Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, mở miệng nói: “Cũng được, cháu sẽ tự mình nói với anh ấy.”
Lâu như vậy, cô cũng không biết vì sao lại cùng với Bùi Vũ Triết biến thành loại quan hệ này, rõ ràng, thời điểm vừa mới bắt đầu, không phải là như thế.
Suy nghĩ của cô nhẹ nhàng quay trở về năm năm trước, căn
bản là cô không có dự liệu sau này sẽ xảy ra chuyện gì, bất đắc dĩ bị
buộc phải đưa ra rất nhiều quyết định, tựa như lúc cô bị đẩy lên bàn mổ
vậy, chính thời khắc đó, đột nhiên, cô giơ tay chộp lấy kìm phẫu thuật
cắm vào cánh tay mình, trong chớp mắt máu tươi giàn giụa, cơ hồ cô cảm
thấy như được giải thoát.
Một khắc kia, y tá trong phòng mổ đều hét rầm lên, cho là cô muốn tìm cái chết.
Người duy nhất trấn tĩnh là một y tá lâu năm, bà cũng kinh ngạc nhìn cô,
nhưng vẫn giữ bình tĩnh như cũ, biết rõ là nếu đoạt lại kìm phẫu thuật
trong tay cô là quá mạo hiểm cơ hồ là không thể nào, vì vậy bà vội vàng
ép buộc mình bình tĩnh, trước hết phải xem cô muốn làm cái gì.
Khi đó, cô bỏ lại kìm giải phẫu, chống đỡ một chút ý thức sau cùng quỳ
xuống, đầu gối nện trên mặt sàn lạnh ngắt, giọng run run: “Van cầu bà
hãy cứu con của tôi, bà muốn tôi làm bất cứ chuyện gì cũng được.”
Sau này dì Bùi lại nói, “Con gái, dì hành nghề đã nhiều năm, chưa từng gặp qua người nào quật cường chính trực giống như con.”
Khi đó, trong thời gian ngắn nhất, hai người phụ nữ trấn định tạm làm một
giao dịch, dì Bùi đuổi tất cả y tá trẻ tuổi ra ngoài nói muốn tự mình ra tay, cuối cùng biên đạo một tuồng kịch cùng với cô.
Dụ Thiên Tuyết mất máu quá nhiều té xỉu trên bàn phẫu thuật, thời điểm tỉnh lại cũng đã chỗ ở của dì Bùi.
Điều kiện của dì không phải là chuyện gì lớn lao, cũng chỉ là để cho Dụ
Thiên Tuyết thay dì chăm sóc đứa con trai mắc chứng uất ức đã hai năm
___ Bùi Vũ Triết.
Theo bản năng Dụ Thiên Tuyết đáp ứng, dù sao
cũng chính là cứu mạng bé con của cô, cô nên dốc hết sức mình báo ơn dì, nhưng không ngờ ngoảnh đầu lại thì đã năm năm, cho tới bây giờ Dụ Thiên Tuyết cũng không hiểu, nếu nói bệnh nhân mắc chứng uất ức rất khó chung đụng, thì đoạn thời gian lúc ban đầu cô và Bùi Vũ Triết chung đụng kia, quả thật chính là một cuộc chém giết giữa hai người. Mang truyện đi,
xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Bùi Vũ Triết vốn là nghệ sĩ Piano
nổi tiếng trong nước, có chút danh tiếng sau lại mắc chứng uất ức, ròng
rã hai năm không xuất đầu lộ diện, bỏ bê sự nghiệp gia đình tan vỡ, một
mình mẹ anh mang theo anh trải qua cuộc sống, chính vào thời điểm đó, Dụ Thiên Tuyết đã xâm nhập vào cuộc sống của anh, vì đề phòng bệnh tình
chuyển biến xấu, không để cho anh mỗi thời mỗi khắc đều có khuynh hướng
tự sát, dì Bùi cho anh uống thuốc kháng chứng uất ức, khiến tinh thần
anh bị kích động quá độ, Dụ Thiên Tuyết mang thai, cẩn thận từng li từng tí chống đỡ với người đàn ông như quả bom hẹn giờ có thể nổ tung bất cứ lúc nào này.
