Nếu được trở lại, tôi sẽ hít sâu hơn nữa mái tóc của ngày đó, ngắm nhìn lâu hơn nữa khuôn mặt của ngày đó và chấp nhận đau hơn nữa để giữ ngày đó gần nhất có thể với thực tại hôm nay. Đáng tiếc, ngày đó, người đó, nghĩa là đã thôi không hẹn hò.

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 22

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 22 là một trong những tập truyện ngôn tình Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 22 ngay.

  • Tác giả: Cổ Phán Quỳnh Y
  • Tên truyện: Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài
  • Số chương: 281
  • Số lượt xem: 262
Anh có thể đợi tới lúc em trở về, nhưng anh muốn nói điều này ngay bây giờ, anh đang nhớ em hơn bao giờ hết, mong em mau trở về với anh..

Nội dung truyện Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 22

Chương 61   Thay đổi khác

Mặc kệ Doãn Lạc Hàn kia có bao nhiêu ham mê biến thái, thích dùng phương thức nhục nhã nàng, tóm lại hắn càng như vậy, nàng lại càng không thể để lộ quá nhiều cảm xúc trước mặt hắn, nàng là Lăng Mân Huyên kiên cường, nàng sẽ không bị hắn đánh bại, tuyệt đối không.

Lầu ba, đi ngang qua phòng hắn, bên trong không bật đèn, xem ra hắn còn chưa trở về.

Nàng vắt chân lên cổ chạy về phòng, đóng chặt cửa lại, buông ba lô, thân thể mệt mỏi ngã nhào xuống giường.

Sờ sờ trán, sốt đã muốn lui, nhưng đầu vẫn hơi đau, nàng lẳng lặng nằm một lúc, đứng dậy mở ba lô, lấy ra bình đun nước mới mua, rót vào một ít nước trong, cắm điện, sau đó lại lấy từ ba lô hơn mười gói mì ăn liền bỏ vào ngăn kéo bàn học, đợi lát nữa nước nóng lên, làm một tô mì cho mình.

Một bên bưng bát mì, một bên chạy đến bàn học mở máy tính, lên MSN, đột nhiên một hình đầu thỏ chớp động một chút, nàng chỉ cần liếc qua một cái cũng biết là Chỉ Dao.

Hôm nay nàng cố tình không nghe điện thoại của Chỉ Dao, vì thế Chỉ Dao đành phải lên MSN tìm nàng.

Nàng cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nàng đi gặp Chỉ Dao, Chỉ Dao đơn thuần lại thiện lương, vẫn luôn đau lòng vì thân thế cơ khổ của nàng, luôn dùng các mối quan hệ của mình giới thiệu khách hàng cho nàng.

Nàng không muốn lừa gạt Chỉ Dao, căn bản không thể trước mặt Chỉ Dao giả bộ cái gì cũng chưa xảy ra, một bộ vẻ mặt thản nhiên, nàng làm không được…

Tầm mắt mơ hồ, không kìm được nước mắt từng từng giọt rơi xuống bàn phím, Chỉ Dao, thực xin lỗi, thực xin lỗi…

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, nàng trừng lớn hai mắt, tiếng chuông này là nàng đặc biệt cài đặt cho Doãn Lạc Hàn, khác với nhạc chuông là bài hát tiếng anh nàng thích.

Chỉ cần nghe thấy tiếng chuông này, không cần nhìn màn hình điện thoại, nàng chỉ biết là hắn.

Tiếng chuông vẫn vang lên liên tục, tựa hồ đang thúc giục nàng, buông bát mì xuống, hai tay run run, ấn nút nghe, còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe đến thanh âm không kiên nhẫn của hắn.

“Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?”

“Tôi…”

“Đi tắm rửa một cái, năm phút đồng hồ sau đến phòng tôi.” Hắn lạnh giọng ra lệnh, không cho nàng cơ hội nói chuyện, lập tức cắt đứt.

Nàng ngửa đầu thở dài một hơi, lấy ra bộ áo ngủ rộng thùng thình khỏi tủ quần áo, tắm qua một cái, nhìn thời gian ước chừng còn một phút đồng hồ, lung tung lau mái tóc ẩm ướt, tiện đà mở cửa ra, chạy chậm đến cửa phòng hắn, nhẹ nhàng gõ vài cái.

