Trên thế giới có 6 tỉ người. Anh nhớ em bởi vì 5,999,999,999 người còn lại không thể nào thay thế một người đặc biệt như em.

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 98

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 98 là một trong những tập truyện ngôn tình Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 98 ngay.

  • Tác giả: Cổ Phán Quỳnh Y
  • Tên truyện: Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài
  • Số chương: 281
  • Số lượt xem: 265
Bạn cần sức mạnh, nghị lực nên cuộc sống đã đặt ra những khó khăn nghịch cảnh để bạn vượt qua và trở nên mạnh mẽ hơn

Nội dung truyện Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 98

Chương 217: Kiêu ngạo ương ngạnh

Phút chốc, một ý nghĩ sáng rõ trong đầu hắn, hắn bi ai phát hiện, có lẽ hắn đối với nữ nhân này sớm đã không nên có tình cảm, hắn đã từng có được nàng, lại luyến tiếc buông tay, cho nên mới phải nhìn đến nam nhân khác có được nàng, toàn bộ thể xác và tinh thần ghen tị nổi cơn điên.

Doãn Lạc Hàn vẫn không mở miệng, đôi mắt sâu không lường được nhìn chằm chằm nàng, gió nhẹ xẹt qua sợi tóc nâu, cả người có loại quái dị không thể nói rõ được.

Người này rốt cuộc muốn nói gì? Nàng thầm hỏi, không tự giác nắm chặt chiếc túi trong tay.

Đôi môi hắn hơi hé mở “Em và Chính Vũ……”

“Đó không phải chuyện của anh.” Nàng theo phản xạ nói, trên mặt tràn ngập thần sắc đề phòng, nếu hắn định lấy chuyện tình phụ uy hiếp nàng, nói ra âm mưu quỷ kế gì đó, nàng lần này tuyệt đối sẽ chiến đấu đến cùng.

Hắn hướng nàng tới gần từng bước, tiếng nói lạnh lẽo như ẩn như hiện uất giận “Em chán ghét tôi như vậy sao? Ở trong lòng em, tôi chỉ là tên ma quỷ, tội ác tày trời, tránh cũng không kịp?”

Nàng hờ hững nói “Phải, đúng là như vậy, anh nói rất đúng. Bây giờ tôi như vậy không phải do một tay anh bày ra sao? Doãn đại tổng tài, anh từ lúc nào bắt đầu để ý cảm nhận của một người phụ nữ đối với anh vậy?”

Nàng cười lạnh, ánh mắt đầy giễu cợt, con ngươi đen nhất thời bốc cháy lên hừng hực lửa giận, hắn hừ lạnh “Chết tiệt nữ nhân, tôi hôm nay cũng không phải tới tìm cô để cãi nhau. Tôi chỉ muốn hỏi cô một vấn đề, cô rốt cuộc có quan hệ gì với Tần Phương Ngọc?”

Cuối cùng lại là vấn đề đau đầu này, nàng mệt mỏi, không biết nên làm gì, tiếng di động trong túi vang lên mãnh liệt, là bài hát tiếng Anh quen thuộc.

“Chắc là Chính Vũ đang tìm tôi.” Nàng vội lấy điện thoại ra, quả nhiên là Chính Vũ.

“Tôi nghĩ hiện tại chúng ta đều quay lại thôi, Chỉ Dao hiện tại chắc chắn cũng đang tìm anh.” Nàng lạnh nhạt nói, nhấc váy, xoay người đi vào đại sảnh.

Không nghe thấy tiếng bước chân của hắn, nàng lơ đãng quay đầu, nhìn thấy hắn vẫn đứng lặng nơi đó, đôi mắt u ám sâu không thấy đáy như là muốn đem nàng thu cả vào trong đó.

Nàng chưa kịp phản ứng gì, ánh sáng rực rỡ từ đại sảnh đã hắt tới, nàng bản năng nhắm mắt lại, khẽ chớp mắt đợi mắt thích ứng.

“Lăng Mân Huyên, xem chị chạy đi đâu.” Một tiếng nói châm chọc bén nhọn truyền đến.

Mân Huyên bỗng căng thẳng, là Ngải Phù, nàng vẫn là đi tìm đến đây, mở to mắt, thản nhiên tươi cười,“Ngải Phù, đã lâu không gặp. Tìm chị có việc sao?”

