Đừng bao giờ thay đổi mình vì người khác. Nếu họ không thể tiếp nhận một con người nhiều điểm xấu là bạn, thì cũng không xứng để có được một con người với nhiều điểm tốt là bạn.

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 97

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 97 là một trong những tập truyện ngôn tình Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 97 ngay.

  • Tác giả: Cổ Phán Quỳnh Y
  • Tên truyện: Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài
  • Số chương: 281
  • Số lượt xem: 219
Thế giới bạn không bước vào được thì đừng cố chen vào, làm khó người khác, lỡ dở mình, hà tất chứ?

Nội dung truyện Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 97

Chương 215: Tình cảm không thể gọi tên

Trong ánh sáng rực rỡ, một đoàn khách đang nâng cốc, lại có một đoàn năm sáu người đang vui vẻ nói chuyện, không ai chú ý tới bọn họ, nàng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đây chính là điều mà nàng hi vọng.

Mái tóc đen làm nổi bật khuôn mặt trái xoan thanh tú, tóc dài cong cong tự nhiên buông thả, bộ lễ phục hơi trễ ngực làm nổi bật nước da mịn màng trơn nhẵn như tuyết, từng cử động tay chân của nàng đều toát lên đầy vẻ thanh nhã.

Kim Chính Vũ là người thừa kế khách sạn, lại là họ hàng với tổng tài tập đoàn Đường Thịnh, hôm nay có giai nhân bên cạnh hắn cũng không có gì là ngạc nhiên, nhưng là bên cạnh hắn lại là một cô gái rất xa lạ, gương mặt thanh tú vẫn là chưa gặp bao giờ, mọi người không khỏi bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, đoán thân thế của nàng.

Nàng mím môi mỉm cười, đi bên cạnh Kim Chính Vũ, từ bốn phía đều dồn đến một loạt ánh mắt dò xét cùng ngưỡng mộ, đôi môi khẽ điểm lên ly rượu, lại âm thầm oán trách tiểu tử Kim Chính Vũ, sớm biết như vậy, ngày hôm qua nên chọn lễ phục dạ hội bình thường. Bây giờ bị người ta hiếu kì xem xét cũng như là ở sở thú vậy đó, hoàn toàn không thoải mái.

“Mân Mân, không cần uống nhiều. Tửu lượng của em tôi thật không yên tâm, em chỉ cần giả bộ uống là được rồi.” Kim Chính Vũ nháy mắt trêu đùa, như là nhìn thấu những suy nghĩ của nàng.

“Tôi……” Nàng nâng lên mi mắt, đang định nói lại hắn, ánh mắt lại trùng hợp nhìn thấy ở không xa có một người đang ngoắc ngoắc vẫy vẫy. Chỉ Dao chắc chắn là đã nhìn thấy nàng, vẻ mặt hưng phấn vẫy vẫy ý bảo nàng đi qua.

Thoáng chốc, một ánh mắt sắc bén chiếu lên thân thể của nàng, cảm thấy căng thẳng, ánh mắt nàng tự nhiên chuyển hướng đến thân ảnh cao lớn kia.

Âu phục màu đen vừa vặn hoàn hảo  khiến cho hắn thêm phần hoàn mỹ. Đôi môi nhỏ bé mân thành ý vị thâm trường độ cong, lại có vẻ quý tộc cao ngạo.

“Chúng ta đến chỗ Lạc và Chỉ Dao thôi, bọn họ hôm nay chính là nhân vật chính.” Kim Chính Vũ nhẹ nhàng cười, nắm tay nàng, lập tức kéo nàng đi. Tim đập mạnh và loạn nhịp, nàng chậm rãi tiến đến chỗ bọn họ.

“Lạc, tôi không nói nhiều nữa, chỉ chúc hai người bách niên giai lão!” Kim Chính Vũ giơ cao ly rượu trong tay, mỉm cười nhìn Doãn Lạc Hàn.

Hai chén rượu ở không trung chạm nhẹ, Doãn Lạc Hàn mỉm cười “Chính Vũ, hôm nay cậu cùng bạn gái trông thật vui vẻ.”

Vừa dứt lời, ánh mắt hắn không kiêng nể gì dừng trên khuôn mặt mềm mại bên cạnh Kim Chính Vũ, nhắc đến hai từ “bạn gái”, trên mặt hiện ra vẻ bỡn cợt trào phúng.

