Anh có thể đợi tới lúc em trở về, nhưng anh muốn nói điều này ngay bây giờ, anh đang nhớ em hơn bao giờ hết, mong em mau trở về với anh..

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 102

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 102 là một trong những tập truyện ngôn tình Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 102 ngay.

  • Tác giả: Cổ Phán Quỳnh Y
  • Tên truyện: Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài
  • Số chương: 281
  • Số lượt xem: 206
Bốn thời kỳ của tình yêu: Sinh ra trong vòng tay của sự nhầm lẫn, lớn lên dưới sự bao bọc của khát vọng, chuyện trò với yêu thương và chết ngộ độc vì ghen tuông.

Nội dung truyện Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài chương 102

Chương 225: Lặng yên tiến vào

Lão bá là cha của Doãn Lạc Hàn, chẳng may chạm mặt chẳng phải chuyện con gái nuôi sẽ lộ ra sao? Đến lúc đó không biết sẽ còn có sóng gió gì nữa.

 

 Suy nghĩ một hồi, nàng đang muốn từ chối, lão bá lại đứng dậy, khoát tay áo “Mân Huyên, đừng vội từ chối, vài ngày nữa hãy cho ta một câu trả lời. Con cũng không cần lo lắng con ta, mấy năm nay nó hờn dỗi không có về nhà, trong nhà chỉ có một mình ta thôi.”

Nàng biết Doãn Lạc Hàn và lão bá quan hệ thật phức tạp, cho dù hắn không quay về nhà, nhưng là nàng tùy tiện đến nhà hắn, dù sao cũng không được tốt.

Nàng ngẩng đầu, phát hiện lão bá đã vội vàng đi khỏi, lúc này nàng mới nhớ ra quên chưa hỏi lão bá chuyện chi phiếu, Doãn Lạc Hàn tên đó gần đây cứ ép hỏi nàng chuyện này. Bất quá về sau cùng tên kia cũng không có cơ hội chạm mặt, nàng cũng không cần lo lắng vấn đề này.

Ra khỏi nhà hàng, đi lang thang trên đường, ánh mắt nhìn đến tủ kính có một chiếc áo cưới trắng toát, không khỏi nhớ tới ngày hôm qua khi ăn cơm Chỉ Dao nói cha mẹ nàng đều thúc giục cử hành hôn lễ, nàng sở dĩ chậm chạp quyết định, chính là còn muốn chờ bốn người cử hành hôn lễ.

Nàng cùng Kim Chính Vũ hiện tại mới chỉ kết giao, còn chưa tới đính hôn, nàng đành cười cười, lắc đầu nói còn không cần. Đúng vậy, nàng tuyệt nhiên không sốt ruột, thậm chí còn muốn hưởng thụ cuộc sống tự do này, hơn nữa tiểu tử Kim Chính Vũ cũng tôn trọng nàng, nói đợi nàng yêu thương hắn.

Yêu? Nàng biết yêu sao? Nàng thương hắn sao? Không, nàng đương nhiên không thương, việc này nàng rất rõ ràng, như vậy nàng chậm rãi thử thương hắn, đây là lời nàng đã hứa với hắn, nếu đã nói ra, như vậy nhất định phải tuân thủ.

Theo xe công cộng về, nàng chậm rãi về nhà, không biết Kim Chính Vũ hiện tại đang làm cái gì? Nàng gọi điện thoại cho hắn, thật lâu vẫn là không ai nhấc máy, trong lòng có loại bất an.

Ngày đó hắn đối với từng tân khách đều giới thiệu nàng, lại có buổi sáng hôm nay Doãn Lạc Hàn cùng phụ thân Kim Chính Vũ trò chuyện, nàng không thể không hoài nghi, phụ thân Kim Chính Vũ nhất định là giận dữ, hiện tại không biết hắn thế nào, nên sẽ không xảy ra chuyện gì đi.

Nghĩ như vậy, nàng hoảng sợ lại gọi điện cho  hắn, không có người tiếp nghe, lần này nàng rất kiên nhẫn, gọi tới vài lần, rốt cục điện thoại cũng có người nghe.

“Kim Chính Vũ, cậu đang ở đâu? Tại sao lại không nghe điện thoại?”