“Lăng Mân Huyên, chị cũng thật là giỏi giả bộ.” Gương mặt trang điểm đậm của Ngải Phù toát lên vẻ chán ghét “Đúng là giống với tên sát nhân, cha của chị, cũng chẳng phải tốt đẹp gì.”

“Ngải Phù, em muốn nói gì chị cũng được, chỉ cần đừng lôi người khác vào, lại càng không nên nói giọng như vậy về ba ba, ông ấy dù sao cũng là trường bối của em……”

“Trưởng bối?” Ngải Phù như là nghe được truyện cười bèn cười lớn “Lăng gia chúng tôi chưa bao giờ thừa nhận loại giết người đó là thân thích, kể cả chị nữa.”

Ngải Phù thanh âm rất cao, tựa hồ là ở cố ý nói cho người khác nghe. Trong phút chốc, tất cả ánh mắt đều dồn đến, có vài vị khách bắt đầu tiến gần đến lắng nghe.

Vì sao phải như vậy? Vì sao lại cố tình nhắc tới ba ba? Mân Huyên gắt gao cắn môi, run run nỉ non “Ngải Phù, em……… em hơi quá rồi.”

Hoàn cảnh này thật không thích hợp để tranh cãi với Ngải Phù, nàng cúi đầu xoay người muốn đi đến nơi khác.

Nhưng Ngải Phù đâu chịu buông tha nàng, ngay lập tức tiến tới trước mặt nàng “Không được đi, cái đồ không biết xấu hổ này, câu dẫn hôn phu của tôi rồi bây giờ muốn chạy sao, không có cửa đâu.”

“Chị không có.” Mân Huyên ủy khuất nhỏ giọng phản bác, đồng thời nhớ tới lần đó nàng bị Ngải Phù làm cho tức giận đến mất lý trí, sau đó vì trả thù Ngải Phù mà âm thầm đồng ý kết giao cùng Thiếu Đằng.

Ngải Phù chỉ vào mặt Mân Huyên, cả vú lấp miệng em “Lăng Mân Huyên, hôm nay tôi muốn nghe chị nói rõ ràng, vì cái gì mà lại ngầm câu dẫn hôn phu của tôi? Đừng nói chị không có, Thiếu Đằng nói hai tháng trước chị đã đồng ý kết giao cùng anh ấy, sau đó anh ấy đã giải trừ hôn ước với tôi.”

Khách khứa nghe đến đoạn này, không hẹn mà cùng trao đổi ánh mắt, bốn phía vang lên xôn xao tiếng bàn tán. Thì ra bạn gái hiện tại của Kim Chính Vũ là kẻ đã câu dẫn hôn phu của tiểu thư Lăng thị, Lăng Ngải Phù cũng thật là đáng thương, vì thế mà mới bị từ hôn .

Nghe bốn phía bàn tán, lại nhận được những ánh mắt đồng tình cảm thông, Lăng Ngải Phù không khỏi đắc ý, như vậy thật khác xa so với trước đây bị từ hôn, nàng liền bị coi là mất giá trong xã hội thượng lưu.

Sau khi bị Lôi thị từ hôn, nàng đều nhận được những ánh mắt coi thường, sau lưng nàng người ta đều bàn tán, nói là tính cách nàng kiêu ngạo ương ngạnh chính là nguyên nhân chủ yếu làm cho vị hôn phu từ hôn. Nàng luôn luôn cao ngạo, rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa. Sau nàng lại cố quấn quýt Thiếu Đằng, một lần hắn trong lúc vô ý nói lỡ miệng, nàng mới biết được Lăng Mân Huyên từng âm thầm phá đám quan hệ của nàng và Thiếu Đằng.

“Không ngờ lại có loại phụ nữ như vậy.  Diện mạo thanh thuần, thì ra lại là hồ ly tinh, còn câu dẫn cả công tử Lôi thị…… Cô ta nhất định là nhắm đến người có tiền………”

“Như vậy còn phải nói hay sao? Bà xem cô ta hiện tại lại còn quyến rũ người thừa kế của Kim thị, nhất định là chẳng có ý đồ tốt đẹp gì rồi……”

“Loại đàn bà này… thật là hết nói…. Đáng xấu hổ……… Vì tiền chuyện gì cũng dám làm……”

Những lời chỉ trích khó nghe như mũi tên nhọn hướng thẳng nàng bay đến, Mân Huyên cúi đầu, hai tay nắm chặt chiếc túi, không biết phải làm gì nữa.

