Đôi khi, không cẩn thận biết một số chuyện, mới phát hiện ra rằng những điều bản thân để tâm lại nực cười đến thế.

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 20

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 20 là một trong những tập truyện ngôn tình Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 20 ngay.

  • Tác giả: Cổ Phán Quỳnh Y
  • Tên truyện: Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài
  • Số chương: 281
  • Số lượt xem: 272
Có một người, tuy đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn được bạn đặt ở nơi sâu nhất trong lòng, sâu đến nỗi chính bạn cũng đã quên.

Nội dung truyện Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 20

Chương 55   Đề cao giá

Đi đến cầu thang lầu ba, nàng sụt sịt mũi, cúi đầu lau đi nước mắt trên mặt, vừa nãy đại thẩm khoa chân múa tay với nàng, giơ hai ngón tay, ý là phòng thứ hai, như vậy xem ra hắn luôn ở căn phòng kia, may mà lúc trước nàng không tùy tiện đi vào.

Cửa phòng vẫn nửa khép nửa mở như thế, nàng gõ vài lần, không thấy đáp lại, tiếng nhạc nhè nhẹ vang lên trong phòng, át tiếng đập cửa.

Nàng trấn định một chút, cẩn thận đẩy cửa mà vào, phòng này phải rộng hơn phòng nàng ít nhất bốn năm lần, bên trong trang hoàng cũng hết sức xa hoa.

Trong phòng trống rỗng, cũng không nhìn thấy thân ảnh Doãn Lạc Hàn. Nàng đang định xoay người, đột nhiên có người bước ra khỏi phòng tắm, khăn mặt màu trắng lau mái tóc ướt sũng, thân trên không mặc gì, lộ ra khuôn ngực tinh tráng màu đồng, dưới thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm thùng thình.

Nàng nín thở, vội vàng quay mặt đi, vội vã đi ra ngoài.

“Nếu em đã đến đây, lại đây đi!” Giong nói thấp thuần của hắn ngăn bước chân nàng.

Nàng mơ hồ cảm giác thấy có nguy hiểm, đứng thẳng lưng không dám quay đầu, chỉ sợ nhìn thấy cái gì không nên nhìn. “Muộn, bữa tối làm xong rồi, đại thẩm bảo anh xuống dùng bữa tối. Không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước.”

Hắn tắt máy phát nhạc, mệnh lệnh sắc bén vang lên trong căn phòng yên tĩnh trống trải làm cho người ta sợ hãi. “Lại đây! Tôi không nghĩ nói đến lần thứ hai!”

Qua vài chuyện, nàng đã lĩnh giáo đầy đủ thủ đoạn của hắn, nàng cũng luôn nhắc chính mình không thể nhất nhất lúc nào cũng phản bác hắn như trước, nếu không, chịu thiệt chỉ có mình nàng.

Nàng cúi đầu, máy móc bước qua, đến khi cách hắn khoảng ba bước chân thì dừng lại, ánh mắt không dám tùy tiện loạn ngắm, nhìn chằm chằm xuống hoa văn trên thảm.

“Giúp tôi lau tóc.” Theo tiếng nói nhỏ không có độ ấm, một khối trắng trắng gì đó ném tới, nàng theo bản năng tiếp được chiếc khăn êm dày, giương mắt nhìn lên đã thấy hắn đã ngồi trên mép giường.

Nàng nắm chặt khăn mặt trên tay, tuy rằng biết chiếc giường kia quá mức nguy hiểm, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến hậu quả chọc giận hắn, chỉ có thể kiên trì đi qua.

Nàng thật cẩn thận dùng khăn mặt lau mái tóc nâu của hắn, đôi mắt thâm thúy u ám nhìn chằm chằm vào nàng, nàng nuốt mạnh nước miếng, vừa định kết thúc động tác trong tay, chợt thấy lưng bị ôm, nàng ngã ngồi trên đùi hắn.

“Anh… Anh định làm gì? Tôi bị cảm, không nên đụng tôi, sẽ lây bệnh cho anh.” Nàng kinh hãi, da đầu cũng run lên, vội vàng dùng khuỷu tay chống đỡ đứng lên, thân thể khôn ngừng vặn vẹo muốn tránh ra. Tuy rằng biết chuyện hắn lên giường với mình chỉ là sớm hay muộn, nhưng bây giờ nàng chưa hề chuẩn bị tâm lí, nàng theo bản năng muốn né ra, cách hắn càng xa càng tốt.