“Làm sao vậy Mân Mân?” Hắn trong thanh âm mang theo kinh ngạc “Tôi hiện tại đi công tác. Hôm nay buổi sáng có một số việc phải đi công tác một chuyến, tôi lên máy bay, không kịp gọi điện thoại cho em, đã bảo thư ký gửi cho em một tin nhắn mà.”

“Tin nhắn?” Nàng cẩn thận hồi tưởng, dường như đúng là có một tin nhắn chưa đọc, lúc ấy nàng thấy là số lạ, nghĩ lại là tin rác nên không để ý.

“Em không nhận được sao?”

“Không phải, tôi đùa cậu thôi, thật ra tôi đã sớm nhận được tin nhắn. Vậy cậu khi nào thì trở về?” Nàng vừa nói chuyện, vừa đi lên lầu.

“Ha ha…… Có phải hay không nhớ tôi, mới chỉ hai ngày không gặp thôi mà! Đến lúc đó nhất định phải cho tôi một cái ôm thật chặt và một cái hôn nhiệt tình nha!”

Tiểu tử này đáng chết, nàng mím môi cười trộm “Vậy cậu rốt cuộc khi nào thì trở về?”

“Thứ Hai trở về, đến lúc đó tôi đi đón em tan tầm.” Hắn cười khẽ trả lời, còn không quên nhắc nhở nàng “Cuối tuần em đi lấy lương đi, đừng quên em còn nợ tôi một bữa đó.”

“Biết rồi!” Nàng cười lớn, không thể tưởng được chuyện này hắn còn nhớ, lấy chìa khóa ra, điện thoại cũng cúp.

Tìm nửa ngày, không tìm được cái chìa khóa, cẩn thận tìm lại, vẫn là không có, chắc là buổi sáng đi ra ngoài vội vàng, cái chìa khóa quên ở trong nhà rồi.

Cũng may nàng sớm có chuẩn bị, nàng cười trộm ngồi xổm xuống, ở thảm trước cửa nhấc lên có một chiếc chìa khóa, lấy ra mở cửa.

Nhìn thời gian còn sớm, nàng ngồi vào bàn học, lấy ra sách vở đã lâu không động tới, tính ôn tập, vừa lật một tờ, lại nhớ tới mấy bản bút ký, đó là Chỉ Dao giúp nàng hệ thống bài học, nàng vội xem nhanh.

Sắc trời dần dần tối, nàng tùy tay ấn đèn bàn, ôn bài một lúc, phát hiện chính mình đã đói bụng, lúc này mới đứng dậy đi vào phòng bếp, nấu qua loa, ăn xong, lại cúi đầu đọc sách.

Mơ hồ nàng dường như nghe thấy toilet có chút tiếng vang, nàng yên lặng nghe một hồi, không có gì động tĩnh, nghĩ rằng trong nhà chỉ có mỗi nàng, làm gì còn ai khác, cười thầm chính mình nghi thần nghi quỷ.

Một lát sau, nàng đọc tới một chỗ không hiểu, lật xem sách vở cùng bút ký, đều không có nhắc tới, nàng lên mạng xem xét, lần này nàng rõ ràng nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại, thân ảnh cao lớn đứng ngay đằng sau nàng.   * khiếp, anh như ma  =.=” *

“Anh vào bằng cách nào?” Nàng trừng mắt, nhảy dựng lên, người này là quỷ sao? Như thế nào lại xuất hiện ở trong này.

“Cửa mở, tôi liền vào được.” Hắn nhún nhún vai, cực tự tại ngồi ở mép giường.

“Anh nói dối, tôi nhớ rõ ràng đã khóa cửa.” Nàng lớn tiếng phản bác, nhìn hắn thản nhiên tự đắc ngồi ở trên giường, nàng có dự cảm xấu, người này sẽ không giống tối hôm qua lấy cớ ngủ không được, lại ở trong này không đi đi.

“Tôi thừa nhận tôi có chìa khóa, là tôi mở cửa vào.” Hắn xốc chăn lên nằm lên giường.

“Thì ra cái chìa khóa là bị anh cầm, anh là cố ý .” Nàng ánh mắt chỉ trích bắn về phía hắn, hai vai tức giận mà run nhè nhẹ , người này căn bản chính là cái đồ vô lại, như thế nào có thể một lần đến nhà nàng, lại trộm cầm đi chìa khóa nàng đặt trên bàn.

