Anh không có mang theo thẻ vào hội diễn tấu mà La Tình Uyển đã đưa cho anh, quên mất, chắc là vứt trên bàn viết rồi.
Cho nên, có thể không đi được không?
Nam Cung Kình Hiên đi tới cửa, ngẫm nghĩ một chút rồi dừng lại, lấy điện thoại di động ra gọi cho La Tình Uyển.
“Kình Hiên, thế nào?” Đang loay hoay sứt đầu mẻ trán ở phía sau, La Tình Uyển tranh thủ chút thời gian nghe điện thoại, nhẹ giọng hỏi.
“Thẻ em đưa cho anh quên mang theo, hôm nay không có biện pháp đi, em nghe một mình vui vẻ.”
“Khôngcó….. Không có mang?” Trong lòng La Tình Uyển một trời thất vọng, cắn cắn
môi, tránh né tiếng động ồn ào xung quanh, đến trong góc nói điện thoại
với anh: “Vậy anh đợi chút, bên này cực kỳ nghiêm ngặt không thể tùy
tiện dẫn người vào, em đi mượn thẻ giúp anh là được.”
“Vậy cũng
được sao?” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt hỏi, biết một thẻ loại này mấy
triệu một tấm thật sự là không có ai dễ dàng cho mượn như vậy: “Em không cần phiền phức, anh cảm thấy cũng không hứng thú lắm với Piano.”
“Anh đừng nói những lời như thế có được hay không? Em chuẩn bị toàn bộ hơn
hai tháng, làm đủ loại tuyên truyền, chính là vì để có thể cùng anh nghe âm nhạc mà em thích nhất, Kình Hiên, anh chờ một chút, em lập tức nghĩ
biện pháp.” La Tình Uyển cúp điện thoại.
Trên gương mặt tuấn tú
trầm tĩnh của Nam Cung Kình Hiên không lộ vẻ gì, cũng cúp điện thoại.
Chỉ có thể tạm thời chờ đợi.
Tầm mắt của anh từ từ quét nhìn trong đại sảnh, bỗng nhiên một bóng dáng
nho nhỏ hấp dẫn ánh mắt anh, đứa bé trai có đôi mắt to đen bóng như kim
cương kia, trong suốt sáng ngời, mặc trên người bộ lễ phục nhỏ lộ ra quý khí, thế nhưng cậu bé lại đội trên đầu một chiếc mũ lưỡi trai không
tương xứng, che kín nửa bên mặt, chỉ thấy trước ngực đeo một tấm thẻ VIP trị giá ngàn vàng đang tỏa sáng lấp lánh.
Rất kỳ quái, ngũ quan của đứa bé kia quen thuộc mà thân thiết như là dấu ấn khắc ở trong lòng anh.
Nam Cung Kình Hiên nhớ đây chính là đứa bé trai mà mình đã gặp phải ở sân bay ngày đó.
Mắt anh híp lại, chậm rãi đi tới.
“Một mình cháu ở trong này?” Nam Cung Kình Hiên ngồi xổm người xuống chầm
chậm nói, anh luôn luôn nói chuyện lạnh như băng, hôm nay thấy đứa nhỏ
này lại không nhịn được để giọng mềm nhũn, đôi mắt thâm thúy chăm chú
nhìn cậu bé.
Tiểu Ảnh ngẩn ra, nâng mũ lưỡi trai lên mới nhìn thấy người, đây là chú làm rớt điện thoại di động ở sân bay ngày đó.
“Chào chú.” Tiểu Ảnh nghi ngờ trong lòng, vẫn lễ phép lên tiếng chào: “Cháu chỉ có một mình.”
“Ba mẹ cháu đâu?” Nam Cung Kình Hiên hơi cau mày: “Sao bọn họ để một cháu ở chỗ này?” Đột nhiên anh cũng có chút phiền não, thằng bé nhỏ như vậy,
người lui tới tới lui rất dễ dàng nhấn chìm thằng bé.
Tiểu Ảnh giật mình một cái, trong lòng sinh ra một chút đề phòng.
Cậu bé lắc lắc đầu nói: “Mẹ có chuyện phải làm, mẹ biết cháu ở đây, chú không cần lo lắng.”
“Tại sao không nhắc ba cháu?” Nam Cung Kình Hiên hỏi, không tự chủ được sửa
sang lại cái áo sơ mi nhỏ có chút méo lệch giúp cậu bé: “Ông ấy bỏ mặc
cháu hay sao?”
Tiểu Ảnh xoay mặt, né tránh anh đụng chạm: “Cháu có mẹ là đủ rồi, cần ba làm cái gì!”
“Cháu không có ba?” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày.
“Cháu có!” Tiểu Ảnh kích động, mở mắt thật to: “Cháu có a, ai nói cháu không
có, chú không biết gì về cháu chú nói như vậy để làm gì!”
Tên tiểu tử này, vừa nhắc tới chuyện này liền gào to, mắt trừng to tròn trịa, bướng bỉnh tức tối mười phần.