“Em nói nếu tôi tăng gấp hai tiền thuê khối đất ở cô nhi viện thì thế nào?” Giọng nói tà ác phun ra hơi thở ấm áp sau tai.

Nàng thoáng chốc ngừng thở, cảm giác không rét mà run.

“Anh… đê tiện!”

 

 Chương 56   Hắn là ma quỷ (18+)

“Trăm ngàn lần đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi!” Ngón tay nóng rực của hắn quét từ sau chiếc cổ trắng nõn của nàng về xương quai xanh tinh sảo, giọng nói nồng đậm ý cảnh cáo. “Tôi thích phụ nữ nghe lời, sau này vô luận là tôi nói cái gì, em đều phải vô điều kiện đi làm. Em phải làm tình phụ của tôi, nên khắc kĩ điểm này.”

Hôm nay hắn không vui vẻ có thể tùy ý tăng tiền thuê cô nhi viện, ngày mai có lẽ lại nghĩ ra mấy trò khác, nàng thế đan lực bạc, không thể chống lại hắn, kết quả không thể không thể không thỏa hiệp với hắn. Cho dù không cam lòng thế nào, ngay cả kẻ kiêu ngạo như nàng, nhưng có năng lực gì.

Nàng không thể mở miệng, hai tay muốn giãy dụa dần dần buông xuống.

Hắn ôm eo nhỏ của nàng, đem nàng ngã xuống giường, thân thể cao lớn lập tức đè lên, nhanh chóng bỏ đi quần áo trên người nàng, làn môi nóng bỏng không hề kiêng kị h ôn lên hai vai mềm mại, trắng như tuyết của nàng.

Nàng nhắm chặt hai mắt, mặc nước mắt bừa bãi tuôn ra, xấu hổ, giận giữ, cắn răng nói nhỏ: “Anh là ma quỷ, ma quỷ…”

Hắn đi vào thân thể nàng không chút lưu tình, tà tứ nói bên môi nàng: “Đúng vậy, tôi là ma quỷ, tôi sẽ như hình với bóng đi theo em, vĩnh viễn cũng đừng tưởng thoát khỏi.”

Nhìn nàng dưới thân nước mắt lan tràn hai má, hắn vui vẻ nhếch lên nụ cười tà ác, vẻ kiêu ngạo cùng không chịu khuất phục của nàng đều bị hắn đạp đổ, hắn không kịp chờ dưới thân nàng chảy ra phong tình uyển chuyển mê người.

Thứ cứng rắn nóng cháy kia xâm nhập trong nháy mắt, nàng thống khổ cắn chặt môi, cả người run run không thôi, hô hấp không thể chống lại, bắt đầu trở nên dồn dập, hứng lấy từng cơn sóng  di chuyển càng thêm cuống dã của hắn.

Đây không phải sự thật, chuyện khuất nhục thế này sao có thể rơi xuống trên người nàng?

Nàng bất lực mà run run, nghĩ đến tất cả chỉ là một giấc mơ, nàng sẽ đột nhiên tỉnh lại. Nhưng hơi thở gấp gáp của hắn vẫn phun lên khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, mũi vẫn ngửi thấy hơi thở của hắn, đây là chuyện hoàn toàn chân thật, ác mộng vẫn tiếp tục.

Giờ phút này, vì sốt cao mà nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên, trong óc như có thiên quân vạn mã đang chạy rầm rầm, thân thể như bay lên mây, nàng dần dần rơi vào hắc ám.

Trong lúc ngủ mơ, đột nhiên nàng cảm thấy thân thể lăn lộn vài cái, lập tức mất đi trọng tâm rơi vào chỗ nào vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn, mở to mắt nhìn, chính mình không biết từ khi nào ngã nhào từ trên giường xuống, nàng ngủ mơ mơ màng màng bám vào mép giường bò lên.

Kéo chăn lên chuẩn bị nằm xuống, không kịp chuẩn bị lại bị người hung hăng đá vào lưng, cả người xoay tròn ngã xuống, cau mày, xoa xoa lưng bị đụng, đau đến nhìn thấy sao bay bay.

“Cô không có tư cách ngủ trên giường này! Đi ra ngoài…” Giọng nói tựa như đế vương, lãnh khốc vô tình.

Toàn bộ cơn buồn ngủ chạy mất, toàn thân như rơi vào hầm băng ngàn năm, không khỏi phát run. Cúi đầu nhìn chính mình, phát hiện trên người không có quần áo, giữa hai chân truyền đến đau đớn, chậm rãi nhớ lại nàng vừa trải qua cái gì.

oOo

Chương 57   Đoán không ra

 

Vì sao phải như vậy, hắn cho nàng là loại phụ nữ, sau khi phát tiết có thể tùy ý đuổi đi?

