“A, Giản tiểu thư đi WC, sẽ xuất hiện ngay thôi…”
Người này đang nói, thì cánh cửa được mở ra, một người mặc quần áo thể thao, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị đi ra, đưa tay vỗ lên bộ quần áo không chút bụi, nghiêng đầu, nhìn sang bên này.
Trên khuôn mặt trong sáng thuần khiết của nàng không có biểu tình gì, nhưng khi nhìn thấy mẹ hai bên cạnh Nhã Hàm, cô gái này nở một nụ cười ưu nhã.
“Này, đã tới rồi à?”
Bắt chuyện với Nhã Hàm một câu, Giản Tố Ngôn đi tới bên cạnh, nói:
“Vừa nãy tôi nghe thấy, hình như có ai muốn tìm tôi.”
“Mẹ hai của tớ!”
Nhã Hàm giơ tay nói, cười đến xán lạn.
“Oh, cô có chuyện muốn nói sao?”
Đối với mẹ hai của Nhã Hàm, Gia Minh đương nhiên phải duy trì thái độ lễ phép, gật đầu, cười đến gần.
Mẹ hai kéo áo Nhã Hàm, nở nụ cười cứng ngắc, sau đó lui lại mấy bước:
“Ha hả… Ha hả… Chuyện này, chuyện này, kỳ thực thì không có chuyện gì… Kỳ thực… Ách, kỳ thực sự tình là như vậy, sự tình là… Sự tình là… A, đồ mà cô đưa cho tôi hôm qua, uống rất ngon… bình nước hoa đó uống rất ngon, ta ta ta… Ta rất thích, rất thích…”
“Nước hoa… uống ngon?”
Trên mặt cô gái hiện lên sự nghi hoặc.
“Dạ dạ dạ… Đúng vậy, ha hả, ta đi trước, cô cùng Nhã Hàm chậm rãi trò chuyện chậm rãi trò chuyện… Tạm biệt.”
Nàng nói xong, đem Nhã Hàm đẩy về phía trước, vừa cười vừa chạy thật nhanh ra khỏi khoang thuyền. Giản Tố Ngôn nhìn Nhã Hàm, hỏi:
“Làm sao vậy? Nhã Hàm… sao cậu lại cười như thế…”
“Tôi thấy cô ấy bị Tố Ngôn tỷ dọa sợ bỏ chạy rồi.”
Đại khái đoán được ngọn nguồn sự tình. Phương Quốc Lâm hé miệng cười nói.
Đối với chuyện của mẹ hai, Nhã Hàm đương nhiên không thể ở đây mà nói ra toàn bộ được, cho nên sau khi nói chuyện vài câu, nàng đi ra ngoài.
Kiều Quốc Duệ , dường như có điều gì đó muốn nói lại thôi, nhưng Giản Tố Ngôn đã cười nhạt:
“Kiều tiên sinh, tôi muốn nói chuyện với Thôi đội trưởng, có thể chứ?”
Trong nháy mắt, Kiều Quốc Duệ thở phào nhẹ nhõm:
“… Chúng tôi chờ mong ngày này đã rất lâu rồi.”
Năm 99, mùa xuân Giang Hải.
Tất niên vừa qua, vẫn còn chưa tới tiết Nguyên Tiêu, mấy hôm trước trời vẫn còn lác đác tuyết rơi, khí trời vẫn còn lạnh. Nhưng dù sao thành phố Giang Hải cũng là một thành phố lớn, mặc dù mới mồng 1 đầu năm, đã có nhiều cửa hàng mở cửa, tới mồng 3, thì phố xá đã khôi phục sự phồn hoa nhộn nhịp vốn có. Đi ra khỏi cửa hàng trang sức, Đông Phương Uyển thở ra một luồng hơi trắng, dựng cổ áo gió lên, động tác này khiến cho người khác nghĩ, nàng đã trưởng thành. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Ngôn Tình AZ – www.truyenngontinhaz.com
Hứa Nghị Đình đi theo phía sau, trên tay vẫn còn cầm một hộp trang sức tinh mỹ, vốn cái kính mắt rộng xấu, bây giờ đã được chuyền thành một cái rất đẹp, mái tóc bím đã chuyền thành tóc đuôi ngựa, cả người toát lên một cỗ tú khí, nhưng mà khí tức học sinh trên người vẫn không cách nào hết được, đợi tới lúc nàng trưởng thành chắc còn một khoảng thời gian rất dài.
“Đợi tới công ty của ông chủ Vương, chúng ta sẽ thực hiện nhiệm vụ của mình.”
Đi qua một dòng người bên cạnh, Đông Phương Uyển nhìn đồng bạn bên người nói:
“Cậu di dạo ở phía dưới siêu thị là được rồi, thuận tiện giúp tớ mua một ít son môi, chính là cái lần trước tới mua ấy, tớ định tặng cho chị họ của mình.”
“Ách? Thế nhưng vì cái tên Vương Khải Minh… chúng ta đã mất kha khá rồi?”
“Tớ đương nhiên biết là hắn kém.”
