Sở Phàm đang hát bài “Người đàn ông cô đơn” đầy vẻ thâm tình.
Cái giọng kim trầm hùng tràn đầy cảm xúc lan tỏa trong phòng, lại kết hợp với âm rung thành thạo, tiếng ca sung mãn đầy kích động làm cho bốn mỹ nữ trong phòng đều si ngốc!
Dưới ánh đèn, bóng dáng Sở Phàm càng tăng thêm nỗi thâm trầm tang thương, lại có vẻ chín chắn đầy mê hoặc!
“Rốt cuộc thì đâu mới là con người thật của hắn? Vì sao mà mình không thể nhìn thấu hắn được!” Nhị tiểu thư si mê nhìn Sở Phàm, tiếng nói thầm thì như đang mơ.
– Mình đột nhiên có linh cảm, hắn không phải là một người bình thường!
Trầm Mộng Lâm khẽ nói bên tai Nhị tiểu thư cùng Tô Phỉ.
– Đừng nói nữa, nói thêm gì nữa thì mắt tớ nổ đom đóm ra mất
Tô Phỉ nói với vẻ sùng bái.
Sở Phàm hát xong bài, thoát ra khỏi trạng thái xuất thần, bình thường trở lại. Quay sang thấy sắc mặt bốn mỹ nữ, hắn giật cả mình. Trong mắt các nàng đều hiện lên ba chữ: sốc toàn tập! Sở Phàm thấy thế không khỏi lắc đầu le lưỡi, thầm nghĩ: “Biết thế thì mình đã không hát cái bài sâu sắc như vậy. Cứ tùy tiện hát mấy bài đối phó không hơn ư. Mình lại còn hát ra vẻ chuyên nghiệp như vậy, có chút khoa trương rồi!”
– Này này, Tiểu Ngốc Ngốc, điệu bộ lúc anh hát đẹp trai quá cơ!
Tô Phỉ sau khi phục hồi tinh thần lại ngạc nhiên vui mừng hét váng lên, nhảy lên ôm lấy cổ Sở Phàm!
Sở Phàm chết đứng tại chỗ. Đương nhiên là cô nàng Tô Phỉ này không ý thức được song nhũ của nàng tròn trịa đầy đặn đến cỡ nào. Lúc nàng nhảy lên lại làm bầu ngực đổ xô vào hắn như sóng thần. Sở Phàm cảm thấy như thể xác và linh hồn mình đang trôi nổi triền miên trên sóng!
“Ô hay, cái con bé này làm sao lại không biết xấu hổ vậy hả? Những chuyện thế này mà cũng dám toang toác cái mồm ra như thế hay sao? Còn có công lý nữa không đây, chẳng lẽ mỹ nữ người lai nào cũng có tính khí thế này ư?”
Sở Phàm không biết nói gì, hai tay giơ lên cao, biểu lộ thái độ đầu hàng, cũng ra vẻ chứng tỏ là hắn không chiếm tiện nghi của Tô Phỉ.
– Phỉ Phỉ, được rồi, đừng chọc anh ta nữa. Bồ còn không buông tay ra thì Tiểu Ngốc Ngốc sẽ thẹn đến mức chạy đi tìm lỗ nẻ mà chui xuống mất đấy.
Nhị tiểu thư cười nói.
– Tiểu Ngốc Ngốc, từ nay về sau mà anh ngoan ngoan nghe lời tôi nói thì tôi mới buông tay ra, nhá?
Tô Phỉ trừng mắt nhìn Sở Phàm, bắt đầu đặt điều kiện.
Sở Phàm nghe xong dở khóc dở cười, quả thực không biết nói gì. Nghe giọng điệu Tô Phỉ dường như là nàng đang chiếm tiện nghi, mà Sở Phàm lại là kẻ đang bị nàng tra tấn. Vấn đề cơ bản ở đây là rốt cuộc là ai đang chiếm tiện nghi của ai? Nói vậy thì thiên hạ bất cứ nam nhân nào cũng đều nguyện ý bị đồi núi điệp trùng sung mãn đàn hồi của Tô Phỉ chèn ép.
Sở Phàm đương nhiên là sung sướng rồi. Thâm tâm hắn còn hận không thể túm chặt lấy vòng eo của Tô Phỉ mà vần vò đống núi đồi kia. Cho nên hắn cũng không muốn để Tô Phỉ buông hai tay ra đâu, nhưng mà hiện nay thì tình hình có chút đặc biệt. Da mặt mình dày thì chả cần lo, nhưng cũng không thể để cho một cô gái như Tô Phỉ ôm mình mãi được?