“Tại sao tôi vẫn còn sống trên đời này? Không có ai quan tâm tôi, cũng không có ai quan tâm tới Piano của tôi, vì cái gì
tôi còn chưa chết? Hay là tôi chết rồi, chỉ là bản thân không biết?” Khi đó, Bùi Vũ Triết cả ngày lẫn đêm chỉ biết níu lấy cô, lẩm bẩm những vấn đề này.
Dụ Thiên Tuyết nghe nhiều quá thì lại cực kỳ phiền, cau
mày trừng anh: “Mạng của anh cũng không phải của chính anh, chết cái gì
mà chết! Có bao nhiêu người muốn sống mà không sống nổi, tại sao anh lại muốn chết? Anh nhường tính mạng lại cho tôi, tôi làm cho ba mẹ tôi sống lại, cũng tốt hơn là hiện tại tôi cô đơn trơ trọi ở chỗ này!”
Người mắc loại bệnh này, ép quá sẽ khiến họ càng có xu hướng tự sát, nhưng
nếu không ép, bọn họ sẽ lại hoàn toàn vứt bỏ tính mạng của mình, hoặc ở
trong thế giới ‘Mình đã chết’, bất động không ăn không uống, cho đến khi sinh mạng khô kiệt.
Có đoạn thời gian, Dụ Thiên Tuyết bị giày vò đến gần như sắp điên, thật muốn bỏ đi cho xong, nhưng cuối cùng vẫn ở
lại, từng chút từng chút hướng dẫn anh, tìm đúng điểm mẫn cảm tinh thần
của anh, không ngừng khích lệ anh, thời điểm đến giai đoạn thứ hai, Bùi
Vũ Triết đã không còn bộ dáng muốn chết nữa, mà là trở nên kích động và
dễ tức giận, ăn cơm uống nước cũng có thể bất thình lình giận dữ ném đồ
đánh người, có một lần, Dụ Thiên Tuyết bị ngã nhào lên trên những mảnh
sứ bị vỡ dưới đất cả người đều là máu, sau đó Bùi Vũ Triết dần tỉnh táo
lại, ngang nhiên xông qua muốn hỏi cô có đau hay không, lại không nghĩ
rằng tính khí tốt thường ngày của Dụ Thiên Tuyết thay đổi, trong mắt
long lanh nước mắt hướng về phía anh gào thét: “Bùi Vũ Triết, tôi nói
cho anh biết, anh phát cáu không vấn đề gì, nhưng anh dám thương tổn bé
con trong bụng tôi một chút thử xem! Tôi chịu đựng anh đủ rồi, nếu bảo
bảo của tôi xảy ra việc gì không may dù chỉ một lần, tôi sẽ cầm dao giết chết anh, anh muốn chết tôi sẽ thành toàn cho anh!!”
Người đàn ông đắm chìm trong ảo tưởng chết lâu như vậy, đã bị bữa tiệc gào thét này rống cho có chút ít thanh tỉnh.
Bệnh tình của anh dần dần chuyển biến tốt, dần dần chạm vào Piano lần nữa,
dần dần có thể khai thông với người ngoài, có thể tự lo liệu cuộc sống.
Ngày đó bảo bảo ra đời, Bùi Vũ Triết đứng ở bên ngoài cửa kính, nhìn đứa bé
sơ sinh đỏ hỏn phát ra tiếng khóc sang sảng, nhìn sinh mạng mà một người mẹ bảo bọc được sinh ra như thế nào, bừng bừng phấn chấn, tận đáy lòng
anh chấn động mãnh liệt.
Thời gian đã năm năm, tiếng đàn của anh
vang vọng trên tất cả các diễn đài khắp thế giới, rốt cuộc cũng dừng
chân ở một trạm sau cùng ___ Trung Quốc.
Dụ Thiên Tuyết đắm chìm
trong hồi ức, không chú ý tới bọn họ đã đến nơi, xe từ từ dừng lại tại
một tòa nhà ba tầng, có thể thấy thấp thoáng bên trong có vườn hoa và
hồ bơi, tầng đỉnh trống trải tao nhã, có dù che phủ, đích thực là phong
cách của Bùi Vũ Triết, đến cùng thì anh vẫn là người đàn ông ưu nhã cao
quý, trời sinh tài hoa.
