Mở cửa đi vào. Huân cuộn tròn trong lòng Gia Minh, toàn thân nàng đã ướt đẫm, đôi mắt khép hờ, đôi mi còn mang theo vài giọt nước hơi run rẩy tựa như một đứa trẻ đang ngủ say.
Đứng trước cửa đá giày ra, Gia Minh bước lên sàn nhà, trực tiếp ôm nàng đến phòng tắm, sau đó đặt nàng ngồi trên bồn cầu.
“Còn cử động được không? Tôi pha nước nóng giúp, cô tự mình tắm.”
“Ừ…”
Cởi áo mưa xuống ném qua một bên, Gia Minh mở vòi nước trong bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ:
“Mặc dù thể chất của cô rất tốt, sẽ không đến nỗi bị cảm, nhưng tắm nước ấm một chút sẽ tốt hơn. Chuyện tiếp theo cô tự làm lấy, tôi ra ngoài trước.”
Lúc xoay người muốn đi ra cửa, nhìn nàng khom người xuống tháo giày, Gia Minh lại dừng lại. Bàn chân trái của Huân có một vết thương, sau khi chạy bốn mươi ngàn mét liền sưng tấy lên, máu chảy ra rồi kết thành vảy khiến tất dính chặt vào chân.
“Vết thương từ buổi trưa?”
“Ừ.”
Ngẩng đầu lên, nàng nhẹ nhàng gật đầu.
“Tôi đi lấy hòm cứu thương.”
Nhìn vết thương đó, Gia Minh xoay người đi lên lầu. Một lát sau, hắn cầm hòm cứu thương xuống, lúc mở cửa ra, Huân đang cởi quần lót xuống đến đầu gối. Thấy Gia Minh vào, nàng đặt hai tay sang bên cạnh, thân thể trần truồng của thiếu nữ mười sáu tuổi phơi bày trước mắt Gia Minh không sót chỗ nào.
Sau một khắc, Gia Minh thuận tay cầm chiếc khăn lông lớn màu trắng trùm lên người nàng, che đậy ba chỗ bí ẩn nhất của thiếu nữ lại.
“Không nên tỏ ra như không có chuyện gì. Khi làm việc đó trước mặt bất kỳ người đàn ông nào.”
Ngồi trước mặt Huân, Gia Minh nhẹ nhàng nâng bàn chân bị thương của nàng lên, lạnh nhạt nói.
“Nếu là Cố quân… Không sao cả…”
“Ồ, nếu xem tôi như đối thủ, mặc quần áo tử tế sẽ càng có hiệu quả hơn. Mặc dù trạng thái như vậy có thể khiến chín mươi phần trăm đàn ông liều lĩnh xông lên, nhưng tương đối mà nói, nữ nhân lúc nào cũng tỏ ra căng thẳng và thẹn thùng sẽ càng kích thích ham muốn chinh phục của đàn ông, đối với cô, cũng có thể dễ dàng khống chế hơn.”
Nghe Gia Minh nói vậy, dường như Huân còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng nàng chỉ gật đầu, nhẹ nhàng nói:
“Vâng.”
Nâng chân nàng lên, Gia Minh bắt đầu cởi tất chân ra, dưới ánh đèn, bàn chân trắng nõn và bắp chân thon dài đặc biệt mê người hơn. Bàn chân rất thon của Huân khiến người ta nghĩ đến những cung nữ dùng vải bó chân thời cổ đại, ngay cả Gia Minh cũng tưởng tượng, nếu là thời cổ đại, bị chạm vào bộ phận này thậm chí còn khiến một cô gái thẹn thùng hơn ngực và chỗ kín, rất nhiều cô gái mặc dù đã hiến dâng cả thân thể cho chồng mình nhưng vẫn không cho hắn đụng vào bàn chân.
Ở bên cạnh, Huân chỉ lẳng lặng nhìn những hành động của Gia Minh. Nếu là người bình thường nhìn thấy chuyện sẽ khiến mình đau đớn như vậy, có lẽ sẽ vô ý thức quay mặt đi chỗ khác, nhưng nàng vẫn chăm chú nhìn bàn tay Gia Minh, vết máu khô bị chậm rãi xé ra, vẻ mặt nàng vẫn không thay đổi, chỉ có mạch máu nhảy lên tại đầu gối mới thể hiện ra sự đau đớn của nàng. Sau đó, ánh mắt nhìn theo bàn tay kia, nhìn hắn nhẹ nhàng rửa, khử trùng, bôi thuốc, băng bó cho mình, dường như nàng muốn khắc ghi tất cả những thứ này vào trong đầu mình vậy.
