Đợi cho đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa Bất Ly ra ngoài để trở về tẩm cung, lúc hắn quay lại Noãn các, Tịch Nhan cũng đứng lên, nhìn thấy hắn tiến vào liền nói thẳng: “Nếu ngài muốn ta ở tại chỗ này nửa năm, thì cũng nên an bài cho ta một chỗ ở chứ?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhìn nàng một cái: “Ta lại nghĩ nàng sẽ hỏi ta một danh phận chứ.”
Sắc mặt Tịch Nhan khẽ thay đổi, nói: “Ta chỉ là không thích hoàng hậu của ngài thôi, mới cố ý nói ra để chọc tức nàng ta.”
“Ta biết rồi.” Ngữ khí của Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên như cũ, “Nàng vẫn còn chờ nửa năm sau trở về đoàn tụ rồi thành thân với sư huynh của nàng, phải không?”
Tịch Nhan cong cong khóe miệng, cắn răng không nói gì thêm.
Nếu thật sự từng là vợ chồng, vậy tình cảm của nàng đối với hắn là như thế nào? Vì sao lại bỏ hắn ra đi?
Hoàng Phủ Thanh Vũ lấy áo choàng treo trên cái giá bên cạnh, lúc này mới xoay người lại đi về phía nàng, đem áo choàng phủ trên vai nàng nói: “Đi thôi.”
“Đi đến nơi nào?” Tim Tịch Nhan đập mạnh và loạn nhịp hỏi.
“Không phải muốn ta an bài chỗ ở cho nàng sao?” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nói, sau đó nhấc chân rời khỏi Noãn các trước. Tịch Nhan khẽ cắn môi, bất đắc dĩ cũng đuổi theo phía sau.
Thật không ngờ, hắn lại lập tức đưa Tịch Nhan vào trong tẩm điện của hắn!
Tịch Nhan dừng chân lại, nhíu mi nói: “Không phải nơi này.”
Không nên là nơi này. Bất luận như thế nào, cho dù nàng là thê tử của hắn cũng ngàn lần vạn lần không nên là nơi này. Huống chi, hiện nay nàng vẫn xem hắn là người xa lạ.
“Nơi này gần với tẩm cung của Bất Ly nhất.” Hắn đưa lưng về phía nàng, không chút để ý nâng tay lên cởi cúc áo ở cổ tay ra, “Bất Ly đến đây tìm nàng tiện hơn, nàng muốn đi thăm con bé cũng gần mà.”
Thì ra hắn yêu cầu mình ở lại chỗ này nửa năm, vì Bất Ly…… Vì nữ nhi của bọn họ……
Tịch Nhan thản nhiên rũ mắt xuống: “Vậy ngài cho ta đến tẩm cung của Bất Ly ở lả được rồi, không phải sao?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc cũng xoay người lại, đi về phía nàng, vươn tay ra.
Tịch Nhan theo trực giác lui về phía sau từng bước, nhưng lại thấy miệng hắn bất giác gợi lên ý cười mỏng manh, dường như đang cười nhạo nàng, sau đó hắn đưa tay đến đầu của nàng, lấy cây ngọc trâm xuống.
Tịch Nhan bất giác nhớ tới những chuyện Ngân Châm từng kể với nàng lúc ban ngày, ánh mắt liền dừng lại trên cây ngọc trâm.
“Nàng chưa từng mang cây trâm mà ta tặng.” Thanh âm của hắn rất thấp, rất nặng nề như một tiếng động đánh vào trong lòng người khác, “Cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, nếu không thích người đó, thì dù cho người đó có đưa gì cũng sẽ không thích, phải không?”
Trong lòng Tịch Nhan vừa mềm mại lại vừa cảm thấy ê ẩm, chua sót, nhìn vẻ mặt ôn hòa của hắn trước mắt, không biết vì sao nàng rất muốn khóc.
Hắn từng là trượng phu của nàng! Hắn chính là người thường xuyên xuất hiện ở trong giấc mộng của nàng! Bọn họ đã từng thân mật khăng khít!
“Ngài có bao nhiêu thích ta?” Còn chưa hiểu được bản thân mình đang suy nghĩ điều gì, nàng đã cúi đầu mở miệng hỏi ra.
Vấn đề này, nàng từng hỏi qua Nam Cung Ngự, nhưng khi một người lỗi lạc như Nam Cung Ngự đưa cho nàng đáp án, nàng cũng không tin tưởng, ngược lại tràn đầy sự khinh thường. Nay, nàng cũng có một chút tin tưởng, đồng thời trong lòng tràn ngập sự đau lòng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://
Nay, nàng cũng đem vấn đề này ra hỏi hắn, không biết hắn sẽ cho mình đáp án như thế nào?
Nếu không phải thực thích, làm sao có thể Ngân Châm lại kể toàn những chuyện ngọt ngào như thế chứ?