“Dụ tiểu thư, chìa khóa nơi này tôi giao
trước cho cô, đồ đạc Bùi tiên sinh gửi qua bưu điện cũng đã đến, cô vào ở trước đi, có cần gì thì có thể gọi điện thoại cho tôi, tiên sinh đã dặn dò mọi thứ phải làm hài lòng cô.” Chú Trần lễ phép nói xong, cười ha hả mở cửa, giao chìa khóa vào trong tay cô.
Trong lòng Dụ Thiên
Tuyết có chút buồn bực, cô không thích chịu ân huệ của người khác, nhưng đột nhiên trở về nước, đúng là một người có thể nương tựa cũng không
có, nhìn Tiểu Ảnh đang theo sát mình, cô cắn cắn môi đồng ý: “Được, cháu sẽ mau chóng tìm việc làm, mang theo Tiểu ảnh dọn ra.”
“Ha
ha…..” Chú Trần đi tới, chỉ huy người mang hành lý vào, vô tình hay cố ý nói: “Cũng không phải là người ngoài, Dụ tiểu thư thế này thì quá khách sáo, trước hết ở tạm đã, chắc hẳn tiên sinh cũng không muốn để tiểu thư đi tìm việc làm. ”
Tiểu Ảnh đi tới quan sát LCD treo trên tường, giơ ngón tay chỉ chỉ phía trên, quay đầu lại nói: “Ông Trần, mẹ cháu
không phải là theo đuổi vị trí bà chủ nhà, mẹ có mục tiêu cao hơn, phải
không mẹ?”
Dụ Thiên Tuyết cởi áo khoác ra, ánh mắt nhu hòa nhìn
cậu bé, cười yếu ớt: “Ừ, mục tiêu của mẹ là phải dựa vào sức lực chính
mình để Tiểu Ảnh được ở trong một căn nhà giống như vầy, trải qua cuộc
sống tốt nhất.”
Tiểu Ảnh nhếch miệng cười, cũng nói: “Kia xong
rồi, mục tiêu của mẹ và Tiểu ảnh giống nhau, mẹ không vượt qua con được
đâu, con nhất định có thể thực hiện sớm hơn so với mẹ!”
Người trong phòng cũng cười lên, bao gồm cả chú Trần cũng cười ha hả nhìn bé trai như tên quỷ tinh linh này.
Dụ Thiên Tuyết đi tới, cúi người trìu mến phết cái mũi của cậu bé một cái: “Còn nhỏ tuổi, giọng điệu lại không nhỏ!”
“Mẹ, con không có nói giỡn, mẹ cứ chờ xem!” Tiểu Ảnh không tranh luận nữa,
vỗ vỗ cái LCD, coi như là rất hài lòng đối với nơi này.
Dụ Thiên Tuyết nở nụ cười, sờ sờ đầu của cậu bé.
Đến lúc đi lên trên lầu xem phòng Dụ Thiên Tuyết mới hơi lo lắng, trên lầu
là một dãy phòng giống nhau, nhưng có một phòng ngủ chính thật lớn ở lầu hai, đồ đạc của cô lại bị mấy người làm không hẹn mà cùng mang lên đó.
Ở phòng ngủ chính, chiếc giường lớn có thể chứa ba người, phía trên có
treo bức hình mà một lần cô và Bùi Vũ Triết chụp chung sau khi kết thúc
hội diễn tấu của anh, trong đó, Bùi Vũ Triết ôn nhã tuấn lãng, cô cười
tươi như hoa đào, thoạt nhìn, rất là ấp áp động lòng người.
Nhưng đây là có ý gì?
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết nảy sinh sự đề phòng, nhưng không biết là lạ ở chỗ
nào, cũng không có đối tượng để chất vấn và nổi giận, cô chỉ có thể đè
nén, tất cả chờ Bùi Vũ Triết về hãy nói.
*****
Mưa phùn lất phất.
Dụ Thiên Tuyết dẫn theo Tiểu Ảnh ra ngoài, đón taxi chạy về phía công viên tưởng niệm.
