(*) Kế thứ 8 trong 36 kế của Binh pháp Tôn Tử: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.
Gia Tuấn mở hộp cho tôi xem, là hoa tai, hoa tai nạm đá quý xanh.
Anh có chút khó khăn đưa cho tôi, rất mất tự nhiên: “Không biết em có thích hay không, còn nhớ… … Trước kia em đem hoa tai màu xanh rất đẹp.”
Hai chiếc hoa tai nằm sát nhau cùng một chỗ, được đặt trong một hộp trang sức màu trắng bạc, phía dưới có khay nâng vô cùng sinh động. Nếu là trước kia, tôi nhất định rất vui mừng cầm lấy. Nhưng bây giờ tôi lại bất động, đôi hoa tai kia cùng chủ nhân của nó đều lúng túng như nhau.
“Cám ơn!” Tôi nói: “Nhưng hiện tại tôi không còn đeo hoa tai nữa rồi.”
Anh cũng nhìn ra là tôi không muốn nhận, có chút tự giễu nói: “Lấy đi, cứ xem như là một món quà.”
Tôi trước sau không hề động tay vào, cũng không muốn nhận.
Một lúc lâu, Gia Tuấn nói thêm : “Đinh Đinh, em hơi gầy đó.”
Tôi chỉ trả lời: “Điều này phải cám ơn công việc của tôi, ông chủ của tôi mỗi ngày đều rèn luyện tôi như thế.”
Hai người chúng tôi nói chuyện thật mệt mỏi, thật khó khăn.
Hiện tại, tôi phát hiện ra, chúng tôi hoàn toàn đi sai đường, tôi vốn muốn tách ra khỏi đường đi, anh lại muốn cố gắng kéo tôi trở lại. Nhớ lúc trước, anh để lại một tờ đơn thỏa thuận ly hôn, ép tôi phải mau chóng ký tên, tôi tranh luận cùng anh, thế nhưng anh nói: “Ly hôn là chuyện của hai người chúng ta.” Hiện tại, anh làm ra vẻ hối hận và vô cùng đau khổ, tôi không chịu nổi.
Tôi hỏi anh: “Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước đây, đơn thỏa thuận ly hôn của tôi anh cũng đã xem qua rồi, nên tiến hành sớm một chút. Chuyện rất đơn giản, dù sao cũng đừng kéo đến tòa án.”
Anh lập tức cụp mắt xuống, bất an nhìn xung quanh, một bàn tay cũng đã đặt lên bàn, nắm thật chặt.
Nước chanh trên bàn đã vơi đi một nửa, tôi vẫn cảm thấy khát, đành phải uống thêm một ngụm.
Tôi cầm túi xách, nhẹ giọng nói: “Tạm biệt, Gia Tuấn.”
Tôi vừa muốn đứng lên, anh lại đưa tay qua ngăn cản tôi: “Đinh Đinh, em có thể nghe anh nói vài câu được không?”
Tôi biết anh muốn nói cái gì, tôi không muốn nghe.
Nhưng mà hoàn cảnh như vậy, anh cũng được coi như là một người ôn tồn nhã nhặn, tôi không thể không cho anh sỉ diện. Không còn cách nào khác, tôi đành nói: “Gia Tuấn, nên nói gì thì chúng ta cũng đã nói xong rồi, bây giờ chúng ta đều có công việc của mình, như vậy rất tốt, cứ như vậy đi.”
Giọng điệu của anh mền hẳn xuống, vô cùng thành khẩn cầu xin tôi: “Đinh Đinh, em về nhà sống đi, được không? Chúng ta làm lại từ đầu, em hãy cho anh một cơ hội nữa, xin lỗi, anh biết nói lời xin lỗi cũng vô dụng thôi, nhưng mà… … anh…”
Giọng nói của anh thật yếu ớt, từ trước đến nay tôi không nghĩ tới một người quật cường như Phó Gia Tuấn, lại sẽ nói ra những lời như vậy.
Tôi nói: “Gia Tuấn, anh đang trong cảm giác tội lỗi sao? Bởi vì đứa con đã không còn, tôi lại xảy ra tai nạn xe, anh cảm thấy áy náy? Nếu bởi vì anh cảm thấy áy náy mới nói ra những lời này, tôi khuyên anh nên mở lòng ra một chút, không cần đâu.”
“Không, anh không phải vậy, anh thật sự muốn làm lại từ đầu với em.”