Cứ việc choàng khăn tắm, nhưng khi chân Huân bị giơ cao lên, cảnh tượng giữa hai chân vẫn phơi bày ra. Mỗi khi như vậy, Gia Minh lại hơi nhíu mày, hạ thấp chân nàng xuống một chút.
“Tốt rồi, chú ý không nên để chân chạm nước, tôi sẽ mang quần áo đến cửa cho cô. Tôi đi trước.”
Cầm áo mưa lên, Gia Minh xoay người vừa đi ra cửa vừa nói. Mí mắt Huân hơi run rẩy nhìn bóng dáng kia đi ra ngoài sau đó tiếng đóng cửa vang lên.
Ngồi yên như vậy một lúc lâu, ánh mắt nàng dần trở nên mờ mịt. Ném khăn lông xuống, vào trong bồn tắm, nước ấm áp bao trùm toàn thân nàng, tiếng Gia Minh lại vang lên ngoài.
“Quần áo để ở đây.”
Không lâu sau, tiếng mở cửa và đóng cửa vang lên, nàng kinh ngạc nhìn bức tường trong phòng tắm, sau đó miệng, mũi, đôi mắt, vầng trán từ từ chìm vào trong nước…
Sau khi nhô lên khỏi nước, đầu tiên là tiếng hít thở lại có vẻ như nghẹn ngào, chỉ là, giọt nước từ trên mặt nàng lăn xuống, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, không có vẻ là sẽ khóc.
Ngâm mình trong nước ấm hơn mười phút, nàng bước ra khỏi bồn tắm, lau khô thân thể, sau đó trần truồng đẩy cửa bước ra. Ánh sáng trong phòng tắm chiếu rọi ra phòng khách tối đen, một chồng quần áo được đặt trên mặt đất cạnh cửa, nàng ôm lấy quần áo kia rồi bước lên lầu như u linh, đẩy cửa, lên giường, yên lặng ôm lấy con gấu trúc trên giường.
Không thể hình dung rõ ràng cảm giác trong lòng là thế nào, không thể nắm bắt được sự mong đợi trong nội tâm. Phơi bày thân thể trước mặt hắn, vốn cho rằng đó là hành động bột phát không thể hiểu nổi, có lẽ vì sự cảm kích dâng lên khi còn đang đánh nhau với người nọ, có lẽ chỉ là trò đùa tinh nghịch mà cao hứng, nhưng xem Gia Minh như đối thủ, đó thực sự là chuyện mà nàng không dám suy nghĩ đến. Không phải nàng không hiểu được khái niệm của mấy từ như lên giường, thất thân, nhưng nếu là hắn, đó dường như cũng không sao cả, không phải nàng đang lừa gạt hay chiến đấu mà.
Xử lý xong những chuyện nên xử lý, hắn sẽ không ở lại nữa, vốn là sự thực phải thừa nhận theo lẽ thường.
Nhìn hắn rời đi dứt khoát như vậy, trong lòng nàng vẫn loáng thoáng có cảm giác mất mát. Thỉnh thoảng hắn tới đây, huấn luyện rồi rời đi lúc đêm khuya, mà ẩn chứa trong đó lại có thứ gì còn khắc sâu hơn cả sự mất mát có lẽ bởi vì vừa rồi Gia Minh băng bó quá dịu dàng, hoặc là mệt mỏi và đau đớn khiến ý chí bị hạ thấp.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, không có ánh trăng, nàng trần truồng ôm gấu trúc, không nhúc nhích nằm tại đó ngủ. Không biết đến lúc nào, nàng đột nhiên ngẩng đầu dậy, tiếng mở cửa vang lên từ dưới lầu, sau đó là tiếng bước chân, đó là nhịp bước quen thuộc không có thêm chút ngụy trang nào của Gia Minh.
Gia Minh bước vào nhưng không lên tiếng, cũng không đến tìm nàng, không lâu sau, dưới lầu vang lên tiếng bật bếp ga, sau đó là tiếng va chạm rất nhỏ của xoong nồi. Nàng ngồi dậy trên giường, mặc quần áo Gia Minh chuẩn bị cho nàng, hình như đó là một bộ lễ phục dạ hội quý giá nhất mà mấy người Thiên Vũ Chính Tắc chuẩn bị cho nàng khi nàng đến Trung Quốc, đại khái vì cho rằng nàng cũng pha tham gia một số yến hội. Chẳng qua Huân đương nhiên không có tâm tình để ý đến những thứ này, cột mái tóc vẫn còn ẩm ướt thành đuôi ngựa, nàng ra khỏi phòng. Đến chỗ rẽ tại thang lầu, nàng thấy Gia Minh đang bận rộn trong bếp.
