Nếu để ý đến những điều bạn đang có trong cuộc sống, bạn sẽ nhận được nhiều hơn thế. Còn nếu chỉ để ý đến những điều bạn không có, bạn sẽ thấy mình không bao giờ có đủ

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 69

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 69 là một trong những tập truyện ngôn tình Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 69 ngay.

  • Tác giả: Cổ Phán Quỳnh Y
  • Tên truyện: Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài
  • Số chương: 281
  • Số lượt xem: 203
Bạn bè có nhiều kiểu khác nhau. Có kiểu chơi hợp gu, có kiểu có thể cùng tâm sự hết lòng với nhau, có kiểu giúp đỡ tương trợ nhau. Nếu như có người có thể làm được tất cả những điều trên, và nhiều năm không hề rời xa bạn… thì người đó có lẽ chính là đứa bạn thân thật sự của bạn đấy.

Nội dung truyện Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 69

 

“Thực xin lỗi, tổng giám đốc.” Ôn Nhược Nhàn vội vàng tạ lỗi, thân là thư kí lâu năm của tổng tài tập đoàn Đường Thịnh, nàng biết rõ, nhận sai đúng lúc đúng chỗ trước mặt thủ trưởng là nguyên tắc cơ bản nhất, cho dù cô đến muộn là vì có chuyện khẩn cấp phải giải quyết, cô cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng mà thôi.

“Lên xe.” Quý Dương bỏ xuống một câu, cất bước vào trong xe ô tô, nàng đành phải kiên trì ngồi xuống ghế cạnh tay lái.

Nàng không biết phải đi đến đâu, đành phải nhìn khuôn mặt nghiêng của Qúy Dương, không lên tiếng nữa, đợi đến khi xe ô tô đi vào một ngõ nhỏ miễn cưỡng mới có thể đi vào, nàng vẫn không rõ vì sao lại thế này.

Quý Dương xuống xe, quay đầu nhìn Ôn Nhược Nhàn vẫn còn ngồi bên trong, hơi cao giọng ra lệnh: “Thư kí Ôn, xuống xe.”

“Ồ, vâng.” Nàng đẩy cửa xe, cuống quít bước xuống, bước nhanh đến chỗ hắn.

“Chúng ta phải tìm được một người mở khóa ở gần đây.” Quý Dương lầm bầu lầu bầu, hết nhìn đông lại nhìn tây quanh ngõ nhỏ.

Ôn Nhược Nhàn lấy ra một quyển sổ danh thiếp trong cặp đựng công văn, động tác thuần thục tìm kiếm, “Tổng giám đốc, nếu ngài muốn tìm người mở khóa, tôi có biết một công ty chuyên mở các loại khóa, lần trước két sắt của tổng tài cũng do công ty này phái người chuyên nghiệp đến mở.”

Quý Dương liếc mắt vài lần, hơi lo lắng, “Ừm, vậy cô gọi điện thoại bảo người ta lập tức lại đây.”

“Vâng.” Ôn Nhược Nhàn khép quyển sổ lại, nhanh chóng gọi điện thoại cho đối phương.

Quý Dương nhìn nàng, thấy nàng nói chuyện khoái trá với đối phương xong xuôi, lại nói thêm mấy câu muốn người ta phải cam đoan đến được đây trong thời gian ngắn nhất, mà sự thật chứng minh, khi người được công ty mở khóa thở hổn hà hổn hển đứng trước mặt bọn họ, trước sau chỉ tốn không đến năm phút đồng hồ, thật không khó nhìn ra hiệu suất làm việc của nàng quá mức hoàn mỹ, khó trách tên Doãn Lạc Hàn kia lại có thể trọng dụng nàng rất nhiều năm.

Được Qúy Dương dẫn dắt, nhanh chóng tìm thấy căn phòng mà Doãn Lạc Hàn đã viết địa chỉ lên giấy, nhân viên mở khóa loay hoay một lát với cánh cửa chống trộm rồi nhanh chóng mở được.