“Tiến vào!”

Hai chữ không hề ấm áp như gió lạnh đâm vào màng tai, nàng không hiểu rừng mình một cái, cẩn thận đẩy cửa vào, dẫm xuống thảm êm dày, thế mới phát hiện vừa rồi mình quá vội vàng, dĩ nhiên là chân trần chạy tới.

Ánh mắt nàng tìm thấy thân ảnh âm u của hắn đứng lặng ở tủ rượu, chất lỏng màu hổ phách chậm rãi rót vào ly, tầm mắt sâu thẳm của hắn hình như hơi liếc qua, nàng vội vàng cúi đầu, lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Hắn nhấp một ngụm rượu trong ly, dung nhan lạnh lùng như điêu khắc, khóe môi hơi hơi nhếch lên. “Nằm xuống giường đi.”

Nàng cắn chặt môi, chậm rãi bước đến giường lớn, nhắm mắt lại, trước mắt thoáng chốc tối đen, âm thầm nói cho chính mình, cứ coi như đây là một đoạn ác mộng, rất nhanh sẽ qua đi.

Cảm giác giường hơi lún xuống, mùi rượu nguyên chất xông vào mũi, “Cởi quần áo, tôi không muốn lãng phí thời gian động tay.”

Nàng hơi ngồi dậy, hai tay cởi bỏ áo ngủ trên người, tiếp theo là nội y, da thịt mềm mại thủy hoạt dưới ánh nhìn thâm trầm như đáy biển, hơi hiện ra một tầng phấn hồng ngượng ngùng.

Khi thân hình to lớn của hắn đè lên, tiếng nói khàn khàn tà lãnh chui vào màng nhĩ: “Loại tình huống này tôi không hy vọng tiếp tục xảy ra, về sau hẳn là em biết làm thế nào.”

Như vậy thật có điểm giống tình cảnh đế vương lâm hạnh phi tử, nàng tự giễu cười cười, nhưng khác là nàng không thể so sánh với phi tử, nàng chỉ là loại tình phụ, là công cụ để hắn phát tiết mà thôi.

Kính tình qua đi, hắn thở hổn hển rời khỏi nàng, nàng mồ hôi đầm đìa ngồi dậy, cúi đầu không dám nhìn đến thân hình to lớn của hắn, nhanh tay cầm lấy quần áo ngủ khoác lên người, cấp tốc xuống giường.

Thắt lưng hôm qua bị hắn đá trúng, đến giờ còn nhưng nhức đau, nàng cũng không dám nằm tiếp trên giường này, đưa lưng về phía hắn buộc nút áo ngủ, sợ lúc ra khỏi đây bị người khác nhìn thấy chính mình quần áo không chỉnh.

“Sáng mai tôi đi thị sát chi nhánh công ty  ở Nhật Bản.” Phía sau vang lên tiếng bật lửa, mùi khói thuốc tràn ngập trong không khí.

Nàng dừng động tác trong tay, hơi nghiêng người, nhưng không quay đầu lại, kìm trụ cảm giác mừng như điên, trực giác nói cho nàng, lời hắn định nói mới là trọng điểm.

Doãn Lạc Hàn hít sâu một ngụm xì gà, nheo mắt nhìn chằm chằm bóng dáng cao ngạo trước giường. “Xoay người lại, tôi không thích nói chuyện với cái ót.”

Hai vai hơi hơi run, nàng xoay người lại, tiếp tục cúi đầu nhìn thảm.

“Những ngày tôi không ở đây, tốt nhất em an phận cho tôi, không cần có ý đồ chạy trốn.” Hắn đem xì gà hung hăng gõ xuống gạt tàn.

Ngẩng đầu lơ đãng nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, mái tóc như tơ lục xõa trên vai, vài sợi tóc dính mồ hôi dán lên má, cổ áo ngủ lộ ra da thịt tuyết trắng mê người, làm hắn không khỏi nhớ đến đường cong mạn diệu dưới áo.

Nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, chết tiệt, vì cái gì đêm nay có được nàng một lần rồi, trong lòng vẫn nhịn không được nhớ đến thân thể ngọt ngào của nàng.

Không thể phủ nhận, nói về kĩ thuật trên giường, nàng so với những người đàn bà trước đây cùng hắn quả thực ngây ngô có thể, nhưng chỉ cần hưởng qua nàng một lần, có thể biết người phụ nữ này luôn luôn làm đàn ông lâm vào điên cuồng.

oOo

 

 Chương 62   Kìm lòng không đậu

 

 “Tôi biết, tôi sẽ không chạy trốn, cho dù một tháng sau anh trở về, tôi vẫn sẽ ở trong này.” Nàng nhẹ giọng nói, thật ra nàng muốn nói trong tay hắn có cô nhi viện, nàng có thể chạy đi đâu.

“Em thông minh thế hẳn là biết kết quả việc chọc giận tôi, hy vọng có thể giống như em nói vậy.” Đôi mắt u ám thâm thúy của hắn lóe lên hàn quang, không coi ai ra gì, không thèm mặc quần áo bước thẳng vào phòng tắm.

Nàng xấu hổ quay đi, không dám tùy tiện xem loạn, chợt xoay người vội vàng chạy ra ngoài.

Về tới phòng ngủ của mình, nàng đột nhiên nhớ tới hắn hình như chưa nói cụ thể thời gian đi công tác. Nhưng mà, mặc kệ, chỉ cần có thể tạm thời thoát khỏi hắn, cho dù là một đêm cũng tốt.

Tay phải kìm lòng không đậu, đưa lên xoa xoa má, hiện tại có thể cảm nhận, vừa rồi kích tình, hơi thở ấm áp của hắn phả vào mặt nóng rực, mùi rượu  tinh khiết cùng mùi thuốc lá thản nhiên lẻn vào khoang mũi, mang theo mị lực đặc biệt của đàn ông.

Không đúng, sao mình có thể nghĩ như vậy, giây lát, nàng dùng sức lắc lắc đầu, hắn là ma quỷ, chỉ biết lấy đùa bỡn cùng vũ nhục nàng làm vui, nếu không phải có tờ hợp đồng kia trói buộc nàng, nàng hận không thể cách hắn càng xa càng tốt, đời này không bao giờ nhìn thấy hắn.

Nàng kinh ngạc ngồi vào bàn học, mở vở ghi mượn của người khác, mấy ngày nay nàng bỏ học nhiều lắm, sắp tốt nghiệp rồi, nàng phải lập tức bổ sung mới được.

****

Ánh nắng sớm tinh mơ xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, trải qua một đêm ngủ ngon, Mân Huyên vươn vai, nhìn đồng hồ đầu giường, hiện tại mới hơn sáu giờ.

Nghĩ đến có thể tránh Doãn Lạc Hàn, đồ âm tình bất định đó, dù ngắn ngủi, nàng không khỏi cười vui vẻ, ngồi dậy, xuống giường, chân trần đi trên mặt sàn lạnh lẽo, phòng nàng ở tuy không trang hoàng xa hoa như phòng tên kia, có thảm dày mềm mại hoa lệ, nhưng vẫn có thể xem là một nơi thanh tĩnh thoải mái.

Lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng động cơ ô tô, nàng đẩy cửa sổ, từ ban công nhìn xuống, một chiếc Lamborghini màu trắng đỗ bên dưới, Từ Bang bước xuống khỏi ghế lái xe vào biệt thự, lát sau đã kéo va li hành lí bỏ vào trong xe.

Nàng căm giận nắm chặt thành ban công, nhớ rõ lần trước là một chếc Cadillac, hôm nay lại đổi thành Lamborghini, thật sự là một kẻ xa xỉ, thà rằng tiêu tiền mua  những chiếc xe mới nghe tên đã hù chết người, cũng không nguyện rút ra chút tiền làm từ thiện. Ngược lại còn dùng mảnh đất của cô nhi viện đến bức nàng, thật sự là đáng giận đến cực điểm.