“Cố…”
“Ồ, xuống rồi sao, tìm trong tủ lạnh của cô nhưng không thấy thứ gì cả, hẳn là cô vẫn chưa ăn tối, vì vậy tôi đến nhà ăn mua một ít cơm nguội và rau xanh, làm cơm chiên trứng cho cô ăn. Làm đơn giản thôi, đừng để ý.” Quay đầu lại nhìn Huân đứng trên bậc thang, Gia Minh hơi nhíu mày. “Mặc lễ phục dạ hội mà lại trang điểm thế sao? ít nhất nên hong khô tóc, trên mặt phải thoa chút phấn, bộ dạng cô thế này tôi nhìn rất không tự nhiên.”
“Ồ… Ừ.”
Hơi bối rối gật đầu, Huân vội vàng trở về phòng, lấy máy sấy tóc ra sấy khô tóc, sau đó thoa chúi phấn mỏng lên mặt, sau đó vừa ra đến cửa lại quay lại, lấy hộp son môi chưa dùng bao giờ trong ngăn kéo ra đánh một lớp nhạt, đôi má hồng hồng khiến nàng trông không có chút mệt mỏi nào, uốn lông mi… Hơn mười phút sau nàng mới từ trên lầu đi xuống, trên bàn ăn có một đĩa cơm chiên trứng còn nóng hổi, Gia Minh ngồi trên ghế salon trong phòng khách, mở TV xem tin tức quốc tế.
Nhìn qua nàng, Gia Minh gật đầu.
“Ồ, ăn cơm đi.”
Sau đó lại chuyển ánh mắt đến màn hình TV. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyenngontinhaz.com
Không khích lệ, trong lòng nàng có cảm giác hơi mất mát, sau đó lại cảm thấy đúng là đầu óc mình có vấn đề, thời gian dài như vậy mà hắn cũng chỉ khích lệ nàng có một lần, tại sao có thể mở miệng chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt thế này. Chẳng qua, hắn không mắng nàng, có nghĩa là nàng trang điểm cũng không tệ lắm sao.
Ăn cơm chiên trứng, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Gia Minh. Một lát sau, Gia Minh nhìn sang, hơi nhíu mày:
“Chuyện gì vậy? Không ngon sao?”
“Ăn ngon…”
Mặc dù trả lời nhỏ nhẹ nhưng nàng lại cố gắng há to miệng ăn từng miếng cơm lớn. Dường như có vẻ hài lòng với hành động của nàng, Gia Minh gật đầu rồi tiếp tục xem tin tức.
Mà lúc này, ngẩng đẩu lên nhìn Gia Minh đang xem TV, Huân bỗng nhiên nhớ tới mấy lần đến chỗ Gia Minh, cũng là tình huống như Gia Minh và Linh Tĩnh chuẩn bị bữa sáng, Sa Sa xem TV hoặc chuẩn bị cặp sách, thỉnh thoảng cũng thấy Linh Tĩnh rửa chén bát, Gia Minh nghỉ ngơi. Loại cảm giác bình yên mà ấm áp thế này nàng chưa từng cảm nhận được khi còn ở Nhật Bản, song tình huống trước mắt không ngờ lại tương tự với cảm giác này, hắn xem TV, mình đang ăn, ăn xong rồi đem chén đi rửa…
“Tôi ăn xong rồi.”
Đứng lên, Huân đang định bưng chén bát đi rửa thì Gia Minh lại đột nhiên gọi lại:
“Không cần rửa, tắt đèn truớc, sau đó đến đây.”
“Ồ?”
Không dám làm trái ý Gia Minh, Huân đến cạnh cửa tắt đèn rồi đi đến bên bàn trà. Gia Minh cũng đã lấy một cái hộp hình tròn từ dưới bàn lên, đó là hộp bánh sinh nhật, hắn mở ra rồi cắm nến lên.
“Thiên Vũ Chính Tắc gọi điện cho tôi nói hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của cô, hi vọng tôi có thể giúp cô tổ chức, vốn là không cần thiết, nhưng bởi vì chuyện của Joseph dù sao cũng phải tới đây một chuyến nên nhân tiện tổ chức luôn cho cô. Thời gian gấp gáp, cũng không phải loại bánh ngọt đắt tiền gì… Thành thật mà nói, tôi ghét bơ..”
Hắn đốt diêm, sau đó một ngọn nến sáng lên trong bóng tối.
“Ước trước, sau đó thổi tắt nến. Ừ?”
Ánh nến chập chờn trong bóng tối nàng kinh ngạc đứng đó, đột nhiên cảm thấy không thể nhúc nhích được, trong ánh mắt nàng, Gia Minh với khuôn mặt trước sau vẫn lạnh nhạt như một vung tay dập tắt que diêm.
“Sinh nhật vui vẻ.”