Sau khi Quý Dương yêu cầu người mở khóa nhanh tay nhanh chân lắp một ổ khóa mới, Quý Dương vừa nói với Ôn Nhược Nhàn vừa đẩy cửa đi vào, “Thư kí Ôn, cô đi tìm di động của cô ấy đi.”

Vốn ai cũng nghĩ trong phòng sẽ không có một bóng người, không ngờ lại thấy một thân ảnh đang cuộn mình trên sô pha, cô ấy hiển nhiên đã bị tiếng mở khóa cùng tiếng nói chuyện của bọn họ làm bừng tỉnh, đang xoa xoa hai mắt sương mù ngồi dậy.

Gặp cánh cửa chống trộm mở lớn, lại nhìn thấy có người tới, hai trong mắt Chỉ Dao trừng lớn, “Quý Dương, thư kí Ôn, hai… Hai người sao lại vào được? Lại còn bảo người phá khóa?”

Xong thật rồi, Quý Dương và Ôn Nhược Nhàn hai mặt nhìn nhau, thầm than vãn sao Chỉ Dao lại có thể ở chỗ này, bọn họ biết chuyện của Doãn Lạc Hàn rõ như lòng bàn tay, cũng biết chuyện giữa Doãn Lạc Hàn và Lăng Mân Huyên tuyệt đối không thể để Chỉ Dao biết được.

“À ừm… Đúng vậy, anh trở lại vì muốn lấy mấy thứ cho Mân Huyên.” Hắn không quen không biết Mân Huyên, lí do này nói ra thật sự rất không lọt tai, Quý Dương vỗ vỗ cái trán phát đau, âm thầm oán hận tên tiểu tử Doãn Lạc Hàn ném cho mình một mớ bùng nhùng.

“Anh trở về lấy mấy thứ cho Mân Huyên?” Chỉ Dao hoàn toàn không tin vào hai lỗ tai mình, khi nào thì Quý Dương lại thân thiết với Mân Huyên như vậy, chẳng lẽ là… Mân Mân đi cả đêm không về có liên quan tới Qúy Dương?

Nhìn ánh mắt Chỉ Dao chuyển dần từ hoài nghi sang ái muội, Quý Dương dở khóc dở cười, càng cảm thấy có chút hoang đường, nhưng hắn cũng không thể mở miệng giải thích, rõ ràng là nên để cho Chỉ Dao hiểu lầm mới là tốt nhất, hắn chịu tiếng xấu thay cho tiểu tử Doãn Lạc Hàn kia, vẫn còn đỡ hơn chuyện chân tướng bị vạch trần.

Ôn Nhược Nhàn đẩy đẩy gọng kính đen, đột nhiên lên tiếng, “Giản tiểu thư, thật ra tổng giám đốc đến nơi này lấy mấy thứ vì Lăng tiểu thư, bạn thân của cô bị bệnh, cô ấy té xỉu ở ven đường, tổng giám đốc đúng lúc bắt gặp, đã cứu cô ấy.”

Hai ánh mắt tràn ngập kinh ngạc cùng lúc bắn về phía Ôn Nhược Nhàn, cứ việc Quý Dương có chút kinh ngạc, nhưng ngẫm nghĩ cẩn thận lại, đây thật là lý do lấp liếm tốt nhất trước mắt.

Chỉ Dao kinh ngạc bật dậy khỏi sô pha, ngơ ngác, “Mân Mân… Mân Mân té xỉu? Sao có thể té xỉu? Cô ấy đâu? Bây giờ ở nơi nào? Em… Em muốn nhìn thấy cô ấy.”