Thật không ngờ tới ngày hôm sau trời lại đổ mưa, Tiểu Ảnh mặc áo ba-đơ-xuy
nho nhỏ ngồi ở trong xe liếc nhìn một tấm hình, giơ lên hỏi: “Mẹ, đây
chính là ông ngoại và bà ngoại còn hình này là dì nhỏ sao?”
Dụ Thiên Tuyết nhìn nhìn một chút, cười yếu ớt nói: “Phải, dì nhỏ nhìn đẹp hay không?”
“Dạ, quá xinh đẹp.” Trên tấm hình chính là một thiếu nữ đang ở tuổi hoa niên sáng chói, Tiểu Ảnh lại gật gật rồi ngửa đầu lên nói một câu: “Chỉ là
không có xinh đẹp bằng mẹ!”
“Ba hoa….. Chỉ có điều về sau khẳng
định là khiến cho con gái ưa thích.” Dụ Thiên Tuyết cười cười mắng yêu,
sau đó lẩm bẩm một câu.
“Con nói thật, không có nói láo….. Nếu như có hình của ba nữa thì càng tốt!”
Dụ Thiên Tuyết hơi ngẩn ra, trong mắt lộ vẻ khẩn trương, cúi xuống nhìn
Tiểu Ảnh, cậu bé vẫn còn vuốt vuốt tấm hình, không có tiếp tục chủ đề
mới vừa rồi.
Nhẹ nhàng ôm con trai, Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng nói: “Tiểu Ảnh, con tin tưởng mẹ, không phải ba vứt bỏ mẹ con mình, mà là ba có chuyện quan trọng chưa hoàn thành cho nên không thể tới tìm chúng
ta, ba là người rất tốt, con phải tin tưởng, biết không?”
Cô
không thể để cho đứa bé này cảm thấy ba của nó là một người rất xấu,
không có ba thương yêu đã rất thiệt thòi là người làm mẹ này đã nợ cậu
bé, cô không thể lại để trong ảo tưởng của con trai xuất hiện thêm hình
tượng xấu xí.
Đó là lí do mà dù trong lòng rất chua xót, Dụ Thiên Tuyết vẫn kiên trì nói ra những lời này, kiên trì muốn mang hình ảnh
kia tô vẽ thật hoàn hảo ở trong lòng con trai.
Tiểu Ảnh ngước mắt liếc thấy sự thống khổ trong mắt của mẹ, cam đoan: “Con biết rồi, mẹ.”
Dụ Thiên Tuyết ôm cậu bé chặt hơn, nhưng cô không thấy trong đôi mắt Tiểu Ảnh thoáng sáng lên sự sắc bén.
Trong công viên tưởng niệm, chỉ thưa thớt mấy người che dù đang đi đi lại lại.
Dụ Thiên Tuyết vốn muốn bồng Tiểu Ảnh, nhưng cậu bé cứ khăng khăng muốn tự mình đi, Dụ Thiên Tuyết đành phải hạ thấp cây dù một chút, không để cho cậu bé bị mưa ướt trúng, dựa vào trí nhớ cô đi tới vị trí kia, được
nước mưa cọ rửa rất sạch sẽ nên trước mộ không có một chút dơ bẩn, Dụ
Thiên Tuyết chầm chậm ngồi chồm hổm xuống, đặt bong bóng Daisy vào trong tay Tiểu Ảnh, vỗ nhè nhẹ lưng cậu bé: “Tiểu Ảnh, đi chào ông ngoại và
bà ngoại.”
Tiểu Ảnh nhu thuận đi qua, đặt hoa quả giữa hai bia mộ song song, giọng nói non nớt lại nghiêm túc: “Ông ngoại bà ngoại, cháu
là Tiểu Ảnh, ông bà chưa từng gặp cháu, nhưng mà không sao, ông bà đi
rồi thì sau này này có cháu sống cùng với mẹ, cháu sẽ không để mẹ cô đơn một mình.”
Ở sau lưng cậu bé Dụ Thiên Tuyết che miệng lại, nước mắt theo kẽ tay chậm rãi chảy ra.
Cô luôn biết Tiểu Ảnh rất hiểu chuyện, nhưng không ngờ lời nói ra từ miệng con trai làm cho một người mẹ đau lòng như thế này.