Từ Bang cung kính chờ ở ngoài xe, mười phút qua đi, một thân ảnh cao lớn thon dài vội vàng ra khỏi biệt thự, Từ Bang nhanh chóng mở cửa xe, Doãn Lạc Hàn ngồi vào trong xe bất ngờ ngẩng đầu, Mân Huyên không kịp phòng bị, ánh mắt phẫn nộ bị bắt gặp, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, vội vàng quay đầu đi.

Doãn Lạc Hàn nhếch môi, nhanh chóng ngồi vào xe, chậm rãi nói: “Từ trợ lí, lúc tôi không có ở đây, anh có biết nên làm thế nào.”

“Vâng, tổng tài, nếu có động tĩnh gì, tôi sẽ lập tức báo cáo với ngài.” Từ Bang một bên trả lời, một bên đóng lại cửa xe, rồi lập tức đến phía bên kia xe, ngồi vào ghế lái.

Chiếc Lamborghini vòng lại một đoạn, đi ra biệt thự, hơn mười phút sau, đã ở bên ngoài một biệt thự xa hoa khác, cánh cổng điện tử to lớn chậm rãi mở ra, chiếc xe bình ổn mà vào, vòi phun nước như thiếu nữ rắc hoa phun ra làn nước trong suốt, bên trong là sân vườn rộng lớn hơn trăm thước, khí khái cùng xa hoa thế này, quả thực không gì sánh kịp.

Từ Bang lại xuống xe, giúp Doãn Lạc Hàn mở cửa xe.

Doãn Lạc Hàn chậm rãi bước xuống, sửa sang lại bộ y phục màu đen xa xỉ, gương mặt lạnh lùng không một cảm xúc, bước nhanh lên bậc thang.

“Thiếu gia, đã trở lại.” Hắn vừa mới đi vài bước, không có gì ngoài ý muốn nghe thấy tiếng quản gia hô to gọi nhỏ, sau đó là  một thân ảnh nhanh chóng chạy vào. “Lão gia, lão gia, thiếu gia đã trở lại, thiếu gia đã trở lại…”

Hắn không thay giày ra, trực tiếp cất bước đi vào, chợt nghe thấy một thanh âm hét lên như sấm giật. “Cái gì? Nó đã trở lại?…. Xú tiểu tử, nó còn biết trở về…”

Hắn nhếch môi, không để ý đến tiếng bước chân chạy đến, đi thẳng lên cầu thang.

Vừa nghe nói con đã trở lại, Doãn Lương Kiến vội vàng bỏ tờ báo xuống, đuổi tới nhà ăn, nhìn đến đứa con không nói một tiếng đã chạy lên lầu, ông tức giận đến thổi râu trừng mắt, nhấc chân đã nghĩ phải đuổi kịp đi giáo huấn tên xú tiểu tử không thèm để phụ thân vào mắt kia.

Mắt thấy lão gia xúc động như vậy, nói không chừng lại giống lần trước, nổi lên tranh cãi, quản gia vội vàng túm Doãn Lương Kiến lại, kiên nhẫn khuyên giải. “Lão gia, ngài không cần tức giận. Thiếu gia đã trở về là tốt rồi, không phải ngài vẫn ngóng trông cậu ấy trở về sao, hiện tại người đã trở lại, ngài đừng so đo chuyện quá khứ.”

Nghe xong lời quản gia nói, cơn tức của Doãn Lương Kiên hơi hơi xẹp lại, nhưng miệng vẫn còn tức tối nói: “Hừ, xú tiểu tử không biết lễ phép, thật không biết tính hắn giống ai.”

Hắn vừa nói xong, lại có một giọng nói hàm chứa đùa cợt tiếp lời. “Tôi giống ai cũng sẽ không giống ông.”

Doãn Lạc Hàn không biết từ khi nào đã xuống lầu, ánh mắt nhìn Doãn Lương Kiến lãnh khốc như nhìn một người xa lạ, không, đó là ánh mắt còn vô tình hơn nhìn người xa lạ, một ánh mắt tràn ngập hận ý.