“Cánh tay cô ấy bị gãy, hiện tại đang nằm trong bệnh viện, nhưng đã qua cơn nguy hiểm.” Quý Dương hợp thời tiếp lời, đầu óc đột nhiên lóe lên một ý niệm, Chỉ Dao biết chuyện của Mân Huyên rồi, tuyệt đối sẽ yêu cầu đi thăm, như vậy tiểu tử Doãn Lạc Hàn kia không thể mang Mân Huyên về biệt thự dưới mí mắt Chỉ Dao. Tức là, đến tận khi Mân Huyên khỏi hẳn, cậu ta cũng không thể quang minh chính đại nhìn thấy cô ấy, làm cho tên mồm miệng ác độc kia hiểu thấu con tim mình sớm một chút cũng không phải là chuyện không tốt gì, chỉ mong một phen khổ tâm này của Quý Dương hắn có thể thu được hiệu quả như mong muốn mà thôi.

“Bệnh viện? Được rồi, hai người nhanh chóng đưa em đi thôi.” Chỉ Dao vừa nói thầm vừa chạy vào toilet, bên ngoài lập tức nghe thấy tiếng cô rửa mặt chải đầu.

Ôn Nhược Nhàn và Quý Dương im lặng liếc nhìn nhau một cái, Quý Dương xoay người gọi điện thoại, nói cho Doãn Lạc Hàn chuyện bất ngờ xảy ra bên này.

*******

Trong phòng bệnh,

Bác sĩ Lý đã bước ra ngòa, hộ sỉ đẩy xe tới, bên trên có một chén cháo hoa nóng hôi hổi, nhẹ nhàng đặt xuống tủ đầu giường.

Nhìn hai tay Mân Huyên không thể hoạt động, cô hộ sĩ bưng bát cháo hoa lên, “Lăng tiểu thư, tôi đút cho cô nhé!”

“Được, cám ơn cô.” Lăng Mân Huyên nở nụ cười ngọt ngào, được hộ sĩ giúp đỡ ngồi dậy, nói thật ra, từ ngày hôm qua tới bây giờ nàng chưa được một giọt nước nào vào bụng cả, hiện tại lại ngửi thấy mùi thức ăn, cảm giác càng thêm đói bụng.

Một người chống cằm ngồi trên sô pha, bần thần nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt nở nụ cười ngọt ngào, vẻ mặt của cô gái này trước mặt hắn vĩnh viễn đều chỉ là cứng ngắc không cảm xúc, thì ra cũng có thể cười sáng lạn như vậy.

Sau khi tiễn bước Quý Dương, theo đạo lý mà nói, hắn nên lập tức rời đi mới đúng, công ty còn có một đống công việc đang chờ hắn trở về xử lý, Từ Bang đã gọi mấy cuộc điện thoại uyển chuyển thúc giục hắn nhanh chóng về công ty rồi.

Nhưng hai chân hắn hình như cũng có ý thức của chính nó, chỉ khăng khăng chôn chặt ở chỗ này, không muốn rời đi.

 

Mân Huyên uống từng ngụm cháo hoa cô hộ sĩ đưa tới bên môi, thần kinh căng thẳng vì hắn cứ nhìn chằm chằm, không biết Doãn Lạc Hàn kia lại sao vậy chứ, cứ nhìn chằm chằm vào mình làm cái gì?

Nhìn nàng húp cháo, chẳng lẽ hắn cũng đói bụng?

Đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường sắp chỉ tới số mười, đã gần giữa trưa rồi, người này là thằng ngốc chắc? Đói bụng không biết tự mình ra ngoài tìm ăn sao chứ! Lại nói tiếp, sao hắn lại không chịu rời đi nhỉ, vừa mới nghe được điện thoại trên tay hắn cứ vang suốt, không cần đoán cũng biết công ty có việc.

Nàng biết chiều nay hắn định đón mình về biệt thự, nhưng cũng không đến mức phải dùng hết mấy giờ ngồi chôn chân ở chỗ này nhìn nàng không chớp mắt thế này.

Cô hộ sĩ giúp nàng húp xong cháo, Mân Huyên muốn nói lại thôi nhìn người ta, nhưng cô ta chỉ lo đặt bát lên xe đẩy, xoay đó xoay người định đẩy xe ra ngoài.

Đợi đến lúc hộ sĩ đi ra phía cửa phòng, Mân Huyên rốt cục không nhịn được nói: “Cô hộ sĩ này, tôi muốn đi toilet một chút.”