Ánh mắt Đại tiểu thư nhìn hắn có phần khác thường!
Bởi vậy Sở Phàm vội vàng nói:
– Được được, tôi nghe lời cô, nhưng nói trước là tôi không làm chuyện gì trái với lương tâm đâu nhá.
– Hừ, ai muốn anh làm chuyện trái lương tâm chứ, đừng có nghĩ bổn mỹ nữ xấu xa như vậy!
Tô Phỉ nói xong mới buông tay ra, tiếp theo nàng chống cằm suy nghĩ, thì thào nói:
– Đúng rồi, nên bảo anh làm tí việc tốt thôi. Nào, Tiểu Vân, Mộng Lâm, chị Kỷ, chúng ta cùng nhảy đi
– Bồ nói là chúng ta mở nhạc disco rồi tất cả cùng nhảy hả?
Kỷ Tiêm Vân hỏi.
– Đúng thế, chúng ta hát nhiều rồi, mọi người cùng vận động lên, nhảy một chút thôi.
Tô Phỉ nói.
– Được, thế mình mở nhạc disco luôn.
Trầm Mộng Lâm nói xong liền chọn mấy bài nhạc disco sôi động, rồi tắt hết đèn đóm trong phòng, chỉ để lại ít đèn chớp.
Tiếng nhạc disco sầm sập đinh tai nhức óc vang lên, Tô Phỉ, nhị tiểu thư, Trầm Mộng Lâm các nàng bắt đầu nhảy múa ngay giữa phòng. Nhị tiểu thư đi tới kéo Đại tiểu thư lên đứng với cả hội, chỉ có Sở Phàm lẳng lặng ngồi nhìn. Hắn nhìn ánh đèn loang loáng lập lòe đầy màu sắc kia một hồi thấy đầu óc ngất ngư, bèn quyết định đi tới một góc sô pha nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
Nhưng đúng lúc này, một cánh tay ngọc ngà nhỏ nhắn kéo cánh tay hắn lại, rồi một thanh âm quyến rũ vang lên bên tai hắn:
– Muốn đi đâu hả anh chàng đẹp trai, lại đây nhảy nào.
Là tiếng của Trầm Mộng Lâm, trong lòng hắn đột nhiên thấy kích động. Trầm Mộng Lâm kéo hắn vào giữa sân. Trong ánh đèn lúc mờ lúc tỏ, Sở Phàm thấy Tô Phỉ, nhị tiểu thư cùng Trầm Mộng Lâm các nàng đang vặn vẹo vòng eo, hai tay khua khoắng, nhảy nhót say sưa, đồng thời lại hò hét rất phóng túng!
Bị lôi cuốn bởi các nàng, Đại tiểu thư cũng bắt đầu nhảy, say sưa hòa mình trong tiếng nhạc kích động.
Lúc này, Sở Phàm đột nhiên cảm thấy có một thân thể mềm mại đang dán sát phía sau lưng hắn, nhẹ nhàng vặn vẹo. Đồng thời hắn nghe được bên tai:
– Tiểu Ngốc Ngốc, suy nghĩ cái gì thế? Nhảy đi, đến đây, nhảy theo tôi nào.
Thanh âm mê người của Tô Phỉ vang vọng bên tai hắn.
Hít một hơi thật sâu, tự nhủ mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh!
Cánh tay của Tô Phỉ đã ôm lấy lưng áo hắn, thân thể ép chặt lên hắn, cố gắng lôi kéo thân thể hắn cử động theo mình. Sở Phàm muốn đi lên trước một bước, để duy trì một khoảng cách nhất định với Tô Phỉ. Nhưng mà phía trước có sói phía sau có hổ. Lại còn một đôi tay ngọc ngà mềm mại như không xương đang khoác lên trên đầu vai hắn, một thân thể mềm mại khêu gợi đang dán vào ngực hắn, vòng eo vặn vẹo tưởng chừng như đang chà xát thân thể hắn, bên tai văng vẳng tiếng cười mị hoặc như chuông ngân. Hai tay Trầm Mộng Lâm đã khoác lên hai bờ vai hắn uốn éo, biến hắn thành cây cột để nàng múa vòng quanh như vũ nữ, bắt đầu điệu nhảy yêu mỹ gợi cảm của mình.
– Tiểu Ngốc Ngốc, chẳng lẽ anh thật sự giữ giới sắc sao? Chẳng lẽ anh không có một chút phản ứng nào sao? Hi hi!
