Don’t cry over the past, it’s gone. Don’t stress about the future, it hasn’t arrived. Live in the present and make it beautiful Đừng khóc tiếc nuối cho những gì đã xảy ra trong quá khứ. Đừng căng thẳng cho những việc chưa xảy ra trong tương lai. Hãy sống trọn vẹn ở thời điểm hiện tại và làm nó thật tươi đẹp

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 129

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 129 là một trong những tập truyện ngôn tình Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 129 ngay.

  • Tác giả: Cổ Phán Quỳnh Y
  • Tên truyện: Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài
  • Số chương: 281
  • Số lượt xem: 202
Có những chuyện bạn biết rất rõ nhưng lại không thể nói ra. Bởi một khi đã phơi bày, chẳng ai là người vui vẻ cả…

Nội dung truyện Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 129

“Tôi cũng thực vinh hạnh được gia nhập đội ngũ các anh, hy vọng về sau được chỉ giáo nhiều hơn.” Nàng được làm việc với người cùng thế hệ, đã không còn khuôn sáo trói buộc, nàng bắt đầu càng ngày càng chờ mong sự hợp tác tốt đẹp sau này.

Lâm Hạo Ngôn tươi cười làm bầu không khí trở nên thoải mái hơn một chút “Lăng tiểu thư, cô không cần khách sáo như vậy, về sau chúng ta còn nhiều cơ hội hợp tác.”

Khởi đầu tốt là thành công một nửa, sau đó bọn họ đều nói chuyện rất vui vẻ, đến hơn 12 giờ, Trịnh Trác đề nghị cùng đi ăn cơm trưa, nàng cũng vui vẻ đồng ý.

Ba người đồng loạt đáp thang máy xuống, đi đến đại sảnh, gặp một vài đồng sự, nàng gật nhẹ đầu chào, Kỉ Tích Vân ở trong số người đó cũng ngẩng đầu nhìn nàng.

Trịnh Trác cùng Lâm Hạo Ngôn cùng đem xe tới, nàng lựa chọn lên xe Trịnh Trác. Một lát sau, bọn họ đến một nhà ăn cao cấp, nàng để ý nơi này mọi người ra vào đều mặc trang phục công chức, không khó đoán ra đây là nhà ăn thương vụ, nơi các thành phần tri thức văn phòng thường liên hoan hoặc đàm luận công việc.

“Cô xem xem muốn ăn gì?” Vừa ngồi xuống, Trịnh Trác đưa thực đơn cho nàng chọn.

“Tôi không kén ăn lắm, ăn giống hai người là được rồi.” Nàng cười cười đem thực đơn đẩy trở về, cúi mặt nhìn mặt bàn, vốn dĩ nàng cảm thấy cùng thủ trưởng mới dùng cơm cũng không sao, chỉ là là hiện tại khi ngồi xuống, mặt đối mặt ngồi với hai người đàn ông khí chất như vậy, nhất thời lại cảm thấy ngại ngùng.

Lần đầu tiên cùng người khác giới xa lạ ăn cơm, nàng có chút không được tự nhiên, hơn nữa bốn phía luôn luôn có ánh mắt nữ giới ghen tị phóng lại càng làm nàng thêm bất an.

Trong lúc đang đợi cơm trưa bưng lên, Lâm Hạo Ngôn đứng dậy đi toilet. Nàng không biết nên làm gì, cúi đầu uống nước.

“Lăng tiểu thư, cô đang lo lắng sao?” Trịnh Trác xoay xoay cái chén trong tay, trên mặt lộ ra ý cười nhợt nhạt. “Dù trong công việc là cấp trên cấp dưới nhưng tôi hy vọng chúng ta vẫn có thể là bạn. Sau này làm việc cô sẽ quen dần thôi, thật ra tôi và Lâm Hạo Ngôn cũng rất thoải mái, cô không cần lo sợ chúng tôi nghiêm khắc cổ hủ đâu.”

“Vâng.” Nàng mỉm cười, di động trong túi đột nhiên rung, nàng cúi đầu lấy ra, nhìn đến là số điện thoại di động của Doãn Lạc Hàn.

“Huyên, em hiện tại đang làm gì vậy?” Hắn mềm nhẹ tiếng nói thoảng ở bên tai.

“Tôi ăn cơm ở bên ngoài.” Nàng nhỏ giọng trả lời, Trịnh Trác ngồi ở đối diện đang nhìn chằm chằm nàng.

“Cùng với ai?” Hắn trầm thấp tiếng nói, đột nhiên gắt gao ép hỏi.

Nàng mím nhẹ môi “Đương nhiên cùng đồng nghiệp.”

“Nam hay nữ ?” Giọng hắn rõ ràng là đang chất vấn nàng.