Đối phương đã đẩy xe ra đến cửa, đang mở cửa ra thì nghe nàng nói như vậy, “Lăng tiểu thư, cô có gấp lắm không? Tôi sẽ trở lại ngay có thể chứ?”

“Ồ, được rồi.”

Mân Huyên cúi đầu trả lời, thực ra ngay từ lúc húp cháo được một nửa nàng đã muốn đi toilet, chẳng qua lúc ấy mở miệng thì không được hay cho lắm, nghẹn đến bây giờ, nàng thật sự hơi khó nhịn được.

Tiếng bước chân trầm ổn đột nhiên nhích lại gần, nàng vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thân ảnh cao lớn áp sát vào mình, kim truyền trên tay được rút ra nhẹ nhàng, sau đó cả người được bế lên.

Doãn Lạc Hàn…. Nàng mở to đôi mắt long lanh nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dần đỏ bừng, đúng rồi, nàng quên khuấy mất hắn.

“Anh đặt tôi xuống dưới, tôi có thể tự mình đi được.” Không muốn mắc nợ người này, nàng đẩy hắn ra định xuống dưới, ngón tay chạm vào khuôn ngực rắn chắc dị thường, căn bản không thể lay động hắn được chút nào.

“Không lộn xộn nữa, lát nữa đến toilet em hãy xuống.” Hắn trừng mắt nhìn nàng, người bên trên lập tức an tĩnh lại.

Hắn bước vài bước đi vào toilet, mở cửa ra, đặt nàng lên trên.

Nàng vốn nghĩ phải đi toilet công cộng ngoài hành lang, lại không ngờ rằng phòng này cũng có một toilet riêng, xem ra đây là một phòng bệnh xa hoa tốn kém lắm.

Tên kia có thể cho nàng dưỡng bệnh ở một nơi tốt như thế này cơ đấy, không hề thụ sủng nhược kinh(*), ngược lại, nàng càng thêm kinh sợ. Hắn chán ghét nàng, nói chính xác hơn, hắn hận nàng, sao có thể đột nhiên đối xử tốt với nàng được, thế này cũng quá cổ quái.

(*) Được sủng ái mà kinh sợ.

Một tay bị bó bột, chỉ còn một tay có thể hoạt động, nàng gian nan đi toilet, ấn nút xả nước, hắn lập tức đẩy cửa mà vào, lại ôm lấy nàng một lần nữa, đi đến giường bệnh.

Không gian im lặng, hắn không nói gì, hơi thở nhè nhe như gió thoảng qua hai má non mịn, nàng ngừng thở, tim đập dường như chậm mất nửa nhịp, có một loại cảm giác vi diệu đang lan tràn ra xung quanh.

Hắn tránh cánh tay bị bó bột của nàng, đặt nàng xuống giường, đắp chăn lên.

Nàng nằm lại xuống giường, thấy bình nước truyền, lại cúi đầu nhìn cánh tay trái bị bó bột, giây lát như bị dội thẳng một chậu nước lạnh, đầu sỏ làm hại nàng thành như vậy chính là Doãn Lạc Hàn, buồn cười thật! Sao nàng còn có thể ôm ảo tưởng với hắn?

Nàng không chút do dự xóa sạch cảm giác vi diệu kia khỏi lòng mình, nhắm mắt lại, làm bộ như đang ngủ.

Nghe thấy tiếng hắn bước qua lại vài lần, tiếp theo điện thoại của hắn vang lên, hắn vừa tiếp nghe vừa bước ra ngoài phòng bệnh, một lát sau, tiếng bước chân lại thay đổi từ ngoài phòng bệnh đến trước giường.

“Tôi biết em không ngủ.” Tiếng nói trầm thấp của hắn xuất hiện kinh hoảng hiếm thấy, “Chỉ Dao sắp lại đây.”

“Chỉ Dao?” Nàng không thể giả bộ ngủ thêm nữa, mở to mắt, “Sao cô ấy lại biết tôi nằm viện được?”

