Chỉ mất 3 giây để nói lời yêu, nhưng phải mất cả cuộc đời để chứng minh điều đó.

Cận Chiến Bảo Tiêu chương 81

Cận Chiến Bảo Tiêu chương 81 là một trong những tập truyện ngôn tình Cận Chiến Bảo Tiêu được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Cận Chiến Bảo Tiêu chương 81 ngay.

  • Tác giả: Phù Sinh Mộng Đoạn
  • Tên truyện: Cận Chiến Bảo Tiêu
  • Số chương: 390
  • Số lượt xem: 269
Đôi khi, rõ ràng chúng ta đã tha thứ cho người ta, song lại không thể thực lòng vui vẻ, đó là bởi vì, chúng ta quên tha thứ cho bản thân mình.

Nội dung truyện Cận Chiến Bảo Tiêu chương 81

 
Dịch: Hoả Phụng Thần
Nguồn: Sưu Tầm
 
Sau khi ăn sáng, dưới sự dặn dò của đại tiểu thư, Sở Phàm lái xe hộ tống nhị tiểu thư đi học. Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm cũng lên xe của mình phóng tới Đại học Yến Hoa.

Sau khi tới Đại học Yến Hoa, Sở Phàm nói với nhị tiểu thư:
 
– Nhị tiểu thư, tôi có chút việc bận nên sẽ không đi học cùng cô được. Trước khi cô tan học, tôi sẽ chờ đón cô ở đây.

– Ừ, hôm nay buổi trưa tôi không về nhà đâu. Buổi chiều tôi còn phải học, tôi sẽ nghỉ ngơi ngay trong kí túc xá.
 
Nhị tiểu thư nói.

– Hả, thế buổi trưa tôi phải làm thế nào?
 
Sở Phàm kêu lên.

– Ai quản anh? Anh thích thế nào thì cứ thế mà làm.
 
Nhị tiểu thư mắt đảo như rang lạc, nói:
 
– Tiểu Ngốc Ngốc, không phải là anh cũng muốn vào kí túc xá nghỉ ngơi cùng tôi đấy chứ? Nhưng mà đây là KTX của nữ sinh đấy. Tuy nhiên nếu anh có gan dám vào đó thì tôi cũng không phản đối.

– Nếu tôi đi cùng nhị tiểu thư còn có thể nghỉ ngơi sao?
 
Sở Phàm ý vị thâm thúy nói, nhìn nhị tiểu thư một cái, lại tiếp tục:
 
– Hơn nữa nữ sinh ở KTX đều là mấy người tính khí như phụ nữ thời mãn kinh. Tôi cũng không muốn đi trêu chọc các nàng.

– Tôi cũng không muốn quản anh, hehe.
 
Nhị tiểu thư nói xong rồi xuống xe.

Lúc này Tô Phỉ và Trần Mộng Lâm cũng đã đi tới. Tô Phỉ nhìn Sở Phàm nói:
 
– Tiểu Ngốc Ngốc, anh đi học với tôi được không? Giờ Triến học chán lắm. Tiểu Ngốc Ngốc anh đi với tôi đi.

– Không được, tôi còn có việc.
 
Sở Phàm liền cự tuyệt.

– Anh phải đi đâu? Anh nên sớm trở về nha, trong trường học có rất nhiều người xấu, nhỡ không may bọn họ bắt nạt chúng tôi thì làm sao đây? Chúng tôi cần anh hộ tống à!
 
Trầm Mộng Lâm kiều mỵ nói.

Sở Phàm cười khổ, thầm nghĩ: “Chỉ cần ba bà cô trẻ các cô không đi bắt nạt người khác đã là vô cùng may mắn lắm rồi. Người khác lại còn dám bắt nặt các cô ư?”

– Nhị tiểu thư, tôi đi trước. Cô ở trong trường học đừng đi đâu cả. Có chuyện gì nhớ gọi điện cho tôi.
 
Sở Phàm nói xong liền liền vẫy tay với Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm, nói một câu khiến Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm nghiến răng nghiến lợi tức tối:
 
– Hai vị tiểu thí chủ, Sở ca ca ta đi đây. Nhớ ngoan ngoãn học hành cho tử tế. Nếu không anh sẽ đánh vào mông các cô đấy.