Tôi ngăn anh tiếp tục nói thêm gì nữa, vấn đề này nói đến rất mệt mỏi, vẫn là đừng nên bàn tới.
Rốt cục tôi cũng rời khỏi đó, không quay đầu lại.
Hôm nay, cùng Gia Tuấn đi đến bước này, tôi thật sự chưa kịp chuẩn bị, nếu nói là không đau, tất cả đều là gạt người, nhưng nếu muốn tôi quay đầu lại, tha thứ anh một lần nữa, tôi thật sự không làm được, cũng không có dũng khí để thực hiện.
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
Buổi tối, tôi đang nằm trên giường xem tạp chí kiến trúc, Đinh Đang lao vút vào phòng.
Nó đắc ý khoe khoang cái P5 đang cầm trong tay: “Chị, được không?”
Tôi chú ý đến nhãn hiệu: “A, là lấy tiền học bổng mua à?”
“Không phải, anh rể của em tặng.”
Tôi nhất thời không vui: “Tại sao em có thể tùy tiện đòi hỏi người ngoài đồ này nọ chứ?”
Đinh Đang ôm chặt cái P5 vào ngực: “Anh rể của em đâu phải người ngoài.”
Tôi thở dài, vứt bút xuống, đóng tạp chí lại: “Đinh Đang, chiêu này của Phó Gia Tuấn gọi là ám độ Trần Thương, em hiểu không? Thật là, anh ta muốn đi vòng quanh chiến tuyến mà.”
Đinh Đang ấm ức nói: “Đúng thì sao chứ? Em cũng không ngại, để xem anh rể còn có chiêu gì, xem ra anh ấy nhất định là có tâm nhưng cũng vì chị có nghị lực mà.”
Thấy tôi không trả lời, nó còn nói thêm: “Chị, đôi khi em cảm thấy anh rể rất đáng thương, trong lòng anh rể không phải không yêu chị, chẳng qua là giữa anh chị đã xảy ra nhiều chuyện sai xót ngẫu nhiên. Trừ khi hiện tại, anh chị trải qua một sự chia ly kinh thiên động địa, để cho hai người biết, đối phương vẫn còn chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng mình, nếu không, sẽ không giải quyết được khúc mắc, hai người thật sự không còn cách nào để đoàn tụ với nhau.”
Tôi hừ một tiếng: “Đinh Đang, em lớn thật rồi, không phải em đã yêu rồi chứ?”
Nó liền đỏ mặt, lập tức nhảy dựng lên: “Em không nói cho bị biết đâu.”
A, một con sâu bướm cũng biết xấu hổ, thời gian qua nhanh thật. Nhớ lại khi nó được sinh ra, ba dẫn tôi đến bệnh viện thăm nó, nó còn nhỏ xíu như thế, bọc trong một cái chăn nhỏ, tôi cẩn thận vạch chăn ra, đúng lúc thấy nó từ từ nhắm hai mắt lại, cố gắng há miệng thật to, ngáp một cái thật lớn, mà cái ngáp này, ngũ quan trên mặt đều nhăn lại một chỗ, thật xấu xí. Lúc ấy, tôi cảm thấy thất vọng muốn khóc, dù sao đi nữa thì một đứa trẻ mới sinh phải trắng trẻo như ngọc, hoàn toàn không giống như tôi nghĩ, ai ngờ chớp mắt một cái, nó đã duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp hệt như một khối ngọc trắng.
Tôi đành chịu vậy, dù sao Đinh Đang cũng là một đứa trẻ, nó không chịu được sự cám dỗ, Gia Tuấn này đang làm cái gì vậy, hối lộ ba mẹ tôi, hiện tại còn hối lộ Đinh Đang?
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
Cuối cùng tôi cũng đưa đơn từ chức với ông chủ, khi nói với ông chủ, anh ta vô cùng bất ngờ nhìn tôi, cả buổi không nói được câu nào.
Hai ngày sau, có nhân viên mới đến thay, bởi vì công việc của tôi cũng không có kỹ thuật gì đáng nói cả, cho nên tôi thuận lợi bàn giao xong, chân thành tạm biệt với mọi người.
Sau khi ra khỏi kho hàng, ông chủ đôn hậu gọi tôi lại: “Đinh Đinh.”
Tôi quay đầu: “Ông chủ.”
