm xúc trên
gương mặt tuấn tú cũng không trong sáng, trầm thấp nói: “Thật sự chính
là rất đau….. Vết thương trên bả vai em đâu? Vẫn còn ở đây sao?”

Dụ Thiên Tuyết còn chưa kịp trả lời, chỉ cảm thấy trong đầu ’Ong’ một
tiếng, đột nhiên trên vai chợt lạnh, vết sẹo trên bả vai năm năm trước
cứ như vậy mà bại lộ trước mắt người đàn ông này.

Vết thương có chút xấu xí kia lưu lại trên da thịt trắng nõn như tuyết của cô.

Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên âm trầm, chầm chậm cúi đầu, hơi thở ấm áp phả
trên da thịt cô, trong lúc cô run rẩy anh hôn lên vết thương đó, môi
lưỡi ấm áp ướt át liếm qua mỗi một góc vết thương kia, nụ hôn tinh tế tỉ mỉ.

“Trên thân thể và trong lòng em có bao nhiêu vết thương cùng đau đớn mà anh chưa nếm qua? Anh đều sẽ nếm qua từng cái từng cái, như
vậy có thể khiến em không còn hận anh nữa không?” Giọng nói ám ách của
Nam Cung Kình Hiên lượn lờ trong không gian nhỏ hẹp, chui vào tai của
người có màng nhĩ nhạy cảm.

Lời nói và môi lưỡi của người đàn ông này cùng lúc mà đến, kéo theo những nỗi xấu hổ cùng nhục mạ tràn đầy trời đất đó.

Dụ Thiên Tuyết nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đột nhiên dùng hết sức lực
hung hăng đẩy người đàn ông trước mắt ra, nghe ‘Phịch!’ một tiếng, thân
thể cao lớn cường tráng của anh đụng vào cửa phòng bếp, Dụ Thiên Tuyết
kéo y phục của mình, ánh mắt hung hăng nhìn anh chằm chằm!

“Nam
Cung Kình Hiên, đã năm năm rồi mà anh vẫn cầm thú như vậy! Xin đừng quên đây là nhà tôi, tôi đang ở tại nhà của chính mình! Anh muốn cợt nhã tôi vậy thì trước tiên phải làm cho rõ xem anh có cái quyền đó hay không!
Tôi đã từng là nhân tình của anh nhưng cũng không phải tình nhân cả đời
của anh, muốn động dục thì cút đi quán bar mà tìm phụ nữ, đừng làm ô uế
chỗ của tôi!” Trong đôi mắt quật cường của cô lóe sáng hận ý rất rõ
ràng.

Phút chốc, trong đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên chỉ có sự
đau đớn, ngay sau đó khôi phục lại như cũ, trên gương mặt tuấn tú sáng
rọi sự ưu nhã cao quý, hai tay cắm ở trong túi quần, giọng nói đậm đà:
“Anh cho là em sẽ cho anh thêm một cái tát, không nghĩ tới em vẫn còn
tương đối lễ phép.”

“Anh muốn thì tôi có thể thành toàn cho anh!
Bây giờ mời anh đi ra ngoài, ngay lập tức! Chỗ này của tôi không hoan
nghênh anh!” Dụ Thiên Tuyết xông tới muốn mở cửa phòng bếp đuổi anh ra
ngoài, lại không nghĩ rằng sẽ phải đau ngâm lên bởi vì bị anh túm được
cổ tay vặn ra phía sau lưng, áp thật chặt cô vào trên cửa bếp!

“…..” Dụ Thiên Tuyết ngửa đầu khẽ kêu một tiếng, không phải đau, mà là trọng lượng của người đàn ông này quá nặng.

“Anh biết em không hoan nghênh anh, anh chỉ hỏi một chuyện, hỏi rõ anh sẽ đi ngay.” Hơi thở ấm áp của Nam Cung Kình Hiên vẩy vào mặt cô, trầm thấp
nói.

“Nam Cung Kình Hiên, anh cách xa tôi một chút!” Dụ Thiên
Tuyết xoay mặt, run rẩy dữ dội, không muốn để cho hơi thở của người đàn
ông này quanh quẩn mình: “Tôi hận anh, anh lập tức cút ra ngoài cho tôi, ngay lập tức! Bằng không tôi sẽ kêu lên!”

Trong mắt cô đều là nước mắt, Nam Cung Kình Hiên nhìn mà đau nhói trong lòng.

“Em có thể kêu, hai đứa bé đều ở bên ngoài, bọn chúng còn chưa hiểu việc đời cũng không biết đó là thanh âm gì.”

“Nam Cung Kình Hiên, anh vô liêm sỉ!” Dụ Thiên Tuyết tránh thoát, giơ tay lên, một tiếng ‘Chát!’ thanh thúy rơi trên mặt anh.

Sau khi đánh xong Dụ Thiên Tuyết cũng ngây ngẩn cả người, một cái tát này, ở khoảng cách gần như vậy rõ ràng anh có thể né tránh, thậm chí, với sức
lực mới vừa rồi của anh rõ ràng có thể kiềm hãm cô, không để cho cô có
chút lơi lỏng nào!