Sở Phàm nói xong liền nhấn ga chiếc Porsche mà phóng đi, còn Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm ở lại nắm chặt đôi bàn tay trắng mịn, nhỏ nhắn, thần tình tức giận, hận không thể túm cổ hắn lại đập cho một trận.

-Sở Phàm chết tiệt! Sở Phàm thối tha. Dám khi dễ bổn tiểu thư. Hừ, ta nhất định sẽ báo thù!
 
Tô Phỉ oán hận nói.

– Hắn dám nói chúng ta là tiểu thí chủ. To gan thật. Tớ phải chăm sóc hắn tốt hơn mới được.
 
Trầm Mộng Lâm cũng phẫn nộ nói.

Nhị tiểu thư đứng ở bên cạnh chỉ biết che miệng cười trộm.

************************************************** ***********************.

Sở Phàm vừa lái xe vừa giở bản đồ ra xem, ghi nhớ kỹ hành trình đi tới mục tiêu rồi tăng tốc độ, phóng thẳng về khu nội thành phía đông.

Dọc trên đường đi, xe cộ rất đông. Đúng vào lúc cao điểm cho nên rất nhiều xe qua lại, cũng bị kẹt xe vài lần nhưng cũng không lâu. Thế mà lúc Sở Phàm đến đường Trung Hưng trong nội thành cũng đã là chín giờ.

Sở Phàm tìm bãi đỗ xe dừng xe lại rồi từ túi da đeo qua vai lấy ra một đôi kính râm, hơi cúi đầu đi dọc theo đường Trung Hưng. Giờ phút này, Sở Phàm nhìn qua rất giống Lưu Đức Hoa hóa trang, điểm khác biệt duy nhất là không có vẻ quyến rũ như Lưu Đức Hoa.
Đường Trung Hưng cũng là một khu phố buôn bán sầm uất. Cho nên khắp nơi trên phố đều có thể thấy được những tòa cao ốc to lớn. Sở Phàm đi đến trước đại sảnh của một tòa nhà cao mười mấy tầng thì dừng lại. Hắn ngẩng đầu lên, thấy tòa nhà này có biển hiệu lóng lánh – Công ty Cổ phần Bất động sản Kim Khoa.

“Lúc này chắc thằng cha Triệu Thanh cũng chưa đến công ty!” Sở Phàm thầm nghĩ, nhìn trái phải, thấy đối diện Tòa nhà Kim Khoa có một quán cà phê, liền đi đến đó.

Quán cà phê này có lẽ vừa mới mở cửa, nên mấy nhân viên nữ thấy Sở Phàm đến sớm như vậy cũng hơi giật mình. Tuy nhiên các cô đã tiến tới mỉm cười, hỏi Sở Phàm uống cái gì. Sở Phàm gọi một cốc cà phê, sau đó đi lên tầng hai. Hắn chọn một chỗ gần cửa sổ, đưa tờ báo mới mua lúc sáng ra xem, đồng thời mắt thỉnh thoảng lại nhìn sang tòa nhà Kim Khoa bên phía đối diện.

Chốc lát sau, một gã nhân viên trẻ tuổi đem một tách cà phê còn bốc hơi nóng lên, Sở Phàm cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:
 
– Cảm ơn!

Gã nhân viên viên hiển nhiên là chưa gặp một vị khách nào lạ lùng như thế, không kìm nổi nhìn Sở Phàm, lễ phép nói:
 
– Đừng khách khí, tiên sinh. Mời ngài ạ.
 
Nói xong thì rời đi.

Sở Phàm uống một ngụm cà phê, một vị đắng khét tràn ngập cả cổ họng. Thật ra hắn không quen uống loại thức uống này, tuy nhiên đi tới thành phố lớn không thể không theo thời thượng, học uống cà phê, ra vẻ thanh nhã.

Sở Phàm xem xong báo sáng nay, uống gần nửa tách cà phê, một lúc đã là mười giờ. Sở Phàm nhìn đồng hồ, thì thào tự nói:
 
– Theo lý mà nói thì thằng cha Triệu Thanh kia cũng đã phải đến công ty rồi chứ nhỉ. Sao giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu?