Nàng nắm chặt di động vốn là muốn nói thẳng, nhưng lời đã đến miệng lại quyết định thôi “Nữ đồng nghiệp, chính là người lần trước anh đã gặp qua, Tích Vân.”

Hắn trầm mặc vài giây, chậm rãi mở miệng “Em tan tầm sớm một chút, xe của anh đứng chờ ở đường cái đối diện.”

“Vâng.” Nàng theo bản năng đáp lời, nghe được hắn cúp điện thoại, lúc này mới nhớ đến hôm nay đã đồng ý với đồng sự buổi tối mời bọn họ ăn cơm chúc mừng.

“Bạn trai cô?” Trên đỉnh đầu phút chốc vang lên tiếng Trịnh Trác.

Nàng ngẩng đầu, cười khổ không trả lời. Nàng hiện tại đầu óc đều nghĩ về tên Doãn Lạc Hàn kia, không biết chuyện tên phóng viên kia hắn đã xử lý thế nào, ban nãy gọi điện thoại đáng lẽ nàng phải hỏi hắn mà nàng lại quên, báo hại bây giờ lại lo lắng.

Lúc này, phục vụ bưng đồ điểm tâm lên cho bọn họ, Lâm Hạo Ngôn cũng đã trở lại, ăn xong cơm trưa, bọn họ nói chút chuyện công việc, nàng nghĩ tới buổi tối đồng sự tụ hội, thuận tiện cũng mời bọn họ.

Trở lại văn phòng, nàng liền bắt đầu khẩn trương vào làm việc, không biết qua bao lâu, vang lên tiếng đập cửa, là Tích Vân.

“Phó chủ biên thân ái, tôi tan tầm đây nha, các đồng sự đều đang ở bên ngoài chờ cô cùng đi ăn cơm chúc mừng đó.” Tích Vân trêu đùa.

“Biết rồi, tôi lập tức ra ngay.” Mân Huyên cười khanh khách khép lại văn kiện, lại vội vàng thu xếp bàn làm việc chỉnh tề, cầm lấy túi da cùng Tích Vân đi ra khỏi văn phòng.

Nàng cùng một nhóm đồng sự đông đảo đi ra thang máy, sau đó xuống đến dưới lầu, mọi người bắt đầu náo động thảo luận đêm nay nên đi nơi nào ăn, cuối cùng cũng thống nhất được một địa điểm tốt.

Nàng lấy cớ, nói mình có việc phải về nhà một chuyến, để cho bọn họ đi trước gọi món ăn, nàng nửa giờ sau sẽ đến. Đợi cho đồng sự từng nhóm từng nhóm bắt taxi đi xa, nàng mới chạy về nơi Doãn Lạc Hàn hẹn.

Đi ngang qua sập bán báo, ánh mắt của nàng nháy mắt bị một đống hình ảnh thu hút. Bóng dáng một người đàn ông đã chiếm hơn nửa bức ảnh, hắn dùng cánh tay tận lực bảo vệ người phụ nữ trong lòng, tựa hồ là sợ nàng bị lộ rõ, mà người phụ nữ kia thì đang nghiêng mặt đi.

Nàng hít thở thật sâu, đây không phải chính là bức ảnh nàng và hắn ở trung tâm thương mại sao? Nàng vội đi lại gần, cầm tờ báo, tinh tường nhìn đến bên cạnh đề một dòng tít thật lớn: “Tổng tài tập đoàn Đường Thịnh Doãn Lạc Hàn cùng người tình bí ẩn tại trung tâm thương mại”

Phía dưới bức ảnh dày đặc chữ đều là phán đoán thân phận người phụ nữ này, sắc mặt của nàng bỗng dưng tái nhợt như tờ giấy, bối rối không biết như thế nào cho phải, bản năng xiết chặt tờ báo, hình ảnh trên báo tuy nhìn không rõ, nhưng nếu nhìn kĩ vẫn có thể nhìn ra là nàng.

“Tiểu thư, tờ báo này cô có mua hay không?” Người bán hàng thấy nàng nhìn hồi lâu, không kiên nhẫn thúc giục.

Nàng phục hồi lại tinh thần, lấy tiền xu ra trả, lướt qua đường cái nhìn thấy chiếc Lamborghini, nàng mở cửa xe ngồi xuống.

“Xong rồi, chuyện của chúng ta……” Nàng vừa trừng mắt nói được vài chữ, đôi môi mềm mại đã bị nuốt lấy, khát khao mà mê luyến liếm cắn môi hồng như cánh hoa, nàng kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, cầm chắc tờ báo, dùng sức đẩy đẩy hắn ra.

