Sợ lắm cái cảm giác tưởng chừng như ôm trọn yêu thương… rồi bỗng nhiên vụt mất như chưa từng tồn tại.

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 5

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 5 là một trong những tập truyện ngôn tình Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 5 ngay.

  • Tác giả: Cổ Phán Quỳnh Y
  • Tên truyện: Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài
  • Số chương: 281
  • Số lượt xem: 287
"Tuổi trẻ chính là vào lúc đối mặt với khó khăn vất vả, phải nỗ lực phấn đấu. Bạn nhất định phải tin tưởng, đằng sau mỗi sự nỗ lực phần thưởng luôn được tăng lên gấp bội. Cuộc sống ngày hôm nay là do sự quyết định của ba năm trước, nhưng nếu hôm nay bạn vẫn sống cuộc sống giống như ba năm trước, vậy thì ba năm sau bạn vẫn sẽ chỉ như vậy mà thôi." – 999 lá thư gửi cho chính mình | Miêu Công Tử.

Nội dung truyện Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 5

Chương 13    Giới thiệu

Bên trong một nhà ăn Ý tao nhã,

Mân Huyên im lặng, cúi đầu nhìn chằm chằm đĩa thức ăn, thực không còn tâm trạng ăn uống.

Tiếng nói chuyện vui vẻ dồn dập đập vào tai, tiếng cười thanh thúy của Chỉ Dao cùng tiếng nói trầm thấp kia đan vào nhau, tuy rằng từ đầu đến cuối nàng chỉ cúi đầu, cũng tận lực coi mình như người tàng hình, nhưng luôn có một ánh mắt sắc bén như vô tình dừng trên người nàng làm nàng vô cùng khó xử cùng bất an.

Nàng sống hai mươi năm ngắn ngủi, chưa bao giờ sợ hãi như thế này, buổi sáng tỉnh lại, thoát khỏi khách sạn, bây giờ lại tình cờ gặp lại, thời gian bất quá chỉ ngắn ngủi vài giờ, người nàng nghĩ từ nay về sau sẽ không xuất hiện trước mặt nàng lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa thân phận xấu hổ như thế, hắn là người Chỉ Dao muốn gắn bó cả đời.

Sao lại có thể tình cờ như thế? Dĩa ăn trên tay nàng bất giác cắt mạnh xuống đĩa salat, bên tai vang lên thanh âm nghi hoặc của Chỉ Dao: “Mân Mân, cậu không thích salat sao? Có cần gọi bồi bàn đổi món khác không?”

“Không, không cần.” Nàng bối rối lắc đầu, giờ mới thấy trong lúc vô ý, nàng đã cắt salat loạn thành một đoàn.

“Tớ thấy ăn như vậy cũng không tệ lắm.” Vì che giấu tâm trạng, nàng vội vàng đưa một miếng vào miệng. Salat bị trộn lẫn với nhau, cho vào miệng tạo ra một loại hương vị vô cùng cổ quái. Nàng vội vàng cầm cốc rượu, ngấp một ngụm rượu vang để thức ăn trôi xuống cổ.

“Mân Mân, lâu như vậy, tớ vẫn chưa giới thiệu hai người với nhau đâu.”

Tiếng Chỉ Dao cắt đứt suy nghĩ của Mân Huyên, nàng lặng lẽ thu lại biểu cảm trên mặt, thật tự nhiên ngẩng đầu lên, cố gắng để mình thoạt nhìn không có bất cứ điều gì bất thường.

Chỉ Dao quay đầu nhìn hắn, mỉm cười ngọt ngào: “Lạc ca ca, cậu ấy là Lăng Mân Huyên, bạn thân nhất của em.”

“Mân Huyên, rất vui được gặp, tôi từng nghe thấy tên của em từ miệng Chỉ Dao không chỉ một lần.” Giọng nói  trầm thấp còn mang theo một tầng ám chỉ khác.

Mân Huyên căng thẳng, nâng tầm mắt lơ đãng nhìn lại đôi con ngươi đen ẩn sóng gầm mãnh liệt, lịch sự gật đầu, rồi lập tức theo bản năng né tránh ánh nhìn sắc như dao của hắn.

Chỉ Dao là người bạn tốt nhất đời nàng, có thể thấy Chỉ Dao thực sự thích hắn, nàng không dám tưởng tượng chẳng may Chỉ Dao phát hiện bọn họ đã có tình một đêm, hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào.

“Mân Mân, Lạc ca ca không chỉ là bạn từ nhỏ, anh ấy còn là vị hôn phu của tớ.”

Chỉ Dao tự hào nói xong, không hề phát hiện bầu không khí quỷ dị quanh Mân Huyên cùng Doãn Lạc Hàn.