Tuy thường nghe những lời tương tự như thế, nhưng Doãn Lương Kiến vẫn bị hắn chọc giận, hôm nay cũng không ngoại lệ. “Xú tiểu tử, ngươi còn để ý chuyện kia, đã qua nhiều năm như vậy, ta cũng muốn nghĩ biện pháp bù lại…”Chương 63   Đành phải lừa gạt

“Bù lại?” Doãn Lạc Hàn cười lạnh một tiếng, “Cái gọi là bù lại của ông chính là ném cho tôi chức tổng tài Đường Thịnh, sau đó ông mới có thời gian cùng người đàn bà kia lêu lổng bên ngoài, bàn tính ông đánh cho cũng thật đủ hưởng.”

Nghe đến đó, ngữ khí của Doãn Lương Kiến bất ngờ dịu xuống, “Lạc Hàn, con không cần nói dì Phương như thế, kỳ thực cô ấy…”

“Đủ rồi, tôi không muốn nghe chuyện phong lưu của ông với người đàn bà kia.”  Doãn Lạc Hàn thoáng chốc bùng lên lửa giận, đi nhanh ra phòng khách.

Doãn Lương Kiến biết chuyện này luôn là vướng mắc trong lòng Doãn Lạc Hàn, cần một thời gian mới có thể cởi bỏ, nhìn thấy thân ảnh Doãn Lạc Hàn sắp đi ra cửa, vội vàng nói: “Lạc Hàn, Chính Vũ đã trở lại.”

Nghe thế, bước chân của Doãn lạc Hàn thoáng chốc đình trệ một chút, nhưng cũng không quay đầu lại, đi ra biệt thự.

Vào xe, bỏ tập văn kiện vào ghế trống bên cạnh, nếu không phải vì lấy tập văn kiện để quên, hắn tuyệt không bước vào nơi này nửa bước.

Chiếc Lamborghini nhanh chóng đi ra cửa lớn, chạy nhanh trên đường lớn, mắt thấy sắp đến sân bay, Doãn Lạc Hàn nhắm hờ mắt, ngón tay thon dài gõ

trên đầu gối cũng ngừng lại, trầm giọng ra lệnh:

“Từ trợ lí, lần này Chính Vũ trở về để tiếp quản công ty trong nước của tập đoàn Kim thị, ngày mai anh đi an bài một chút.”

Trên mặt Từ Bang thoáng chốc hiện lên một chút vui sướng, gật đầu. “Được, tổng tài, tôi sẽ làm theo lời ngài phân phó.”

****

Giữa trưa, Mân Huyên theo lệ thường chạy rầm rập ra khỏi phòng. Ngày mai một cô gái làm vệ sinh tiệm của bánh ngọt đi ra ngoài hẹn hò, nàng cùng người ta đổi ca, nên chiều nay nàng không cần đến tiệm bánh ngọt.

“Mân Mân!” Đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, hơn nữa thanh âm còn vô cùng quen thuộc, nàng tạm dừng một chút, giả bộ không nghe thấy, tiếp tục đi ra ngoài.

“Mân Mân.” Lần này thanh âm càng rõ ràng hơn, nàng cứng người, rồi lại đi nhanh đến cửa.

“Mân Mân… Mân Mân… Mân Mân…” Giọng Chỉ Dao tựa hồ ngay tại phía sau, cùng với tiếng giày cao gót đập vào sàn dồn dập.

Mân Huyên rốt cục không thể cứng rắn quyết làm bộ nữa, hít một hơi thật sâu, lau đi vẻ mất tự nhiên trên mặt, nhẹ nhàng gọi một tiếng. “Chỉ Dao.”

Chỉ Dao bĩu bĩu môi, chạy tới trước mặt nàng, kể lể oán hận.

“Mân Mân, cậu có biết mấy ngày nay tớ tìm cậu vất vả thế nào không, tớ gọi điện thoại cho cậu, lần nào cũng là tắt máy. Tớ nhắn tin trên MSN cho cậu, cậu cũng không trả lời. Gửi thư đến hòm thư của cậu, lại không có tin tức. Sao cậu lại không để ý đến tớ? Hay tớ làm gì không đúng, chọc cậu giận?”

Nhìn vẻ mặt thân thiết của Chỉ Dao, bộ dạng cẩn cẩn thận thận, một loại cảm giác phạm tội đột nhiên xuất hiện, Mân Huyên lắc lắc đầu, miễn cưỡng mỉm cười.