Tiếng cười tinh nghịch của Tô Phỉ nhẹ nhàng quấn quýt bên tai hắn.
“Thì ra cô gái này đang muốn thử xem ta có đúng thực sự là không gần nữ sắc hay không. Đương nhiên không phải thế rồi, có điều bây giờ chưa đến lúc bộc lộ bản chất, hehe” Sở Phàm thầm nghĩ.
Hắn cũng bắt đầu vặn vẹo theo thân thể Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm. Những sự tiếp xúc cọ sát thân thể thế này thông thường khảo nghiệm tâm lý của Sở Phàm là chính!
Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư hai người đang nhảy múa rất bốc, đột nhiên, dường như Đại tiểu thư xoay chân mắc phải cái gì. Chỉ nghe nàng kinh hãi kêu lên một tiếng, cả người đã ngã lăn ra đất.
– Đại tiểu thư cẩn thận!
Sở Phàm nhanh tay lẹ mắt, hắn phản ứng kịp thời, bước qua bên trái một bước, tay trái đã ôm lấy thắt lưng của Đại tiểu thư. Không ngờ lúc đó Trầm Mộng Lâm lại đang dán vào ngực hắn, bởi vậy hắn cũng kéo theo cả Trầm Mộng Lâm luôn. Trầm Mộng Lâm bước chân lảo đảo, cũng té xuống, tay phải Sở Phàm cũng ôm luôn lấy eo cô nàng!
Lực quán tính mạnh khiến Sở Phàm thiếu chút nữa cũng đứng không vững. Thêm nữa, trong bóng tối bước chân hắn luýnh quýnh không biết đang vướng mắc với chân của ai. Cuối cùng, thân thể của Sở Phàm cũng mất thăng bằng, cả người ngã nhào xuống sofa bên cạnh. Chính xác phải nói là kéo theo cả Đại tiểu thư cùng Trầm Mộng Lâm ngã lăn ra sofa.
“Bụp!” một tiếng, Sở Phàm rõ ràng cảm giác được một thân thể phụ nữ đang bị đè dưới ngực mình, bởi vì hắn cảm nhận được bộ ngực tròn trịa đầy đặn đầy nữ tính. Tiếp đó lại thấy, nhị tiểu thư cũng kêu lên sợ hãi, cả người ngã sấp xuống lưng Sở Phàm.
Sở Phàm cảm thấy mình đang nằm đè lên một cô, tay phải đang ôm một cô, sau lưng còn một cô đang nằm úp lên. Trời ơi, đầu óc hắn bắt đầu phát cuồng!
Sở Phàm vừa mới có ý thức một chút, bỗng phát hiện cảm giác hình như miệng mình đang …. hôn lên khuôn mặt ngọc của cô nàng đang nằm bên dưới. Đồng thời hắn cũng ngửi thấy một mùi hương mà mình rất quen thuộc. Hắn đoán ra được người hắn đang đè lên chính là Đại tiểu thư!
Hơn nữa hắn còn đang hôn lên mặt Đại tiểu thư. Trời đất ơi, phát rồ lên mất!
Không hiểu sao sau khi ý thức được là thân thể mình đang đè lên Đại tiểu thư, trong đầu hắn lại hiện ra vóc dáng mê người khi ở trong phòng của Đại tiểu thư, lại nghĩ đến cảnh xuân sắc tuyệt vời khi Đại tiểu thư thay đồ lót. Hắn nuốt nuốt nước miếng ừng ực, lửa nhiệt cháy bừng bừng trong lòng!
– Mau, đứng lên đi
Đại tiểu thư nói.
“A”Sở Phàm cố gắng phản ứng muốn đứng lên. Nhưng hai chân hắn hình như đang mắc với hai chân của nhị tiểu thư hay của Trầm Mộng Lâm. Bởi vậy không làm sao mà đứng dậy được.
“Tách” một tiếng, đèn trong phòng được bật lên, hóa ra là Tô Phỉ chạy ra bật đèn.
Sau khi bât đèn lên, cảnh tượng trước mắt làm Sở Phàm nhảy dựng. Hóa ra nhị tiểu thư đang dựa lên lưng hắn, hắn đang đè lên người Đại tiểu thư, hơn nữa tay phải hắn còn đặt lên bộ ngực căng tròn của Trầm Mộng Lâm!
Giời ạ, nhìn thấy cảnh này, cho dù là người có tâm địa thuần lương cỡ nào cũng không tránh khỏi có suy nghĩ lệch lạc!