Đông Phương Uyển nhíu nhíu mày, cười ngồi lên chiếc xe đạp thể thao đỗ bên đường:
“Bây giờ hắn không ở trong nhà, chắc chắn là đang ở công ty đùa giỡn nữ công nhân, cái con heo mập kia có câu nói nổi tiếng “có việc thư ký làm, không việc làm thư ký“, thế nhưng có biện pháp gì đâu, chúng ta còn cần siêu thị của hắn để hỗ trợ kiếm tiền… Trước chúng ta đã đưa một con Kim Trư (heo bằng vàng) cho hắn, hôm nay mang hợp đồng tới để cho hắn ký…”
“Cũng là bởi vì như vậy, cho nên chúng ta mới tới.”
“A, tớ là người của Đông Phương gia, lá gan của hắn có lớn hơn nữa, hắn cũng không dám làm gì với tớ cả. Nhưng mà dẫn cậu đi theo lại khác, rất khó đảm bảo hắn không gây phiền toái, chắc chắn sẽ tìm cậu nói chuyện… Nhưng mà đây chỉ là cái hợp đồng nhỏ, việc ký kết lần này không có vấn đề gì, tớ cũng lười cãi cọ, cho nên đã chuẩn bị tốt mọi chuyện, ký nhanh rồi con trở về nhà ăm cơm. Tết năm nay, anh tớ đã kéo tới rất nhiều người quen, tớ phải đi theo.”
Vừa nói, chiếc xe đạp đã đi chuyền, hòa nhập vào dòng người, trải qua hơn nửa năm rèn luyện, Đông Phương Uyển đi xe đạp cũng tương đối tốt, không giống như lúc mới đi, hai thiếu nữ vừa đạp xe vừa hàn huyên.
“Mồng một đi chúc tết à?”
“Ừ, lần này các chú bác đều trở về, đi chúc tết lần lượt, khẳng định sẽ được không ít tiền lì xì.”
“Nghe người lớn trong nhà nói, Hoàng Bỉnh Tường mấy năm không thuận, hắn đã làm Bí thư Tỉnh ủy rất lâu rồi mà vẫn không lên chức, không điều động, nhưng mà… trên có gió thổi, hắn sao không được lợi cơ chứ.”
“Bác hai… Chuyện này gần đây tớ không rõ ràng lắm, sợ rằng bác ấy cũng không biết tớ, nhưng mà bác gái của bác hai có nói với tớ mấy câu, bác ấy biết tớ đang làm thuê cho cậu…”
Đông Phương Uyển cười:
“Chuyện này bọn họ đương nhiên biết, nhưng mà phỏng chừng cũng sẽ không coi đây là một chuyện quan trọng, bác hai của cậu bây giờ đã trở thành một cái bóng che lớn cho Hoàng gia. Trong đợt khủng hoảng tài chính vừa rồi, Trương gia và Lưu gia bị thiệt hại lớn nhất, sau đó là Lữ gia và Đông Phương gia. Hoàng gia các cậu thì chẳng có chuyện gì, tất cả là dựa vào sự ảnh hưởng của Hoàng bí thư. Nhưng mà… không có lửa thì làm sao có khói, sợ rằng một khi Hoàng bí thư đổ, Hoàng gia sẽ đổ theo…”
“A, vậy… Vậy làm sao bây giờ?”
“Ha hả, đừng lo lắng quá, tớ cũng chỉ nghe người lớn nói một số chuyện mà thôi, hơn nữa… đã là một Bí thư tỉnh ủy, sao có thể nói đổ là đổ được. Được rồi, cậu có gặp Cố Gia Minh không?”
“Có. Linh Tĩnh cùng anh họ có một lần tới, bác hai cũng đã nói chuyện với anh ấy một lần. Tiểu Uyển, cậu muốn gặp hắn?”
“Không, ai bảo tớ muốn gặp hắn.”
Nói đến Gia Minh, Đông Phương Uyển tức giận lắc đầu:
“Hắn cũng là một thành viên trong công ty, công ty còn cho hắn cả một phòng, vậy mà hắn tới được mấy lần, trong đầu hắn toàn là suy nghĩ cổ quái, gần đây anh tớ nói chuyện về hắn, tình huống có chút quỷ dị…”
“Đông Phương… Đông Phương lớp trưởng?”
Không nhận ra khuôn mặt của Hứa Nghị Đình đột nhiên phiếm hồng, Đông Phương Uyển gật đầu:
“Một thời gian trước, anh ấy còn hỏi chuyện Cố Gia Minh, sau đó lại nói với tớ rằng Cố Gia Minh rất lợi hại, bảo tớ đừng có thành kiến với hắn. Tớ cảm thấy rất kỳ quái, anh ấy và Cố Gia Minh chẳng phải là tình địch hay sao, tại sao lại đột nhiên nói tốt cho hắn, phỏng chừng là anh ấy chưa hết hi vọng với Diệp Linh Tĩnh, bây giờ nói tốt cho đối phương, chắc là muốn ngầm làm chuyện gì đó. Cậu cứ chờ mà xem đi, Cố Gia Minh chắc chắn sẽ gặp thiệt thòi lớn… A? Sắc mặt của cậu sao kỳ quái như vậy?”