Hắn lưu luyến buông nàng ra, hai tay lại thủy chung để ở trên lưng của nàng, khàn khàn tiếng nói thở dài “Hôm nay thật là dài, buổi sáng vừa đến công ty mà anh đã bắt đầu nhớ em……”

Đang lúc nước sôi lửa bỏng, người này còn nhàn nhã nói những câu như vậy sao, nàng căm tức không thôi, mang tờ báo với nhiều nếp nhăn phóng tới trước mặt hắn “Không phải nói đã giải quyết rồi sao? Anh nhìn xem đây là cái gì?”

Đang lúc nước sôi lửa bỏng, người này còn nhàn nhã nói những câu như vậy sao, nàng căm tức không thôi, mang tờ báo với nhiều nếp nhăn phóng tới trước mặt hắn “Không phải nói đã giải quyết rồi sao? Anh nhìn xem đây là cái gì?”

Hắn túm tờ báo trong tay nàng, chẳng thèm xem mà vo lại thành một cục, tùy tay ném vào thùng rác bên đường.

“Anh có ý gì?” Nàng thấy hắn không chút để ý không khỏi giận dữ “Chẳng lẽ là anh cố ý sao? Anh muốn cho tất cả mọi người biết chuyện của chúng ta, phải không? Nói đi, anh muốn làm như thế nào?! Tôi chán ghét anh, chán ghét anh…… Chán ghét anh……”

Nàng buồn bực giơ tay đấm đấm vào lồng ngực vững chãi của hắn, lại bị hắn nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay, tiếng nói mang theo phần nào đó không khống chế được cảm xúc “Anh có ý gì, chẳng lẽ đến bây giờ em còn không hiểu sao?”

“Tôi đương nhiên hiểu.” Nàng cười lạnh bỏ tay hắn ra “Anh muốn tôi xấu mặt… anh cố ý, anh muốn cho tôi thân bại danh liệt, anh muốn hủy diệt cuộc sống êm đềm hiện tại của tôi mà thật vất vả tôi mới có được, anh càng muốn làm cho tôi mất đi hết thảy, mất đi kiêu ngạo, mất đi tự tôn, mất đi bạn tốt Chỉ Dao, anh muốn tôi giống như những người phụ nữ khác phải dựa vào anh, cả đời làm một người phụ nữ hèn mọn ngu ngốc chỉ biết bám áo anh……”

“Không phải, sao em lại nghĩ như vậy?” Hắn khổ tâm nhíu đôi mày rậm, hai tay khẽ ôm bả vai của nàng “Anh thừa nhận buổi chiều hôm nay khi mới nhìn thấy tờ báo này, anh cũng đã nghĩ… cuối cùng chúng ta có thể quang minh chính đại ở bên nhau……”

Một tiếng chuông di động truyền đến, cắt đứt lời nói của hắn, nàng hít một hơi thật sâu, đẩy tay hắn ra, rút điện thoại ra nghe.

“Mân Huyên, sao cô còn chưa tới, chúng tôi đã gọi xong đồ ăn, mọi người đều đang đợi cô đó.” Tích Vân ở đầu kia điện thoại vội vàng nói.

“Ngại quá, Tích Vân, tôi đột nhiên cảm thấy không khỏe, mọi người cứ ăn trước đi, không cần chờ tôi. Tiền cơm cô giúp tôi trả nha, ngày mai đi làm tôi sẽ trả lại cho cô.”

“Vậy à…. được rồi, sức khỏe quan trọng hơn, cô nghỉ ngơi sớm một chút nha.”

Tích Vân lại quan tâm nói vài câu, nàng cúi đầu đưa điện thoại di động bỏ vào túi da, cằm đột nhiên bị bàn tay to của hắn cầm lấy, tầm mắt bị bắt phải nhìn hướng hắn.

Hắn nguy hiểm nheo lại hai mắt “Nói cho anh biết, có phải bây giờ em lại muốn chạy trốn khỏi anh? Em muốn nhân cơ hội anh đi công tác, giống lần trước sẽ chạy trốn, sau đó tránh xa anh, vĩnh viễn cũng không để anh tìm thấy, đúng không?”

Nàng chấn động toàn thân, hắn đoán ra chính xác tâm sự trong lòng của nàng, mấy ngày nay nàng ngụy trang vô cùng tốt, tưởng đã làm cho hắn lơ là cảnh giác, nay hắn nói như vậy, bao nhiêu công sức cố gắng của nàng những ngày qua chẳng phải là uổng phí sao?

“Không có, tôi không có nghĩ như vậy.” Nàng cúi đầu, né tránh tầm mắt sắc bén của hắn “Tôi hiện tại có được một công việc ổn định, cũng được thủ trưởng quan tâm, tôi sẽ không bỏ đi tất cả để chạy trốn đâu, anh nghĩ nhiều rồi.”

“Là anh nghĩ nhiều sao?” Đôi mắt hắn tối đen nháy mắt xẹt qua một chút phức tạp hoang mang, bạc thần nhẹ nhàng phun ra một câu “Anh quyết định hủy bỏ chuyến đi công tác lần này.”