Nam Cung Kình Hiên lẳng lặng nhìn cậu bé, không nói lời nào, chỉ mím môi nhìn cậu bé.
Tiểu Ảnh bị nhìn đến khó chịu, mở miệng hỏi: “Chú, chú tới nghe diễn tấu sao? Không có thẻ chú không vào được nha!”
Nam Cung Kình Hiên gật đầu: “Ừ, chú tới nghe diễn tấu, mà chú lại quên mang theo thẻ ra vào.”
“À? Là như thế.” Tiểu Ảnh nhìn nhìn anh, cảm thấy anh không giống như người có thể nói láo.
Hội diễn tấu sắp bắt đầu rồi, đại khái còn hơn mười phút nữa, tất cả mọi
người đang ở tại đại sảnh đều hướng về phía bên trong đi tới, cười yếu
ớt, cao nhã mà nói chuyện khéo léo.
Tiểu Ảnh nhíu mày ngẫm nghĩ một chút, hỏi: “Chú, chú cùng đi với bạn gái sao? Không phải là cô ấy chờ chú ở bên trong chứ?”
Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên mềm mại đi rất nhiều, nghĩ nghĩ: “Ừ, phải.”
Tiểu Ảnh do dự một chút, giơ tay lấy tấm thẻ ra vào xuống nói: “Vậy chú lấy
của cháu vào trước đi, cháu không nghe, khẳng định là bạn gái của chú
chờ chú rất nóng ruột.”
Trong lòng Nam Cung Kình Hiên dâng lên mấy phần kinh ngạc.
“Cháu biết giá trị của tấm thẻ này không? Cháu muốn cho chú?” Ánh mắt thâm thúy của anh liếc nhìn gương mặt của đứa nhỏ này.
“Cháu giữ lại cũng vô dụng, nghe qua rất nhiều lần rồi, mẹ nói không nên so
đo những thứ này, có đôi khi người khác càng cần hơn so với chúng ta thì giúp một chút, chú, chú cầm đi.” Tiểu Ảnh nhét tấm thẻ vào trong tay
anh.
Nam Cung Kình Hiên vẫn lẳng lẳng nhìn chằm chằm cậu bé như cũ, hỏi lại lần nữa: “Cháu tên là gì?”
“Chú gọi cháu là Tiểu Ảnh được rồi, hội diễn tấu sắp bắt đầu, chú đi vào nhanh lên.” Tiểu Ảnh thúc giục anh.
Nam Cung Kình Hiên đứng dậy, trầm giọng nói: “Gửi lời chào đến mẹ cháu thay chú, cháu rất hiểu chuyện.”
“Dạ, được, chào tạm biệt chú!” Tiểu Ảnh ngồi trên ghế, lắc lắc hai chân, thoải mái mà vẫy vẫy tay với anh.
Sau cùng Nam Cung Kình Hiên nhìn cậu bé thêm mấy lần rồi cầm lấy tấm thẻ
sải bước đi vào trong, chậm rãi nắm chặt tấm thẻ kim loại lạnh như băng
trong lòng bàn tay, bởi vì anh biết rõ, những tấm thẻ này khi phát ra
đều rất hạn chế, bên trong từng cái có lưu tin tức cặn kẽ của mỗi người.
Anh muốn hiểu thêm về đứa bé này.
Anh càng muốn biết vì sao mỗi một lần đứa bé này xuất hiện đều mang đến cho anh những rung động không nhỏ.
Trong nháy mắt đi vào trong, dưới ánh đèn, khuôn mặt của La Tình Uyển lộ ra
vẻ lo lắng rất rõ ràng, liếc thấy Nam Cung Kình Hiên xuất hiện ở cửa, cô mừng rỡ chạy tới.
“Quản gia đưa tới sao? Thật tốt quá!” La Tình
Uyển đi qua nắm tay anh: ”Chỗ ngồi của chúng ta ở trước mặt, tới đây, em dẫn anh đi. ”
Nam Cung Kình Hiên mặc cho cô lôi kéo đi tới
trước, đi ngang qua khán phòng, nghe được rất nhiều phụ nữ tán thưởng,
người đàn ông này thật sự rất đẹp trai! Sống mũi anh tuấn, ngũ quan góc
cạnh rõ ràng, nhất là đôi mắt thâm thúy như đầm nước sâu, liếc mắt nhìn
cũng khiến người ta say mê, cả người anh tản mát ra hơi thở lạnh lùng
lại làm cho người khác không dám đến gần.
Thời gian bắt đầu hội diễn tấu còn có ba phút, Nam Cung Kình Hiên kêu đến một người.
“Nam Cung thiếu gia, có gì dặn dò sao?” Người bồi bàn thấp giọng hỏi.
“Đi tra giúp tôi đứa bé này có thân phận gì, tôi muốn tài liệu cặn kẽ, bên
trong này có.” Nam Cung Kình Hiên đưa cái thẻ cho người bồi bàn, nhẹ
giọng nói khẽ.