Sở Phàm đang nghĩ ngợi chợt thấy ba chiếc xe màu đen đang đi tới tòa nhà Kim Khoa. Sở Phàm nhìn thấy ba chiếc xe này rồi liền bình tĩnh rút từ túi da đeo bên lưng ra một chiếc ống nhòm, điều chỉnh ống ngắm bí ẩn nhìn về phía ba chiếc xe kia. Hắn vừa nhìn đã biết ngay hai chiếc xe trước và sau đều là xe vệ sĩ hộ tống. Chính chủ ngồi trong chiếc BMW màu đen ở giữa.

Quả nhiên từ mỗi chiếc xe trước và sau đi xuống ba gã đàn ông mặc âu phục sặc sỡ. Sáu gã đàn ông này sau khi xuống xe thì có bốn gã thần sắc đề phòng canh chừng chiếc BMW ở giữa. Rồi một gã mở cửa sau chiếc xe, một gã khác dùng thân thể che ở trước cửa xe. Tiếp theo, gã vệ sĩ này đón tiếp một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, nét mặt sáng sủa bước ra khỏi xe. Ngay sau đó trên chiếc BMW cũng có hai gã mặc trang phục vệ sĩ bước xuống.

Ngay khi người đàn ông hơn năm mươi tuổi kia đi ra, đồng tử Sở Phàm mạnh mẽ co rút lại. Hắn điều chỉnh tiêu cự, nhắm vào lão già kia nhìn kỹ. Lúc lão được hộ tống xuống xe, ngay trong chốc lát Sở Phàm đã nhìn thấy được một bên mặt của lão. Nhưng như vậy đã đủ rồi, vì Sở Phàm đã nhìn rõ người đàn ông trung niên này chính là Chủ tịch Công ty Bất động sản Kim Khoa – Triệu Thanh!

Ngay sau đó, Triệu Thanh được tám gã vệ sĩ vây xung quanh không một kẽ hở, hộ tống đi đến tòa nhà Kim Khoa.

Sau khi Triệu Thanh đi vào tòa nhà Kim Khoa, Sở Phàm cũng thu ống nhòm của hắn lại. Lúc này hắn phát hiện một người nhân viên của quán cà phê không biết khi nào đã lên tầng hai, hơn nữa còn nhìn hắn một cách rất khó hiểu. Hắn không để ý tới người này, thản nhiên nói:
 
– Tính tiền!

Mục đích của hắn lần này là điều tra hành tung, và các vấn đề an toàn phòng bị của Triệu Thanh. Cuối cùng có chút ngoài dự kiến là mức độ phòng bị của Triệu Thanh vượt quá tưởng tượng của hắn. Hắn không nghĩ tới Triệu Thanh tìm đến tám vệ sĩ để bảo vệ cho mình, hơn nữa đây mới là những người công khai, còn âm thầm hộ vệ nữa thì không biết thế nào nữa.

Nếu như Triệu Thanh không thẹn với lương tâm thì bình thường việc gì phải kinh sợ lo lắng làm như vậy làm gì, tìm đến nhiều vệ sĩ như vậy bảo vệ mình. Chẳng lẽ Triệu Thanh dự mưu bắt cóc nhị tiểu thư nhưng cuối cùng lại bị bại lộ là cóliên quan đến, cho nên hắn không thể không tăng cường phòng bị an toàn của bản thân? Hay còn có nguyên nhân nào khác?

Sở Phàm không thèm nghĩ nhiều nữa. Hắn thầm nghĩ cứ thăm dò hành tung Triệu Thanh, định ra kế hoạch hành động sau đó đợi chỉ thị của Kỷ Thiên Vũ.

Sở Phàm tính tiền xong thì rời khỏi quán cà phê. Ngay khi đi ra hắn nhìn về phía góc đường đối diện thấy có một mỹ nữ cao gầy gợi cảm, thướt tha thon thả, thành thục đang đi tới. Mỹ nữ này sắc mặt có vẻ không tốt lắm, có vẻ đang bực bội. Sở Phàm nhìn kỹ thì phát hiện ra mỹ nữ khêu gợi này không phải ai khác, chính là giáo sư đại học Yến Hoa hôm qua đã đấu khẩu cùng hắn – Lâm Hiểu Tình!

 

Bốn thời kỳ của tình yêu: Sinh ra trong vòng tay của sự nhầm lẫn, lớn lên dưới sự bao bọc của khát vọng, chuyện trò với yêu thương và chết ngộ độc vì ghen tuông.

Các chương truyện Cận Chiến Bảo Tiêu

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,