Nàng đang cùng Chỉ Dao nâng ly, Kim Chính Vũ đã mở miệng “Đương nhiên rồi, tôi hôm nay đưa Mân Mân tới đây chính là để giới thiệu cho mọi người biết, Mân Mân chính là bạn gái của tôi……”

Hắn vừa mới nói tới đây, Chỉ Dao đã vui vẻ hưng phấn cắt lời “Hai người rốt cục cũng xác lập quan hệ! Ha ha…… Quá tuyệt vời! Mân Mân, tại sao không nói cho mình biết, định giấu mình sao, như vậy là không tốt đâu nha……”

Ánh mắt sắc bén của hắn vừa cố ý vừa vô tình dừng trên gương mặt nàng, nàng thủy chung ánh mắt nhìn thẳng, nghe được giọng nói của Chỉ Dao có chút tức giận, vội vàng nói “Kỳ thật bọn mình kết giao cũng chưa được bao lâu, vừa mới xác lập quan hệ.”

Không biết vì sao, tiếng nói của nàng càng lúc càng nhỏ, con ngươi đen của người kia thoáng chốc phủ một tầng mây mù, nàng liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt không hề sợ hãi, hiện tại cùng hắn một chút quan hệ đều không có, nàng không có gì phải sợ .

“Chính Vũ, hôm nay cậu mang cô ấy đến đây, chắc không phải là định…” Doãn Lạc Hàn hé môi, giọng nói cố ý dài ra.

“Lạc, anh thật thông minh, đã nói trúng ý tôi rồi.” Kim Chính Vũ khẽ nâng mặt, triển lộ tươi cười “Tôi hôm nay đem Mân Mân đến đây, chính là muốn tuyên bố quan hệ trước gia tộc.”

“Vậy sao? Vậy tôi đây chúc hai người hạnh phúc.” Doãn Lạc Hàn lại nâng ly, ánh mắt khẽ lướt qua nàng đầy hàn ý.

Hô hấp cứng lại, người này chỉ cần một ánh nhìn lại khiến cho nàng toàn thân đông cứng như vậy, rốt cục là có ý gì? Hắn có thể hay không âm thầm phá hư quan hệ của mình và Kim Chính Vũ?

Nàng cảm thấy trong mắt hắn có một tình cảm phức tạp không thể gọi tên mà nàng không thể bắt giữ.

“Mân Mân, chúng ta tới chào cậu một tiếng.” Kim Chính Vũ kéo tay nàng tiến đến phía Doãn Lương Kiến, người lúc này đang vui vẻ hớn hở nói chuyện.

Nàng ngay lập tức gật đầu, nàng thà nói chuyện hòa ái vui vẻ cùng lão bá cũng không muốn đứng trước mặt tên kia.

“Mân Mân, đợi mình tiếp khách một chút rồi tìm cậu, chúng ta nói chuyện phiếm nha!” Chỉ Dao vẫy vẫy nàng, vẻ mặt tươi cười hồn nhiên.

Nàng hơi hơi cúi đầu, không nhìn đến người bên cạnh Chỉ Dao nữa, theo bản năng quay sang Kim Chính Vũ, xoay người hướng đến chỗ lão bá.

Bên cạnh lão bá lễ phép hàn huyên vài câu, lại có một ít bạn bè của lão bá tiến lại, bọn họ liền lặng yên đi ra.

Kim Chính Vũ kéo tay nàng xuyên qua giữa gian phòng rộng lớn, là người thừa kế Kim thị, đương nhiên một ít thương nhân vội đi tới bắt chuyện cùng Kim Chính Vũ, cuối cùng cũng hỏi thân phận của Mân Huyên, sau đó Chính Vũ tự hào vô cùng giới thiệu nàng là bạn gái.

“Haizz… Chính Vũ, tôi là món hàng sao? Tại sao cứ gặp ai cậu cũng lại nói quan hệ của chúng ta vậy?” Nàng hờn giận trách, muốn bỏ tay hắn ra.

Đôi mắt trong suốt của Kim Chính Vũ lộ ra chút thần bí “Mân Mân, tôi đổi ý rồi. Hôm nay nhân vật chính là Lạc và Chỉ Dao, tôi cũng không nên công bố quan hệ của chúng ta, như vậy có chút bất lịch sự. Em xem không bằng như bây giờ, tôi đem tin tức nói với những người này, sau đó một truyền hai, hai truyền mười, mười truyền trăm, tin tức rất nhanh sẽ đến tai mọi người, như vậy hiệu quả cũng không tồi.”

Nàng bất đắc dĩ cười cười, tiểu tử này tâm nhãn thật đúng là nhiều!