Vị hôn phu? Mân Huyên hơi giật mình, nàng nhớ rõ trước khi cùng Chỉ Dao đi nghe diễn thuyết, Chỉ Dao nói nàng thích người khác, hắn chính là Doãn Lạc Hàn đang ngồi đối diện, hơn nữa bọn họ còn tính gắn bó cả đời, tháng sau đính hôn, hiện tại lại…

Trên mặt Mân Huyên ngoài kinh ngạc chỉ có kinh ngạc, Chỉ Dao mím môi cười nhẹ, “Ha ha… Mân Mân, cậu bị lừa. Kỳ thật chuyện tớ có người khác là tớ cố ý bịa ra, chỉ vì muốn dụ cậu cùng tớ đi nghe Lạc ca ca diễn thuyết.”Chương 14  Suy nghĩ hỗn loạn

Mân Huyên trừng to mắt, không thể tưởng tượng nàng bị Chỉ Dao lừa. Nếu không phải Chỉ Dao thốt ra câu nói kinh hãi thế tục kia, nói là muốn cùng người khác gắn bó cả đời, nàng sẽ không bị lôi kéo đi nghe cái gì mà diễn thuyết, cũng sẽ không gặp lại Doãn Lạc Hàn,  rồi bây giờ cũng không phải ngồi chỗ này cúi đầu chột dạ, xấu hổ vạn phần.

Mân Huyên muốn thầm oán Chỉ Dao vài câu, nhưng lời nói đến đầu môi lại không thốt ra được. Chỉ Dao luôn đơn thuần, không có tâm nhãn, dụ nàng đến cũng chỉ vì có ý tốt muốn giới thiệu vị hôn phu với bạn thân.

Chỉ Dao ngừng thở, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Mân Huyên rơi vào trầm lặng: “Mân Mân, cậu đang giận tớ sao?”

“Không có. Cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Mân Huyên vui vẻ ra mặt, nhẹ nhàng điểm nhẹ chóp mũi Chỉ Dao, vài tia oán giận trong lòng cũng bốc hơi không còn dấu vết.

“Vậy là tốt rồi.” Chỉ Dao nhẹ nhõm, nhìn thẳng Doãn Lạc Hàn đang nhấp rượu phía đối diện: “Mân Mân, hôm nay lần đầu tiên thấy Lạc ca ca, cảm thấy anh ấy thế nào? Anh ấy có điểm gì hấp dẫn cậu?”

Thình lình Chỉ Dao hỏi một câu kì quái như thế, Mân Huyên thiếu chút nữa thì sặc nước miếng. Nhất thời nàng không biết nói cái gì cho tốt. Nếu nói anh ta tốt lắm hoặc mấy câu linh tinh, rơi vào lỗ tai Doãn Lạc Hàn sẽ thành nàng bị vẻ anh tuấn nhiều tiền của hắn mê hoặc, mà hắn cũng cho nàng là kẻ nông cạn, hám tiền. Mà nếu nói Doãn Lạc Hàn bình thường, Chỉ Dao nghe xong sẽ mất hứng.

Cho nên đây đúng là một vấn đề đau đầu, Mân Huyên ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng chỉ biết lập lờ nước đôi: “À, Chỉ Dao, ánh mắt của cậu tốt lắm.”

Vừa dứt lời, nàng đã cảm thấy cặp mắt sâu không đáy đối diện càng trở nên sâu sắc mà sắc bén, toát ra vẻ âm trầm lạnh lùng. Nàng nói câu đó không hẳn là khen tặng, người bình thường nghe dù sẽ không vui vẻ cười to, nhưng cũng không đến mức nhìn nàng như muốn ăn sống nuốt tươi như vậy chứ?

“Ha ha,… Mân Mân, ấn tượng của cậu cũng không sai đi!” Chỉ Dao tự nhiên cười rộ lên. “Từ nhỏ Lạc ca ca đã rất có duyên, nữ nhân nào nhìn thấy anh ấy cũng đều bị mê hoặc.”

Thì ra Chỉ Dao vốn đã biết Doãn Lạc Hàn là đồ công tử đào hoa, nữ nhân bên người xếp thành hàng dài, nhưng Chỉ Dao lại tuyệt không ghen, vì cái gì? Nhìn Chỉ Dao cười đến sáng bừng mặt, ánh mắt Mân Huyên nổi lên vài phần khó hiểu.

Trong nháy mắt, Doãn Lạc Hàn thu hồi ánh mắt lạnh lùng thâm trầm, thay bằng vẻ nhu hòa dịu dàng nhìn Chỉ Dao, vẻ mặt thoải mái: “Chỉ Dao, bạn của em thực có thể nói, tâm địa cũng thật thiện lương.”

Hắn nhắc tới “tâm địa thiện lương” hẳn là chỉ chuyện nàng tốt bụng

đưa hắn trở về khách sạn, hắn đang ám chỉ tối hôm qua lửa nóng thân mật triền miên. Nhưng vì sao hắn phải cố tình ám chỉ chyện này trước mặt Chỉ Dao, làm như vậy có lợi gì cho hắn, hay là Doãn đại tổng tài nhất thời cao hứng muốn nắm lấy nàng?

Ánh mắt như vô tình dừng trên mặt nàng luôn có một loại quỷ dị bí ẩn, Mân Huyên như thấy hàng ngàn mũi gai đâm vào lưng.

Nàng bối rối, thật sự không thể đoán ra mục đích của hắn, đáy lòng đột nhiên nảy ra ý nghí muốn  thoát đi.