 Chương 218: Ra mặt cứu giúp

Những lời chỉ trích khó nghe như mũi tên nhọn hướng thẳng nàng bay đến, Mân Huyên cúi đầu, hai tay nắm chặt chiếc túi, không biết phải làm gì nữa.

Ngải Phù nói những lời này, nếu là muốn làm nàng mất mặt, như vậy nàng chấp nhận. Dù sao cũng là do nàng có lỗi trước, từ lần đầu tiên đi uống cà phê cùng Thiếu Đằng ngày đó, cha Thiếu Đằng đã sai người tới lừa Thiếu Đằng về, sau đó bọn họ vốn đã không còn gặp lại. Nói ra thì nàng và Thiếu Đằng cũng chưa có chuyện gì.

Nhưng như vậy thì sao, đã làm sai nàng đành chấp nhận phải trả giá. Ngải Phù hiện tại được mọi người đồng tình, mục đích đã đạt được, mà nàng cũng đủ nhục nhã rồi. Nghĩ như vậy, nàng bước tới một bên, muốn tránh đi.

Ai ngờ Ngải Phù vẫn chưa chịu buông tha nàng, vài bước lại chạy vội tới, ngăn trước mặt nàng, nàng vừa ngẩng đầu, không hiểu Ngải Phù còn muốn thế nào, một cái tát vang dội đột nhiên hạ trên gương mặt, thoáng chốc má phải đau rát đỏ ửng lên.

Ngải Phù chống tay vào hông, vẻ mặt cười lạnh “Đồ vô liêm sỉ, câu dẫn vị hôn phu của tôi, còn âm thầm xui khiến hắn giải trừ hôn ước, cái tát này tôi phải trả lại cho chị.”

Bốn phía bàn tán xôn xao hơn nữa, phần lớn là vui sướng khi thấy người gặp họa.

Nàng lấy tay che má, cảm giác nhục nhã xâm chiếm lấy nàng, nhưng là nàng cái gì cũng không thể làm, Ngải Phù là em họ nàng, cái tát này coi như đền bù cho Ngải Phù, từ nay về sau không ai nợ ai.

Nàng đang định bỏ đi, tầm mắt lướt qua bả vai Ngải Phù, thân ảnh cao lớn kia đang đứng lẳng lặng phía sau Ngải Phù.

Hắn đã đứng ở đó bao lâu rồi? Nàng cứ tưởng hắn đã cho qua, thì ra vẫn đi theo nàng vào trong đại sảnh. Từ câu đầu tiên Ngải Phù nói, hắn đã đứng ở đó sao? Nhìn nàng bị đánh, không cần nghĩ nàng cũng biết hắn nhất định cũng giống những người đó vui sướng khi  thấy người gặp họa.

Vốn tưởng rằng tất cả đã xong, nhưng Ngải Phù tựa hồ ngày càng kiêu ngạo, hơn nữa hiện tại thấy mọi người đều đã đứng về phía mình, nàng giữ lấy Mân Huyên, móng tay đỏ tươi lại một lần nữa giơ cao.

Thoáng chốc, bốn phía vang lên tiếng hít vào, tất cả mọi người đều cho rằng cái tát đó sẽ giáng xuống. Mà Mân Huyên cũng nghĩ như vậy, nàng đang đi tự nhiên bị túm lại, đã quên đi việc phải tránh né, chỉ đờ đẫn đứng yên.

Lúc này trong đầu hiện lên tên Kim Chính Vũ, hắn đang ở đâu? Hắn sẽ đến cứu mình sao?

Nàng bản năng nhắm mắt lại, một lát, vẫn là cái tát kia vẫn chưa buông xuống, là Kim Chính Vũ đến, nàng kinh hỉ mở to mắt, Ngải Phù cổ tay tay phải giờ phút này đang bị một bàn tay khác giữ chặt.

Doãn Lạc Hàn………. Nàng không dám tin nhìn hắn, nàng vốn nghĩ hắn sẽ thờ ơ lạnh nhạt, nhưng hiện tại, hắn đang cầm lấy cổ tay Ngải Phù, trong mắt nồng đậm không che giấu được sự tức giận. Hắn vì cái gì lại làm như vậy?

“Doãn…… Doãn……” Ngải Phù ngây ngốc mấp máy môi, không thể tưởng được ngăn cản nàng lại là tổng tài tập đoàn Đường Thịnh.