 Chương 226: Tiết lộ sơ hở

“Thì ra cái chìa khóa là bị anh cầm, anh là cố ý .” Nàng ánh mắt chỉ trích bắn về phía hắn, hai vai tức giận mà run nhè nhẹ , người này căn bản chính là cái đồ vô lại, như thế nào có thể một lần đến nhà nàng, lại trộm cầm đi chìa khóa nàng đặt trên bàn.

Hắn cánh tay duỗi ra, chỉ hướng phòng khách “Cái chìa khóa còn đặt trên bàn.”

Nàng quay sang, từ nơi này nhìn về phía phòng khách vừa vặn có thể nhìn thấy cái bàn, cái chìa khóa quả nhiên như theo lời hắn vẫn ở trên bàn, nàng lại nhìn đến thân ảnh trên giường.

Nàng hổn hển chạy tới “Haizz, anh như thế nào có thể ngủ ở trên giường của tôi chứ, anh mau đứng lên.”

Nàng căm tức không thôi, xốc chăn lên, muốn kéo hắn đứng lên, bất ngờ không kịp phòng thủ, hắn kéo cánh tay của nàng, nàng đứng không vững, ngã vào trong lòng hắn.

Xoang mũi hít đầy hương vị tản mát của hắn, đó là mùi mà nàng rất thích, nàng thế này mới chú ý tới hắn đã tắm sạch, mặc quần áo ngủ, mặt nàng đang áp chặt vào lồng ngực tinh tráng của hắn.

“Doãn Lạc Hàn, anh rốt cục muốn làm gì? Trêu đùa tôi vui lắm có phải hay không?” Nàng nháy mắt đỏ mặt, cơn tức đốt cháy lồng ngực, ra sức đứng dậy, tránh cho thân thể tiếp xúc quá nhiều.

“Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn ngủ bên em.” Hắn nói không đỏ mặt, thuận thế định ôm lấy nàng, nàng nhanh mắt chạy ra, rời khỏi giường.

“Anh…… Anh vô liêm sỉ……” Nàng đã tức giận đến nói không ra lời, người này da mặt thật là dày, quên đi, nàng không thể trêu vào, nàng còn trốn không nổi.

Hắn không phải thích ngủ ở giường sao? Nàng cho hắn toại nguyện, ôm lấy sách vở cùng máy tính bằng tốc độ nhanh nhất chạy ra phòng ngủ.

Ngày mai nàng liền đổi khóa cửa, xem hắn còn có thể tiến vào như hôm nay không, nàng chớp mắt, ngồi ở sô pha tiếp tục ôn tập, một lúc sau cảm thấy buồn ngủ, nàng đứng dậy đi vào trong phòng tắm tắm, sau đó lại vùi đầu đọc sách, không biết qua bao lâu, mí mắt của nàng bắt đầu nặng dần, dần dần ngủ.

Trong lúc ngủ mơ, cảm giác được có chút lạnh, nàng cuộn mình, bản năng bắt đầu tìm kiếm nguồn nhiệt, sau đó gắt gao nhích nhích, miệng nhẹ nhàng phát ra tiếng thở thỏa mãn.

Nhìn nữ nhân chủ động tiến vào trong lòng mình, Doãn Lạc Hàn không khỏi bật cười, nữ nhân này thật đúng là buồn cười. Hắn nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, ôm lấy chăn còn lưu lại mùi thơm cơ thể nàng, hắn vẫn là không thể đi vào giấc ngủ, đơn giản đứng dậy đi ra phòng khách, hắn muốn nhìn một chút xem nàng đang làm cái gì, kết quả thấy nàng đang ngủ trên sô pha.

Hắn đem nàng ôm đến trên giường, chính mình cũng nằm đến bên người nàng, còn chưa kịp đắp chăn cho nàng, nàng liền tự động yêu thương nhung nhớ nhích vào lòng hắn, như vậy cũng không thể trách hắn, hắn nhanh chóng ôm thân thể thơm tho mềm mại, toàn bộ thể xác và tinh thần nhất thời thả lỏng, hắn biết hắn lại có thể ngủ tốt rồi.