“Đánh thoải mái chưa? Thoải mái rồi thì phải
trả lời câu hỏi của anh.” Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên xoay
trở lại, nhàn nhạt thản nhiên hỏi.

Đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết trừng rất lớn, run rẩy nói: “Anh có bệnh….. Anh quả thực có bệnh!”

“Con trai là của ai?”

“Tôi không biết anh đang nói gì!”

“Tiểu Ảnh là con của ai?”

“Tôi nói tôi không biết anh đang nói gì! Đó là con trai của Vũ Triết, tôi đã kết hôn, tôi đã sớm kết hôn cùng với anh ấy! Anh ấy là chồng tôi, Nam
Cung Kình Hiên, nếu không muốn tôi kiện anh tội quấy rối thì buông tôi
ra!” Dụ Thiên Tuyết rưng rưng giãy giụa.

“Là con của anh ta mà
gọi anh ta là chú sao? Dụ Thiên Tuyết, em muốn gạt anh tới khi nào!” Nam Cung Kình Hiên gầm nhỏ một tiếng, lửa giận trong đôi mắt thâm thúy rất
rõ ràng, áp sát ngũ quan xinh đẹp động lòng người của cô trầm thấp nói:
“Thằng bé nhỏ như vậy anh không muốn dẫn nó đi xét nghiệm ADN gì đó,
chính em nói cho anh biết, đây là con trai của anh, phải hay không?”

Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, ngực phập phồng dữ dội: “….. Anh theo dõi thằng bé?”

“Ừ!” Nam Cung Kình Hiên thừa nhận bản thân hèn hạ xấu xa, kiêu căng chậm rãi cúi đầu xuống, chống trán mình vào trán của cô khàn giọng hỏi: “Thiên
Tuyết, nói cho anh biết, năm đó em làm thế nào giữ được con? Đã xảy ra
chuyện gì?”

Dụ Thiên Tuyết có thể hít thở được, tất cả không khí, đều là hơi thở nóng bỏng của Nam Cung Kình Hiên.

“Tôi không có bảo vệ nó….. Tôi gánh không nổi, là anh nhốt tôi ở trong
phòng giải phẫu, tình huống lúc đó không phải anh rõ ràng nhất hay sao?
Có muốn tôi nói cho anh biết từng chi tiết nạo thai trong bệnh viện là
cái gì hay không? ! Chính là có một cái máy dẫn vào trong tử cung, đưa
qua đưa lại qua khuấy nát nhúm thịt chưa thành hình kia, hút chảy ra
ngoài, chảy cho đến khi nào không còn nữa, vậy là tử cung đã được làm
sạch! Năm đó, cứ như vậy anh còn muốn nghe nữa không? !”

Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết đầy tia máu, giọng run run nói.

Bàn tay siết cổ tay cô của Nam Cung Kình Hiên nổi gân xanh, mặt gục xuống
không thấy rõ vẻ mặt, chẳng qua là có thể cảm nhận được thân thể phái
nam cao lớn cường tráng kia đang cực lực áp chế gì đó, nhè nhẹ run rẩy.

“Em không cần gạt anh…..” Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên trắng bệch, ánh mắt
thâm thúy mang theo sóng lớn cuồn cuộn nói: “Anh đã hỏi bác sĩ, thời
điểm đó thể chất em quá yếu, nếu như phá mất đứa bé kia, đời này em sẽ
không còn cơ hội mang thai nữa.”

Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt,
tái nhợt thoáng nở nụ cười: “Cho nên lúc đó, dù là tước đoạt quyền làm
mẹ đời này của tôi, cũng muốn giết chết bé con của tôi, vì báo thù cho
em gái của anh, phải hay không?”

Nam Cung Kình Hiên mím môi yên
lặng, chẳng qua là ôm cô thật chặt, không nói một lời.

“Buông tôi ra….. Nam Cung Kình Hiên, không buông ra tôi sẽ thật sự liều mạng với anh!” Dụ Thiên Tuyết khàn
giọng kêu to, nước mắt nóng bỏng chảy xuống: “Tôi mặc kệ con có ở bên
ngoài hay không! Anh có gan thì để cho thằng bé nghe một chút nhìn một
cái xem ba ruột của nó có bao nhiêu không bằng cầm thú!”

Nam Cung Kình Hiên khống chế thân thể cô thật chặt: “Rốt cuộc em cũng chịu thừa nhận nó là con trai của anh rồi sao?”

“Thằng bé không phải!”

“Là nó!” Nam Cung Kình Hiên nói như đinh chém sắt, đôi môi bao trùm trên lỗ tai cô bá đạo gầm nhỏ: “Thằng bé là con trai của anh!”

“Thằng bé không phải không phải không phải!” Dụ Thiên Tuyết liều mạng né tránh, tránh khỏi thanh âm như một loại ma chú của anh.

Người bạn thực sự không phải người đến với bạn đầu tiên hay người biết bạn lâu nhất. Đó là người đến bên cạnh bạn và không bao giờ bỏ rơi bạn.

Các chương truyện Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,