“Chỉ Dao, cậu nghĩ đi đâu vậy. Điện thoại của tớ hết tiền, gần đây lại vội vã làm thêm. Hôm nay mới có tiền, còn chưa liên lạc với cậu, cũng không phải giận cậu cái gì.”

“Như vậy a.” Chỉ Dao giật mình gật gật đầu, hình như tin lời nàng, đồng thời lại nhắc đến một nghi vấn. “Ngày hôm qua tớ lái xe đi đến nhà chú cậu tìm cậu. Kết quả người hầu ở đấy nói cậu vừa dọn đi, hiện tại cậu ở nơi nào? Không phải cậu tự thuê phòng ở đấy chứ, có xinh đẹp không? Tớ muốn nhìn thấy.”

Mân Huyên bị vấn đề bất ngờ này làm cho tim đập thình thịch, còn không biết trả lời thế nào, lại nghe Chỉ Dao tiếp tục nói, “Làm bạn bè nhiều năm như vậy, lần nào tớ mời cậu về chơi cậu cũng ra sức từ chối. Lần này đâu, tớ muốn ở nơi đó vài ngày, như vậy chúng ta có thể có thêm thời gian vui vẻ cùng một chỗ nói chuyện phiếm.”

“Không được!” Không kịp suy nghĩ đã thốt ra hai chữ, Mân Huyên thấy vừa rồi mình hơi nặng lời, vội vàng chen vào. “Ý của tớ là, trong nhà còn bề bộn, còn chưa kịp quét tước cùng sửa sang nhà cửa lại, chờ vài ngày nữa tớ chuẩn bị cho tốt, rồi mời cậu đến.”

Lúc nói đoạn này, lòng nàng thấy chột dạ, vội vàng cúi đầu, mặt giữ sợi tóc che khuất hai má nóng bừng, hiện tại chỉ có thể lấy lý do này qua mặt Chỉ Dao.

“Cũng tốt!” Chỉ Dao gật gật đầu, không hề nghi ngờ, “Đây là chính cậu nói nha, không thể đổi ý!”

“Đã biết! Đại tiểu thư của tôi!” Mân Huyên mím môi cười cười, âm thầm thở nhẹ nhõm một hơi, nàng thực hiểu tính tình của Chỉ Dao, tin chắc mấy ngày nữa cậu ấy sẽ đem chuyện này ném ra sau đầu.

“Mân Mân, lâu lắm rồi không đi cùng tớ, hôm nay theo tớ đi uống trà chiều đi.” Chỉ Dao vô cùng thân thiết ôm cánh tay Mân Huyên, chỉ vào nhà hàng xa xa.

Mân Huyên đột nhiên nhớ tới buổi chiều hôm đó, có một lão bá cũng từng mời mình uống trà chiều, nhưng lúc ấy nàng cũng không đặt trong lòng, nhịn không được đoán rằng ngày đó lão bá có thể đi vào đó chờ nàng không.

“Đi thôi, Mân Mân.” Chỉ Dao nắm tay nàng, lôi kéo nàng đi tới nhà hàng kia.

Mân Huyên bất đắc dĩ thở dài, được rồi, chiều nay nàng định đi đến cửa hàng hoa tươi trước đây nàng từng làm thêm xem xem có thể kiếm được việc vặt nào không, hiện tại Chỉ Dao lại mời nàng, nàng không đi thật sự có chút băn khoăn.

“Đúng rồi.” Đi được nửa đường, Chỉ Dao đột nhiên nhớ ra gì đó, cúi đầu mở chiếc túi xách hiệu Gucci, lấy từ bên trong ra một tờ giấy mỏng đưa cho Mân Huyên.

Mân Huyên nhìn chằm chằm tờ danh thiếp trong tay, mặt trên có một hàng địa chỉ, lập tức hiểu ra là một phần việc lái xe thuê.



Bạn là người ta cảm thấy thoải mái khi ở cùng, ta sẵn lòng trung thành, đem lại cho ta lời chúc phúc và ta cảm thấy biết ơn vì có họ trong đời.

Các chương truyện Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,