“Quý Dương nói lúc cậu ta và thư kí Ôn đi vào, nhìn thấy Chỉ Dao ngủ trên sô pha nhà em, sau đó bọn họ không giải thích được nguyên nhân xuất hiện ở nhà em, đã nói Qúy Dương cứu em đang ngất xỉu trên đường.”

Tại sao có thể như vậy? Sự tình xảy ra làm nàng không chuẩn bị kịp mất.

Đầu óc nàng nhanh chóng suy nghĩ, cố gắng tiêu hóa tin tức hắn vừa tiết lộ cho mình, một lát sau nàng mới có thể rõ ràng, tóm lại khi Chỉ Dao đến đây, nàng nói theo lí do Quý Dương bịa ra là được, mặt khắc Chỉ Dao sẽ hỏi làm sao mà mình bị thương, sẽ phải nói như thế nào đây.

“Lăng Mân Huyên, phải bật di động lên biết không? Buổi chiều tôi sẽ gọi điện lại cho em.” Đôi môi mỏng của Doãn Lạc Hàn phun ra mấy câu ra lệnh, nhanh chóng thả di động vào túi quần, khuôn mặt tuấn tú lại khôi phục vẻ lạnh lùng bình tĩnh như trước.

Hắn đút hai tay vào túi, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.

Thè lưỡi về phía hắn, thật sự là một kẻ không biết thương người, không thể nói với người bệnh như nàng khách khí một chút sao.

Haiz, Chỉ Dao sắp đến đây, không biết lần này là phúc hay họa nữa, ngày mai phải đi tòa soạn tạp chí báo danh, nhưng bây giờ nàng thành ra thế này, làm sao bây giờ?

Ngày đó Giản Quân Dịch cao ngạo áo chỉ nàng, xã hội bây giờ nhân tài nhiều như lá rụng mùa thu, nếu chính mình bỏ lỡ, anh ta sẽ không cảm thấy đáng tiếc, còn có thể sẽ tìm người khác, xem ra công việc kia rất có khả năng không giữ được.

Không được, nàng không thể buông tha cơ hội lần này như vậy được, ngày mai, ngày mai nói cái gì nàng cũng phải đi làm.

Đang nghĩ như vậy, bên ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân ồn ào, nếu nàng đoán đúng, là Chỉ Dao đến đây.

Nàng vừa nặn ra một nụ cười tươi hơn một chút, liền nhìn thấy thân ảnh Chỉ Dao chạy vội vào, tiếng nói nức nở mang theo bối rối và chỉ trích. “Mân Mân…. Mân Mân… Sao cậu lại thành như vậy…. Tay cậu bị gãy, sao không báo cho mình biết…. Cậu thật đáng giận…. Hu hu… Còn đau không….”

“Chỉ Dao, đừng lo, mình đã không sao rồi, không đau chút nào, bác sỹ nói qua ba tuần nữa mình có thể tự do hoạt động mà.” Ngược lại lại thành Mân Huyên an ủi Chỉ Dao, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn thân thiết, áy náy trong lòng dâng lên từng đợt như thủy triều.

Khi nào thì… Khi nào thì nàng mới có thể thoát khỏi Doãn Lạc Hàn đây?

 

Sau một lát, cảm xúc của Chỉ Dao đã ổn định trở lại, không biết từ khi nào thì Quý Dương và Ôn Nhược Nhàn đã yên lặng lui ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn hai người các nàng.

Chỉ Dao thay nàng vén sợi tóc trên trán, lộ ra vẻ khó hiểu mê mang, “Mân Mân, sao đột nhiên cậu lại gãy xương? Bị ngã sấp xuống sao? Dù ngã sấp xuống cũng không thể nghiêm trọng như vậy được.”

Mân Huyên sợ nhất là Chỉ Dao sẽ hỏi tới vấn đề này, cuối cùng vẫn phải gặp, nàng suy nghĩ nên trả lời như thế nào, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.

Chỉ Dao cười bướng bỉnh, nháy mắt với Mân Huyên, “Kim Chính Vũ tới đây.”