Nếu không phải thực thích, làm sao có thể dung túng mình như thế, thậm chí đưa mình đến tẩm điện của hắn?
Nhưng mà, nếu thực thích, vì sao lại có thể để nàng rời khỏi chứ?
Hồi lâu sau, mới nghe được tiếng cười khẽ của Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Có bao nhiêu thích nàng ư? Ta cũng không biết, chỉ là bản thân ta đã điên rồi, thực sự điên rồ nên mới thích nàng. Hiện tại ta thực rất hối hận lúc trước đã thích nàng.”
Trong lòng Tịch Nhan giống như bị cái gì hung hăng đánh mạnh, chỉ thoáng mất đi tất cả thanh âm.
Hắn lại nói thực rất hối hận lúc trước đã thích mình ư? Vì sao? Bởi vì nàng đã phụ hắn sao? Bởi vì nàng trong lúc mất trí nhớ đã đồng ý thành hôn với Nam Cung Ngự sao? Hay là bởi vì điều gì khác?
Nàng nhịn không được chậm rãi cúi đầu, khóe mắt lại đột nhiên ẩm ướt, chậm rãi xoa đi mới giật mình nhận thấy bản thân đang rơi lệ!
Vì sao lại rơi lệ? Bởi vì hắn nói hắn hối hận đã thích mình sao? Từ trước tới nay Tịch Nhan chưa bao giờ cảm thấy mình không chỉnh tề, nên vội lau đi nước mắt, cúi đầu đứng ở nơi đó, dung nhan rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không biết vì sao co thắt lại, không thể thả lỏng, rất khó chịu.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, nàng mới nhớ tới mình nên nói với hắn một chuyện, nên nàng vội chuyển sang đề tài khác, lúc ngẩng đầu lên, lại phát hiện ánh mắt thâm thúy của hắn vẫn dừng lại ở trên mặt mình, giống như đang cố nhìn thấu những suy nghĩ trong đầu nàng.
Trong lòng Tịch Nhan bỗng nhiên giật mình, bất ngờ thốt lên: “Đạm Tuyết cùng hài tử của ngài, ngài phái người đi đón chưa?”
Đúng rồi, nàng cơ hồ đã quên hắn còn có Đạm Tuyết, hắn còn có hậu cung phi tần của hắn. Làm sao có thể trông cậy vào việc hắn có bao nhiêu thích mình chứ? Thân là đế vương, có lẽ hắn đối với mỗi người đàn bà đều thích giống như nhau, tựa như Hoa Quân Bảo, đối với từng phi tần trong chốn hậu cung đều tốt, đây chính là thứ gọi là mưa móc cùng dính.
Tốt cuộc hắn cũng chậm rãi dời tầm mắt đi, thản nhiên nói: “Không có.”
“Ngài không nghĩ tới đứa bé sao?” Tịch Nhan nhịn không được nói, “Làm sao ngài có thể nhẫn tâm như vậy?”
Làm sao có thể nhẫn tâm như vậy? Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi gợi lên ý cười: “Không thể sao? Dù sao người nhẫn tâm không chỉ riêng một mình ta.”
Hắn đang nói nàng! Tịch Nhan lập tức lĩnh ngộ được hắn đang nói tới việc nàng từ bỏ Bất Ly lúc trước sao? Nhưng hiện nay cái gì nàng cũng không nhớ rõ, hắn nói với nàng như vậy, muốn nàng trả lời như thế nào đây?
Cuối cùng Tịch Nhan không thể nhịn được nữa, tháo một chiếc vòng phỉ thúy trên tay ra trực tiếp ném vào người hắn: “Đủ rồi! Ngài không cần ở nơi này ngụ ý châm chọc khiêu khích người khác! Ngài nói cho ta biết lúc trước vì sao ta lại bỏ đi, nếu là sai lầm của ta, ta sẽ thỉnh tội với ngài! Ngài không cần tra tấn ta, nếu muốn cho ta thuốc thì cứ cho ta, còn không thì thả cho ta đi!”
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên cười như cũ, nhưng lần này, ý cười lại mang theo một chút thê lương: “Nàng hỏi ta ư? Vấn đề này, không phải ta nên hỏi nàng sao? Nhan Nhan, lúc trước vì sao không thể không rời bỏ ta? Nam Cung Ngự đối với nàng mà nói đến tột cùng quan trọng như thế nào, đáng giá để cho nàng bỏ chồng bỏ con, liều lĩnh ra đi cùng hắn chứ?”
Nàng vì Nam Cung Ngự mà vứt bỏ hắn cùng Bất Ly sao?! Tịch Nhan khiếp sợ nhìn hắn, nói không ra lời.
Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng tới gần nàng hai bước, cúi đầu nhìn nàng: “Nghĩ không ra sao? Không sao cả, ta sẽ cho nàng thời gian nửa năm, cho nàng từ từ nghĩ rõ ràng.”