Anh ta có chút buồn bả: “Nếu sau này gọi điện thoại cho cô, cô sẽ bắt máy chứ?”
Tôi nói một cách tự nhiên: “Ông chủ nói quá lời rồi, chúng ta là bạn bè mà, cám ơn ông chủ đã chiếu cố tôi trong khoảng thời gian này, chúc ông chủ thành công trong sự nghiệp.”
Anh ta có hơi ngượng ngùng, cuối cùng hướng về phía tôi vẫy tay tạm biệt.
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
Bởi vì không đi làm, nên dư ra rất nhiều thời gian. Thời gian rảnh rỗi, tôi bắt đầu chui vào nhà sách, tất cả các loại sách có thể đọc, từ sách chuyên môn cho đến tiểu thuyết ngôn tình, thậm chí là tập san hài hước, chuyện cổ tích thiếu nhi, tôi đều xem hết. Đột nhiên tôi phát hiện ra, sau khi buông xuống tất cả mọi thứ, tìm sự an ủi từ những cuốn sách, thật sự cảm thấy đây là phương pháp xoa dịu tâm hồn tốt nhất. Vì thế, tôi chui vào nhà sách không biết chán, ngày qua ngày, đều tốn thời gian ở nhà sách.
Tôi thường đi sâu vào bên trong nhà sách, có một chỗ để ngồi, hoàn cảnh cũng không tệ, tối thiểu chỉ tiêu mất 8 đồng, có thể đọc sách miễn phí, tôi vui mừng, mua một thức uống 8 đồng, tôi có thể ở trong này đọc sách đến trưa.
Tôi vừa xem sách chuyên môn, cũng xem tiểu thuyết ngôn tình, tôi mua tiểu thuyết của người bạn tên Thủy Tụ, cách hành văn của cô ấy không hề hoa lệ, rất giản dị, những lời trong tiểu thuyết cũng làm tôi xúc động sâu sắc.
Người chồng hỏi vợ của mình: “Em có thể yêu anh được bao lâu?”
Người vợ trả lời: “Trên thế giới này có chuyện gì là lâu dài đâu, một bữa cơm một chén canh bất quá cũng chỉ duy trì được một thời gian ngắn ngủi.”
Tôi đọc có chút say mê, người vợ phải đi, người chồng ôm lấy cô, hết lần này đến lần khác nói: “Anh không thể rời xa em, không thể rời xa em… …”
Tôi mất hồn.
Trong khoảng thời gian sau khi tôi và Gia Tuấn sống riêng, phạm vi của tôi cũng thu hẹp dần, ngoại trừ Chu Vi, tôi không còn đối tượng nào khác để có thể tán gẫu hoặc là dạo phố. Đó là sự thật, trước kia khi có tiền, gọi một cú điện thoại, hẹn bạn bè ra ngoài, luôn có người sẵn sàng đi dạo phố và đánh mạt chược cùng tôi, hiện tại tôi không có tiền để cùng họ giải trí, người ta tự nhiên sẽ khách sáo nói từ chối. Không trách người ta được, mình không cho người ta thỏa mãn, thì dựa vào cái gì người ta phải hao tốn thời gian trên người mình, không trách người thực tế, chỉ trách tiền thực tế.
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
Chu Vi gọi điện thoại cho tôi: “Đinh Đinh, tối nay có thời gian hay không, đi theo tớ tham gia một bữa tiệc.”
“Tớ? Sao phải gọi tớ?”
Ở trong điện thoại, cô ấy cười xảo trá: “Nước da của cậu thoạt nhìn cũng không tệ, mấy khách hàng của tớ, nếu thấy nhan sắc của cậu mà động lòng, nói không chừng sẽ phấn khởi ký tên ngay.”
Tôi chán nản: “Vậy thì cậu trả cho tớ tiền công bao nhiêu?”
Cô ấy vui cười: “Đùa cậu thôi, tối nay công ty của bọn tớ có một bữa tiệc lớn, cho phép bọn tớ dẫn theo người nhà cùng đến. Tớ làm gì có người thân nào ở đây chứ, lại nghĩ nếu một mình thì quá thê lương, cậu xem như cậu là con gái của mẹ tớ đi. Thuận tiện giúp tớ để ý một chút, xem có đàn ông nào thích hợp hay không?
Tôi cũng cười, lâu lắm rồi tôi không có ra ngoài náo nhiệt, dứt khoát hôm nay sẽ cực kỳ vui vẻ.