“Sao cậu ta biết mình ở bệnh viện?” Mân Huyên cảm thấy đầu mình sắp nứt ra rồi, nàng vốn muốn điệu thấp dưỡng thương, không muốn để mọi người biết đến chuyện này, lại không ngờ được sau khi Chỉ Dao biết đến, bây giờ lại rơi vào tai Kim Chính Vũ.

“Sáu giờ hôm qua mình đi nhà cậu đón cậu, tình cờ trong túi mình có chìa khóa nhà cậu, mình liền mở cửa đi vào, kết quả cậu lại không có ở nhà, mình lại gọi điện thoại cho cậu, nhưng không ai nhấc máy. Mình nghĩ là cậu có hẹn với Kim Chính Vũ, vì thế ngồi xuống sô pha đợi cậu. Bất tri bất giác thiếp đi, đến nửa đêm, mình bừng tỉnh, cảm thấy hình như có chút không đúng, với tính cách của cậu thì làm gì có chuyện nửa đêm không về nhà chứ. Cho nên liền gọi điện thoại cho cậu ta…”

Nói tới đây Chỉ Dao cười hì hì, đứng lên.

Vì thế Kim Chính Vũ cũng biết chuyện nàng mất tích, rất lo lắng cho nàng, nhờ vả Chỉ Dao nếu biết tin tức gì của nàng, phải thông báo cho hắn trước tiên.

“Mân Mân, mình đi trước nhé, chốc nữa sẽ đến thăm cậu.” Chỉ Dao vẫy vẫy tay với Mân Huyên, cầm túi bước nhanh khỏi phòng bệnh.

Một thân ảnh lướt qua Chỉ Dao, cô nhẹ nhàng tiếp đón một tiếng, “Chính Vũ, cậu với Mân Huyên tán gẫu vui vẻ nha.”

Mân Huyên đang nằm trên giường, quay đầu nhìn về phía cửa, Kim Chính Vũ bước nhanh vào. Hai tay đút trong túi quần thể thao, nhìn chằm chằm vào nàng, đôi môi mím chặt, không thèm nói câu nào.

Tiểu tử này đang tức giận.

Nàng nhìn ra một chút manh mối, lên tiếng đánh vỡ bầu không khí xấu hổ, “Kim Chính Vũ, cậu đã đến rồi, ngồi đi nào! Cậu ăn cơm chưa? Ha ha….. Sắp giữa trưa rồi, tôi vừa ăn cháo xong…”

“Lăng Mân Huyên, em là đồ ngốc.” Kim Chính Vũ đột nhiên mở miệng, khuôn mặt đẹp trai tràn ngập tức giận, “Ngày hôm qua trước khi đưa em trở về, không phải đã khám bác sỹ rồi sao? Sao có thể không biết chăm sóc chính mình, lại biến mình thành chật vật như vậy, cái cánh tay bó bột này xấu xí quá mức.”

“Kim Chính Vũ…” Nàng thì thào mấp máy môi, tuy rằng lời hắn nói ra rất khó nghe, nhưng lại lộ ra hắn quan tâm và lo lắng cho nàng.

“Tôi mới nghe bác sĩ điều trị chính của em nói, sau khoảng ba tuần nữa mới có thể bỏ lớp bó bột đi,trong lúc đo em cứ lại tùy tiện dỡ xuống thử xem?”

Nhìn hắn lườm nàng như muốn ăn thịt người đến nơi, Mân Huyên xì một tiếng cười lên. Tiểu tử này giả bộ người xấu không giống chút nào, ngược lại còn có chút buồn cười.

“Này, Lăng Mân Huyên, tôi đang nói chuyện rất nghiêm túc, em còn cười được hả?” Kim Chính Vũ hiển nhiên không thể nhịn được được nữa, tức giận xông thẳng lên óc.