Ngày hôm sau lại là ngày nghỉ, nàng cố ý không đặt đồng hồ báo thức, đến khi tỉnh dậy, ánh mặt trời đã lấp đầy phòng, nàng nheo mắt, nàng như thế nào lại ở phòng ngủ.

Nàng nháy mắt ngồi dậy, lại nhìn sang bên cạnh, không thấy tên kia đâu, nàng vỗ vỗ mặt mình, tối hôm qua hắn xuất hiện có lẽ là do nàng nằm mơ.

Nàng xoay người rời giường, nhìn quanh phòng, kiểm tra dấu vết của hắn, phòng khách không có, phòng ngủ không có, ban công không có, trong phòng tắm nàng cẩn thận coi, phát hiện một cái bàn chải đánh răng, hai cái khăn mặt, còn có áo ngủ hôm qua hắn mặc.

Nàng dùng sức cắn môi, tối hôm qua không phải là mơ, tên kia thật sự đã tới, hắn rốt cuộc như thế nào lại chạy đến nơi này ngủ chứ…. Nàng sẽ không tin lời hắn nói chỉ có bên nàng hắn mới ngủ được ngon.

Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, nàng nhanh chạy qua, nhất định là tên kia quên thứ gì, mở cửa ra, nàng nổi giận đùng đùng la hét “Thật sự là cái tên da mặt dày……”

“Ai da mặt dày vậy?” Nàng mở cửa, xuất hiện khuôn mặt Chỉ Dao.

Mân Huyên sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên “A? Không phải, mình không phải nói cậu! Chỉ Dao, sao cậu lại tới đây?”

“Hôm nay là ngày nghỉ, mình muốn cùng cậu đi chơi!” Chỉ Dao cất bước đi đến, nhìn xung quanh “Mân Mân, cậu vừa mới mắng ai? Tại sao mình lại nghe thấy trong giọng nói có mùi vị tình yêu nhỉ?”

“Này……” Mân Huyên nhất thời nghẹn lời, trong lòng bàn tay mồ hôi lạnh ứa ra, Doãn Lạc Hàn đáng chết, nhờ phúc của anh, hiện tại tôi đối mặt với Chỉ Dao mà không thể kiềm chế được áy náy.

“A…” Chỉ Dao dài giọng, trên mặt hứng thú thần sắc “Mình biết rồi, là Kim Chính Vũ, phải không?”

“Phải, phải, là hắn.” Nàng ngập ngừng , không biết như thế nào cho phải, nghĩ rằng nhỡ may sớm nay Chỉ Dao tới đây, sau đó Doãn Lạc Hàn còn chưa đi, như vậy chẳng phải lộ hết sao.

Chỉ Dao chạy tới gần Mân Huyên, giày cao gót nện xuống sàn, phát ra thanh âm thúc giục “Mân Mân, mau, mau thay quần áo, chúng ta đi ra ngoài dạo phố, sau đó lại đi spa.”

“Nhưng bài tập mình còn chưa có……”

“Bài tập để tối về xem, hiện tại mau đi thay quần áo.” Chỉ Dao liên tục nói, sau đó lùa nàng vào phòng ngủ.

Mân Huyên làm gì có tâm tình thay quần áo, nàng một lòng nghĩ trong phòng tắm kia có bộ quần áo ngủ của nam nhân, trăm ngàn không thể bị Chỉ Dao nhìn đến, lung tung mặc một chiếc váy, nàng chạy ra ngoài, ban công  không có người, nghe được trong phòng tắm truyền đến thanh âm, nàng cuống quít chạy vội qua.

Mở cửa ra, phát ra một trận tiếng vang, đứng trước gương Chỉ Dao đang trang điểm quay sang, trong ánh mắt hiện lên mê hoặc “Mân Mân, làm sao vậy?”

“Không có gì, mình định rửa mặt.” Nàng bước đi vào, bộ quần áo ngủ cách Chỉ Dao không mấy bước.

 

"Patience is not the ability to wait , but the ability to keep a good attitude while waiting." Kiên nhẫn không chỉ là khả năng bạn đợi được trong bao lâu, mà là khả năng giữ được thái độ bình tâm trong lúc chờ đợi.

Các chương truyện Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,