“Mân Mân, em đói bụng sao? Tôi đi lấy cho em chút thức ăn.” Kim Chính Vũ vẻ mặt tươi cười, nhìn ra được tâm tình hôm nay của hắn thật không phải vui vẻ bình thường.

“Được, tôi cũng hơi mỏi chân rồi.” Nàng cúi đầu nhìn giày cao gót, chỉ một góc xa xa “Tôi đi đến đó chờ cậu.”

“Không thành vấn đề.” Hắn vô cùng thân thiết cúi xuống gần mặt nàng “Tôi sẽ lập tức quay lại.”

 Chương 216: Thừa nhận

“Không thành vấn đề.” Hắn vô cùng thân thiết cúi xuống gần mặt nàng “Tôi sẽ lập tức quay lại.”

Nàng đi đến cái góc đã hẹn, đến đó rồi mới thấy nơi này đúng là một vị trí tốt, từ nơi này nhìn ra, có thể nhìn thấy Chỉ Dao khoác tay Doãn Lạc Hàn, không ngừng nghênh đón tân khách, Chỉ Dao như con chim nhỏ nép vào người Doãn Lạc Hàn, mà tên kia vẻ mặt cũng sáng lạn vui vẻ vô cùng.

Vốn nghĩ rằng chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Chỉ Dao, nàng cũng sẽ vui vẻ, bởi vì nàng rốt cục có thể không cần áy náy đối mặt với hảo hữu, hoàn toàn không ngờ nhìn Chỉ Dao cùng Doãn Lạc Hàn vui vẻ nhu hòa bên nhau, giống như một tầng mây đen bao lấy nàng, ngực thoáng chốc cảm thấy đau nhói.

Vì cái gì? Vì cái gì lại có loại cảm giác này? Nàng liều mạng lắc đầu, bất giác lấy tay chặn lên ngực, lùi từng bước.

Nàng là đang ghen với Chỉ Dao sao? Có lẽ nào lại như vậy? Nàng như thế nào lại có thể ghen tỵ với hảo hữu của chính mình? Chỉ Dao có được hạnh phúc, nàng lẽ ra phải cảm thấy vô cùng vui vẻ mới đúng, như thế nào lại cảm thấy ghen tỵ?

“Mân Mân, em đau bụng phải không?” Một bàn tay đỡ lấy cánh tay của nàng, thương tiếc thanh âm kéo đến, Kim Chính Vũ trong tay nâng một đĩa điểm tâm, ánh mắt nhìn về động tác của nàng, lại nghĩ nàng đang bị đau bụng.

“Phải, đúng vậy, có thể là vì tôi đói nên bụng mới đau như vậy.” Nàng cắn môi, đơn giản tiếp nhận cái đĩa trong tay hắn, dùng muỗng nhỏ xúc một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, có thể là ăn quá mau, bị nghẹn lại ho khan.

“Mân Mân, cứ ăn từ từ thôi, ăn hết rồi tôi lại đi lấy cho em.” Kim Chính Vũ mềm nhẹ , khẽ vỗ vỗ nhẹ vào lưng nàng.

“Ưm… tôi biết rồi……” Nàng hàm hồ đáp ứng, tay phải vô thức xúc từng thìa nhỏ lên miệng, ngực giống như bị đập mạnh một cái, trống rỗng để gió lạnh thổi vào, nàng chỉ muốn ăn để bù đắp chỗ trống ấy.

Không đến hai phút, nàng đã ăn hết đĩa điểm tâm, Kim Chính Vũ hơi nhướn mày, không vỗ vỗ lưng nàng nữa, tay nhận lấy cái đĩa “Mân Mân, xem ra hôm nay em rất đói. Không cần vội, tôi lại đi lấy cho em chút thức ăn, tiện thể sẽ lấy luôn cho em một ly nước chanh.”

“Được.” Nàng miễn cưỡng cố gắng tươi cười, nhìn hắn rút trong túi ra khăn tay lau miệng cho nàng “Chính Vũ, cám ơn cậu.”

“Chăm sóc người mình yêu là chuyện đương nhiên mà.” Hắn cười khẽ, nhéo má nàng, xoay người đi đến bàn ăn phía xa xa.

Nàng ngơ ngác, ánh mắt vô tình nhìn thấy thúc thúc ở cửa, Ngải Phù ăn mặc khêu gợi đang bám lấy khuỷu tay hắn, nàng dự đoán quả nhiên đúng, bọn họ đối với sự kiện như thế này làm sao có thể chịu lép vế.