Hủy bỏ chuyến công tác đối với kế hoạch của nàng mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, nàng thần sắc tự nhiên nhìn lại hắn, không lộ ra cảm xúc khác biệt gì “Tùy anh, anh là tổng tài tập đoàn Đường Thịnh, anh muốn làm gì mà chẳng được.”

Di động lại một lần nữa vang lên, nàng xem điện báo, đột nhiên như bị bỏng, sợ tới mức ném ngay vào túi da.

“Là điện thoại của Chỉ Dao.” Con mắt đen của hắn tinh tường, chính xác đã nói đúng tên người gọi.

Nàng cúi đầu, cắn môi không nói gì, theo như lời hắn, quả thật là điện thoại của Chỉ Dao, Chỉ Dao nhất định là đã đọc được báo ngày hôm nay. Nàng không biết giải thích như thế nào nữa, chỉ có thể giống như con rùa rụt vào mai lảng tránh.

Tay hắn vươn tới như muốn chạm nhẹ vào má an ủi nàng, cuối cùng lại khựng lại thu hồi, khởi động xe.

Trở lại nhà trọ, nàng đi vào trước, di động vẫn đang vang lên trong túi da, nàng không dám tiếp nghe.

Đổi dép, đi thẳng vào phòng ngủ, hắn theo sau đi vào theo.

“Tôi mệt rồi, tôi ngủ trước đây, bữa tối anh tự làm đi.” Nàng thấp giọng nói, không thay đồ nằm lên trên giường, tiện đà dùng chăn che kín mặt.

Ngày mai….. nàng thật không dám nghĩ đến ngày mai…. ngày mai Chỉ Dao sẽ tới tòa soạn tìm nàng sao? Giản Quân Dịch đã biết chuyện này, hắn sẽ không ngồi yên, kết quả là nàng còn phải đối mặt với sự phẫn nộ cùng ánh mắt bị thương của Chỉ Dao.

Các nàng là chị em tốt, nhưng là nàng lại ở sau lưng Chỉ Dao làm tình nhân của hôn phu của Chỉ Dao, Chỉ Dao sẽ không tha thứ cho nàng, Chỉ Dao sẽ hận nàng, nàng không dám nghĩ nữa, nàng thật sự không dám nghĩ đến điều đó.

Nàng nên làm cái gì bây giờ?? Đến tột cùng nàng nên làm sao bây giờ?

Hốc mắt nóng lên, nước mắt chẳng mấy chốc đã lăn dài, tiếng bước chân hắn dần dần tới gần, chăn ở trên mặt bị kéo xuống , nàng chối chết túm góc chăn, mặt cúi càng thấp.

Hắn buông ra, không nhìn đến mặt nàng đang khóc, trầm thấp tiếng nói phát ra có chút giống như tiếng thở dài “Vậy em ngủ đi.”

Cửa phòng ngủ mở một chút, hắn đi ra ngoài, nàng ôm lấy chăn, dùng nước mắt tùy ý cọ rửa hốc mắt.

Một lát sau, nàng nghe được cửa phòng ngủ lại phát ra tiếng vang, tiếng bước chân hắn tới gần mép giường, không hề báo trước kéo chăn trên người nàng xuống, một đôi mắt khóc đến sưng đỏ đã xuất hiện ở trước mắt hắn.

Hắn thở dài dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt trên mặt nàng “Huyên, đừng khóc, anh đã gọi điện cho Chỉ Dao, ngày mai anh sẽ gặp mặt cô ấy nói rõ ràng.”

“Anh muốn cùng cậu ấy nói cái gì?” Nàng run run đôi môi, lập tức bắt lấy tay hắn “Anh muốn từ hôn sao?”

Lúc này, nàng đã bất chấp chính mình, một lòng không hy vọng Chỉ Dao bị thương tổn, mọi chuyện đều không liên quan đến Chỉ Dao, cậu ấy là người vô tội!

“Sớm muộn gì cũng phải giải quyết.” Hắn trả lời nàng, bạc thần khẽ nhếch, có lẽ vừa nãy là hắn ra ngoài gọi điện thoại.

“Không được nói, anh không được nói, nếu anh nói, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh.” Nàng nghẹn ngào, tiếng nói trở nên run run, kéo chăn che mặt khóc.

Cho dù lần này là hắn nghiêm túc, không phải hắn tiếp tục trêu đùa nàng, nàng cũng không hy vọng nhìn Chỉ Dao thương tâm khổ sở.

Nàng chịu không nổi, nàng không thể tiếp tục chịu sự tra tấn như thế này nữa, nàng phải rời khỏi hắn, nhất định là ngày mai.

Không ai có thể hạnh phúc mà không có bạn bè, hay chắc chắn về bạn bè mình cho tới khi gặp bất hạnh.

Các chương truyện Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,