“Hai người từ từ nói chuyện, tôi muốn đi toilet một chút.” Nàng tao nhã đứng lên, không đợi bọn họ mở miệng, liền vội vội vàng vàng chạy nhanh vào toilet.Chương 15    Không kịp trở tay

Lát sau, ra khỏi toilet, nàng bắt đầu tự thôi miên mình lần thứ tám trăm ba mươi mốt, không cần nhìn đến hắn, hoặc phải làm bộ như chưa từng gặp qua hắn.

Hôm nay là lần đầu bọn họ gặp nhau,về sau hắn là vị hôn phu của Chỉ Dao, nàng là bạn thân của Chỉ Dao, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, hai người chung sống hòa bình.

Hắn đường đường Doãn đại tổng tài tập đoàn Đường Thịnh, không ngốc đến mức nhắc đến chuyện hôm qua trước mặt Chỉ Dao, đúng, chính là như vậy, đợi bữa cơm này kết thúc, nàng sẽ tìm đại một lí do gì đó chuồn đi. Từ nay về sau mỗi lần thế này, cứ có hắn xuất hiện, nàng chỉ cần tránh mặt là ổn.

Tự thôi miên một phen sau, Mân Huyên một lần nữa đạt được niềm tin, cõi lòng bối rối cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Nàng bước từng bước nhỏ, chậm rãi đi tới bàn ăn gần cửa sổ.

Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Chỉ Dao, lúc này đang tán gẫu rất vui vẻ cùng Doãn Lạc Hàn, hoàn toàn không chú ý tới nàng, tầm mắt quỷ dị khó lường kia cũng không bắn về phía nàng nữa.

Nàng mừng rỡ thoải mái, khoái trá hưởng dụng đồ ngọt ngon lành bồi bàn vừa bưng lên.

Chỉ Dao đưa miếng bánh ngọt vào miệng, đôi mắt trong veo như nước nảy ra ý tưởng: “Lạc ca ca, hôm nay cơm nước xong, em muốn đi xem phim. Nghe nói gần đây có bộ phim kinh dị rất hay, toàn là ngôi sao em thích.”

Doãn Lạc Hàn nhún nhún vai, cười yếu ớt, giọng nói tràn ngập yêu chiều: “Không thành vấn đề. Tôi chuyên đi  theo công chúa nhỏ của mình, ngày hôm nay em muốn đi đâu tôi sẽ đi cùng.”

“Em biết Lạc ca ca hiểu em nhất.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chỉ Dao cười đến sáng lạn.

Nàng buông cái thìa nhỉ trong tay, phút chốc quay đầu nhìn Mân Huyên đang nhấm nháp đồ ngọt: “Mân Mân, rạp chiếu phim phía trước đang chiếu bộ phim kinh dị rất hay, tớ muốn cậu cùng đi với tớ, cậu lại nói cậu nhát gan không dám xem. Hôm nay có Lạc ca ca đi cùng, hẳn là cậu sẽ có dũng khi đi với tớ.”

“Không, không cần. Hai người cứ đi đi, tớ còn muốn về nhà.” Mân Huyên vội nuốt miếng bánh, thật vất vả nghĩ ra một lí do tránh đi. “Tớ còn một bài luận văn chưa viết.”

“Mân Mân, tớ cũng biết cậu muốn xem bộ phim này. Hôm nay khó được Lạc ca ca đi cùng, cậu bỏ qua cơ hội lần này, lần sau cũng không có người đi cùng cậu.” Chỉ Dao chu môi, “Mặc kệ, cậu cũng cùng đi thôi.”

Thôi rồi, tính công chúa của Chỉ Dao lại tới rồi, mỗi lần như vậy, Mân Huyên đều không có cách từ chối. Nàng đành phải đưa ánh mắt cầu cứu tới Dõan Lạc Hàn, hắn là vị hôn phu của Chỉ Dao, hắn hẳn cũng không hy vọng thời gian hai người bọn họ bên nhau, lại còn sờ sờ cái bóng đèn là nàng.

Không ngờ Doãn Lạc Hàn một lần nữa làm nàng mở rộng tầm mắt, tiếp nhận tín hiệu cầu cứu của nàng, thản nhiên nhíu mày, bộ dạng vô cùng lực bất tòng tâm.

Thật không biết trong đầu người này suy nghĩ cái gì nữa, Mân Huyên chán nản nhìn đi hướng khác, bắt đầu tìm cách khác thoái thác đề nghị của Chỉ Dao.

Đột nhiên Chỉ Dao lại đẩy ghế ra, chậm rãi đứng lên. “Mân Mân, Lạc ca ca, em đi toilet một chút.”

Động tác quá bất ngờ  làm nàng trở tay không kịp, nếu Chỉ Dao rời đi, vậy chẳng phải, chẳng phải nơi này chỉ còn lại… Còn lại nàng cùng Doãn Lạc Hàn băng giá.



People have diffirrent reasons for the way they live their life. You cannot put everyone’s reasons in the same box – Kevin Spacey Mỗi người có thể có những lý do khác nhau để sống cuộc đời của chính họ. Bạn không thể quy chụp tất cả những lý do đó đều giống như nhau.

Các chương truyện Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,