Nàng cố nén khuất nhục cùng thân thể mệt mỏi, tính cách trời sinh kiêu ngạo cùng lạnh lùng khiến nàng không để lộ bất cứ cảm xúc nào, yên lặng đứng lên, nhặt quần áo trên đất, quần cùng nội y.

Ánh đèn thủy tinh ánh lên những giọt mồ hôi trên lồng ngực cường tráng, thân ảnh cao lớn ỷ trên giường làm người ta có cám giác áp bách ma quỉ ngập tràn căn phòng.

Nhìn thái độ quá mức bình tĩnh của nàng, cặp mắt thâm u lạnh như băng lóe lên. “Nhớ kĩ thân phận tình phụ của cô, về sau, bất cứ lúc nào tôi cần cô, cô chỉ có thể phối hợp vô điều kiện.”

Nàng cắn môi, không nói gi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay mềm mại, mang đến một tia đau đớn,  đi như chạy trốn ra ngoài.

Trở lại phòng, thẳng đến phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, mặc dòng nước tùy ý cọ rửa thân thể, nàng liều mạng kì cọ những nơi bị hắn đụng vào, da thịt mềm mại nhanh chóng hồng lên, nàng vẫn kì mạnh như trước, tựa hồ muốn đem tất cả khuất nhục xóa nhòa.

Nàng nhìn thấy trong mắt hắn có thật sâu chán ghét cùng… cừu hận, nàng không hiểu, trước kia nàng cùng hắn căn bản chưa từng thấy nhau, hoàn toàn không có lí do gì làm hắn đối xử lãnh khốc với nàng như vậy.

Giả sử hắn phi thường chán ghét nàng, không nghĩ nhìn đến nàng, thì có thể cách nàng càng xa càng tốt, vì sao chỉ một mực bắt nàng làm tình phụ của hắn, như vậy không phải là tự mâu thuẫn sao?

Nàng đoán không ra, hoàn toàn đoán không ra suy nghĩ của hắn.

Hôm nay cùng lắm chỉ là ngày đầu tiên trong một năm hợp đồng, nàng liền cảm giác được dày vò thế nào, thật không biết ba trăm sáu mươi tư ngày đằng đẵng còn lại, nàng phải vượt qua như thế nào?

Dù đã tắm nước ấm, sốt cao vẫn như cũ không thuyên giảm, nàng vỗ vỗ đầu đi ra phòng ngủ, lấy từ hành lí một vỉ thuốc cảm, nuốt xuống hai viên thuốc.

Nằm xuống chiếc giường mềm mại, đắp chăn, nàng muốn ngủ một giấc, nhưng nhớ ra sáng mai còn có giờ học, nàng lại đứng lên lần nữa, đặt đồng hồ báo thức.

Mặc kệ một năm này nàng phải chịu tra tấn thế nào, nàng phải kiên cường chịu đựng, dù sao cuộc sống còn phải tiếp tục, mấy tháng nữa nàng sẽ tốt nghiệp, nàng hy vọng mình có thể lấy thành tích tốt tốt nghiệp đại học, như vậy mới có thể tìm được việc mình thích, độc lập về kinh tế.

Sáng sớm, nàng theo tiếng chuông báo thức ngồi dậy, sờ sờ cái trán, nhiệt độ có phần giảm bớt, xốc chăn lên xuống giường, rửa mặt chải đầu một phen, lại nuốt hai viên thuốc cảm mạo, sau đó cầm lấy ba lô đi ra phòng ngủ.

Lúc bước qua cái phòng kia, nàng cúi đầu bước đi nhanh hơn, bám lấy tay vịn cầu thang bước xuống lầu, hai bữa nay chưa ăn gì, thoáng chốc nàng ngửi thấy mùi thức ăn, cái bụng khó chịu mà khi kêu lên.

Nàng đứng ở chỗ đổi giày, nhớ tới món Ý ngày hôm qua, bên môi không khỏi lộ ra nụ cười nhợt nhạt. Nàng sẽ không ôm áo tưởng phi thực tế, về sau, ba bữa của mình vẫn là tùy tiện giải quyết ở bên ngoài đi.



Ta không thể bắt đầu lại nhưng ta có thể mở đầu bây giờ và làm nên một kết thúc mới.

Các chương truyện Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,