Vừa tiến vào đại sảnh, Ngải Phù đã xoay mặt nhìn quanh bốn phía tựa hồ như đang tìm cái gì.

Lúc này, tin nhắn của Thiếu Đằng đột nhiên nhảy ra trong óc, Ngải Phù gần đây liên tục điều tra tin tức của nàng, cũng tuyên bố đêm hôm nay sẽ cho nàng đẹp mặt.

Nàng không sợ Ngải Phù, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc bị Ngải Phù tìm được, lại phải nghe những lời khó chịu kiêu ngạo ương ngạnh đó, nàng liền quyết định tránh mặt đi.

Nàng đi bộ sang bên trái, chỗ đó hơi khuất, ít ai để ý, gió nhẹ quất vào mặt, trước mặt là một ban công rộng lớn, vừa vặn trong lòng có chút nặng nề, hiện tại đi hít thở không khí cũng tốt.

Nàng đang đi xuống dưới xem, đột nhiên cảm giác được sau lưng có một hơi thở nhẹ, xoay người lại, mắt mở to một chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng liền khôi phục trấn định.

“Anh tới làm gì?” Nàng lặng lẽ lui một bước nhỏ.

Hắn không nói một lời, đôi môi gắt gao mím lại, khuôn mặt lạnh lùng phức tạp, lặng yên không một tiếng động đi hướng nàng.

Nàng cảnh giác trừng mắt nhìn hắn, người này vừa rồi theo dõi chính mình sao? Hắn hiện tại tìm đến nàng, sẽ không lại nhàm chán nói chút châm chọc khiêu khích đi.

Đối mặt với ánh mắt đầy đề phòng của nàng, hắn bước tới cách nàng hai bước rồi ngừng lại, khẽ nhíu mày kiếm nồng đậm, hai tay miễn cưỡng đút vào túi “Chúng ta có thể nói chuyện được không?”

Ánh mắt hắn nhìn nàng đã không còn quỷ dị, tiếng nói lại ấm áp, dù vẫn có hơi chút áp bức quen thuộc.

Nàng kinh ngạc một hồi, không biết hắn lại đang đùa cái gì, quyết định trước hết phối hợp với hắn, xem hắn nói cái gì rồi quyết định sau.

“Anh nói đi, tôi đang nghe.” Nàng ôn hoà nói.

Hắn khẽ mím môi, đôi mắt có chút phức tạp khổ sở. Nữ nhân này đối với hắn đã có ảnh hưởng quá lớn, vượt xa so với hắn tưởng tượng, xem ra hắn đã bị mê hoặc, hơn nữa trúng loại mê hoặc này hắn rất khó khống chế được chính mình.

Nếu không tại sao khi nàng tiến vào đại sảnh, Chỉ Dao bên cạnh hắn cũng không chú ý nữa, liếc mắt một cái liền thấy được nàng, khuôn mặt thanh lệ nhã nhặn nổi bật, lễ phục dạ hội hơi trễ ngực làm nàng lộ ra da thịt phiến tuyết sáng mịn cùng đôi chân dài thon đẹp mê người, vạt váy theo chân nàng khẽ đung đưa, phong tình dào dạt mê người.

Không thể phủ nhận, nàng như vậy thật sự là chết tiệt hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Hắn âm thầm nói cho chính mình, nữ nhân này đối với mình chẳng là gì cả, chẳng có gì để lưu luyến .

Hắn cố gắng gạt hình ảnh nàng ra khỏi đầu, tiếp tục cùng Chỉ Dao chuyện trò vui vẻ, thấy Chính Vũ kéo tay nàng cùng nhau đi tới, tâm hắn không hiểu vì sao lại rất đau.

Sau đó lại chính miệng Chính Vũ nói chuyện bọn họ kết giao là thật, mắt thấy bọn họ ăn ý nhìn nhau, cảm giác ghen tị không thể ức chế giống như độc xà tràn vào tâm can hắn.

Phút chốc, một ý nghĩ sáng rõ trong đầu hắn, hắn bi ai phát hiện, có lẽ hắn đối với nữ nhân này sớm đã không nên có tình cảm, hắn đã từng có được nàng, lại luyến tiếc buông tay, cho nên mới phải nhìn đến nam nhân khác có được nàng, toàn bộ thể xác và tinh thần ghen tị nổi cơn điên.

 

 

 

 

Đôi khi, không cẩn thận biết một số chuyện, mới phát hiện ra rằng những điều bản thân để tâm lại nực cười đến thế.

Các chương truyện Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,