Doãn Lạc Hàn, hắn sở hữu xã hội thượng lưu, là người mà tất cả các cô gái đều mơ ước, chỉ tiếc hắn đã sớm đính hôn, hơn nữa hắn tuy rằng phong lưu, nhưng cũng không nhúng chàm. Nàng cũng từng nhiều lần muốn tiếp cận hắn, mỗi lần nghe được có hắn xuất hiện, nàng lại không tiếc tiền mặc lễ phục dạ hội nóng bỏng gợi cảm nhất, sau đó cố ý xuất hiện trước mặt hắn, nhưng chưa bao giờ hắn tỏ ra hứng thú. Nhiều lần như vậy, nàng có chút nhụt chí, tự mình an ủi, có lẽ con mắt của hắn rất cao.

Nàng hoàn toàn không nghĩ tới hôm nay hắn sẽ vì Lăng Mân Huyên này mà ngăn cản nàng, nhẹ nhàng hỏi “Anh nắm tay em làm gì?”

Giọng nói đang tức giận vô cùng thoáng chốc chuyển thành nhẹ nhàng lả lướt khiến Doãn Lạc Hàn không khỏi nổi da gà.

Hắn chán ghét bỏ tay Ngải Phù ra, nhíu mắt hàm chứa tức giận “Là ai cho phép cô có thể tùy tiện đánh người? Hơn nữa những lời từ này đến giờ cô nói đều không có bằng chứng. Nếu cô có bằng chứng thì lấy ra đi, để mọi người được mở tầm mắt, đến lúc đó chỉ trích cô ấy cũng không muộn.”

Ngải Phù bị Doãn Lạc Hàn nói như vậy có chút chật vật, nghe đến đó, nàng đột nhiên nói không ra lời.

Mân Huyên kinh ngạc không nói được gì, hắn nói những lời này hoàn toàn là bảo vệ nàng. Vì cái gì? Hắn đáng lẽ không cần phải làm như vậy, hắn là chủ của yến tiệc này, người khác tại đây nổi lên tranh chấp, nếu hắn cứ im lặng, như vậy cũng coi như trung lập, hai bên đều không đắc tội.

Đây chính là Doãn Lạc Hàn mà nàng biết sao? Hắn nhìn về phía nàng, ẩn sâu trong mắt dường như là xót thương vô cùng.

“Có chuyện gì vậy?” Chỉ Dao đẩy đám người đi đến, nàng vốn đang ở đại sảnh nói chuyện cùng một vài vị khách, ngẩng đầu lên lại thấy ở đây tụ tập thành một đám người, vội vàng chạy tới.

Chỉ Dao thấy Mân Mân đang ôm mặt, vội vàng gỡ tay nàng ra, nhìn thấy trên gương mặt hiện đỏ năm đầu ngón tay, lại thấy Lăng Ngải Phù, nhất thời đã hiểu được chuyện.

Chỉ Dao khinh bỉ nhìn Ngải Phù một cái “Lăng Ngải Phù, đây là chuyện tốt do cô làm có phải không? Có chuyện gì không thể bình tĩnh nói được sao, trước mặt tất cả mọi người lại làm chuyện này, thật là quá đáng.”

Ngải Phù lúc này một chúc kiêu ngạo đều không có, hơn nữa vừa rồi bị Doãn Lạc Hàn phản bác, nàng không biết nói gì, dùng sức đẩy đám người chạy ra ngoài.

“Hy vọng yến hội đêm nay mọi người có thể tận hứng.” Doãn Lạc Hàn ẩn ý chỉ nói đúng một câu, ánh mắt sắc bén đảo qua tân khách, nhất thời mọi người xấu hổ quay đi, lập tức chậm rãi tản ra.

“Mân Mân, Mân Mân………..” Kim Chính Vũ cũng chạy vội tới “Thật có lỗi, tôi đã tới chậm. Tôi lấy đồ ăn xong lại không tìm được em, nghĩ em không ở trong đại sảnh, tôi liền ra ngoài tìm em.”

“Đừng lo……” Mân Huyên ôm mặt đáp, thanh âm có chút mơ hồ.

 

 

 

 

Hãy sống như mình muốn, hãy làm những điều mình thực sự yêu thích, còn lại thì dành cho trái tim dẫn đường.

Các chương truyện Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,