Biết tính tình đại thiếu gia của hắn sắp phát tác, Mân Huyên vội vàng mím môi cố nín cười, “Được rồi, tôi không cười, đã biết rồi, đại thiếu gia, tôi sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, cam đoan sẽ không bị thương nữa, như vậy đã được chưa?”

“Vậy còn tạm được.” Kim Chính Vũ nghe thấy nàng chính mồm cam đoan, rốt cuộc mới chịu buông tha nàng, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường nàng.

Nàng liếm liếm đôi môi khô nứt, nhịn không được mà mỉm cười, hưởng thụ cảm giác được người tỉ mỉ che chở thật tuyệt vời, không đúng sao? Nhất là khi nàng phát hiện mình hơi thinh thích tiểu tử Kim Chính Vũ này, nàng càng ngày càng để ý hắn đang tức giận hay vui vẻ, luôn luôn muốn nhân nhượng hắn.

“Môi em khô quá, em chờ một chút nhé.” Hắn nói xong, thần thần bí bí mà xoay người sang chỗ khác, hình như gọi điện thoại, nhưng tốc độ nói rất nhanh, nàng không nghe kịp.

“Chính Vũ, cậu đang làm cái quỷ gì thế?”

Nàng hơi cong môi, tiểu tử này biết nàng khát nước thì không biết trực tiếp đi đổ chút nước cho nàng uống sao, ngược lại còn làm chuyện kỳ quái, thật không biết săn sóc người bệnh chút nào, xem ra vừa rồi đã nhìn lầm hắn.

“Chỉ cần chờ năm phút nữa là được.” Hắn chỉ lo giơ tay nhìn đồng hồ, căn bản không thèm để ý tới nàng.

Hừ, quên đi, không thể trông cậy vào hắn được, lát nữa hộ sĩ mang thuốc vào đây, bảo cô hộ sĩ rót cho nàng cốc nước là được.

Nàng hờn dỗi thầm nghĩ, nhắm mắt lại định nghỉ ngơi một lát.

“Mân Mân, đừng ngủ, còn có nửa phút nữa sẽ tới đây rồi.” Vừa mới chuẩn bị ngủ, hai má bị Kim Chính Vũ nhéo nhẹ. Nàng bất mãn mở mắt ra, hắn đột nhiên đứng bật dậy chạy ra mở cửa.

Nàng tò mò nhìn cánh cửa từ từ mở ra, hai cô gái mặc quần áo nhân viên khách sạn đang đẩy xe đi vào, bên trên đặt một đĩa trái cây trang trí rất đẹp, trong đó thứ làm người ta chú ý nhất chính là một chùm việt quất mọng nước đặt chính giữa, đây là hoa quả nàng thích ăn.

Một cô gái đem đĩa hoa quả và đĩa việt quất lên tủ đầu giường, Mân Huyên liếc nhìn thấy trước ngực cô ấy có thêu chữ “Khách sạn quốc tế Diệc Phàm”. Đây có lẽ là khách sạn năm sao cao cấp mà Kim Chính Vũ quản lý.

Cô gái  khiêm tốn xoay người lui ra ngoài,  Mân Huyên nhìn  đĩa việt quất, không thể tin vào hai mắt của mình, đến khách sạn năm sao, cho dù là uống một chén nước lọc cũng phải đắt hơn bên ngoài vài lần, càng không phải nói tới đĩa trái cây trang trí tinh xảo kia.

Kim Chính Vũ cầm lấy một quả việt quất tới trước môi nàng, không chút để ý nói, “Việt quất trồng bên Mỹ, đĩa việt quất còn tươi này được vận chuyển bằng máy bay từ Mỹ sang, em nếm thử xem có ngon không.”

Nàng hơi mở miệng, cắn thử một miếng, nhất thời mùi chua ngọt đặc trưng của việt quất tràn ngập khắp khoang miệng, không thể không tán thưởng gật đầu, “Ngon lắm.”

 

 

 

Có những lúc, không có lần sau, không có cơ hội bắt đầu lại. Có những lúc, bỏ lỡ hiện tại, vĩnh viễn không còn cơ hội nữa.

Các chương truyện Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,