Chỉ mất 3 giây để nói lời yêu, nhưng phải mất cả cuộc đời để chứng minh điều đó.

36 Chiêu Ly Hôn chương 140

36 Chiêu Ly Hôn chương 140 là một trong những tập truyện ngôn tình 36 Chiêu Ly Hôn được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình 36 Chiêu Ly Hôn chương 140 ngay.

  • Tác giả: Thủy tụ nhân gia
  • Tên truyện: 36 Chiêu Ly Hôn
  • Số chương: 183
  • Số lượt xem: 193
Người bạn thực sự không phải người đến với bạn đầu tiên hay người biết bạn lâu nhất. Đó là người đến bên cạnh bạn và không bao giờ bỏ rơi bạn.

Nội dung truyện 36 Chiêu Ly Hôn chương 140

Edit: 4ever13lue

Người phụ nữ này kinh ngạc nhìn tôi, cô ta không ngừng nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Cô? Cô đếm chăm nom bà ấy?” Cô ta cười: “Cô gái này thật sự không biết rõ hoàn cảnh nhà chúng tôi rồi, mẹ chồng tôi thật sự là làm cho người ta đau đầu, không chỉ thần trí không tốt, mà làm gì cũng lung tung, trong một ngày thì liệu có mấy khi có thể yên tĩnh ngồi tán gẫu cùng với cô, chính là một khi bà ấy đã quậy thì sẽ quậy tung cả nhà lên. Cô còn trẻ như vậy, cô không hợp làm việc này đâu.”

Tôi nghe cô ta nói như vậy, ngược lại càng khiến tôi có thêm quyết tâm, chỉ là chăm nom một người lớn tuổi thôi mà, lại có thể khó như vậy sao?

Tôi vô cùng dõng dạc nói: “Chị yên tâm đi, nhất định tôi có thể làm tốt.” Nói xong, tôi thân mật vươn tay về phía dì: “Dì à, ngày mai dì có muốn gặp tôi không?”

Dì ấy đột nhiên vỗ tay kêu lên: “Muốn, muốn.” Sau đó vừa vỗ tay vừa hát: “Đi đến bên cầu, ta ngắm nhìn bờ sông đầy hoa ngỏ xanh ngát, đỏ thẫm, cùng với vài chú ếch kêu oa oa.” Tôi cũng cười đối lại dì ấy: “Chim chóc trên cây ríu ra ríu rít, ta mang một cái giỏ nhỏ, nhanh chóng đến hợp tác xã lĩnh một giỏ bông.”

Đúng lúc này, đột nhiên chúng tôi hát vang ngay trong sở cảnh sát: “Hai người chúng ta yêu nhau không thể chia lìa, dù là bất cứ ai cũng không thể ly tán chúng ta.” Có một người khác cũng thích nghe hát, nhìn thấy chúng tôi thì lập tức nghiêm túc bổ sung thêm một câu hát: “Dù cho có cố chia cắt, cũng sẽ không thành.”

Chúng tôi đồng thanh cười.

Người phụ nữ này cũng phải lắc đầu: “Được rồi, được rồi, cô cứ làm thử xem sao.”

Tôi cũng không cảm thấy rằng hầu hạ một người là công việc thấp kém gì, làm bảo mẫu thì sao chứ? Công việc thì chẳng phân cao thấp gì cả, bây giờ tôi tha hương nơi đất khách, nếu như mà vẫn còn kén chọn, thì cuối năm nay phải làm sao đây, tôi sẽ húp cháo hay sao?

Sáng sớm hôm sau, tôi hứng khởi ra ngoài.

Đến nhà của họ rồi tôi mới biết rõ tình hình người nhà này.

Dì lớn tuổi này họ Lữ, đương nhiên tên dì ấy không phải là Lữ Tây Thi, sở dĩ dì ấy nói với tôi dì ấy tên Tây Thi là vì ở nhà này có một chú chó Shih Tzu*, tên của nó cũng rất có cá tính, họ gọi nó là”Thuốc giảm đau.”

Nhà họ Lữ nhìn qua thì có vẻ rất có tiền, ở Bắc Kinh mà có một căn nhà một trăm năm mươi mét vuông, thì gia cảnh thật sự là không tệ.

Hơn nữa, căn nhà này là nhà trệt, ở trước cửa ra vào có một cái sân nhỏ trồng rất nhiều hoa hồng, ngay chính diện còn có hàng rào thấp, quả thật là chốn thiên đường. Tôi thật không hiểu nổi, ở nơi như thế này mà người ta còn than thở cái gì.

Tôi đứng ở đại sảnh, lắng nghe con dâu của Dì Lữ giải thích tình hình của mẹ chồng cô ta.

Cô chủ ôm ‘Thuốc giảm đau’, nói với tôi: “Vốn là tôi không muốn để cô làm công việc này, cô xem mình đi.” Cô ta đánh giá tôi, “Da dẻ trắng hồng, vừa nhìn thấy cô thì biết là không giống với người có thể làm việc nặng.”

Tôi ra vẻ mạnh mẽ, giải thích: “Tôi nói thật, là tôi cần tiền, cho nên bây giờ tôi rất cần công việc này.”

Cô ta suy nghĩ xong thì nói thêm: “Tôi thấy cô và bà ấy rất có duyên, đã như vậy, thì cô làm thử xem.”

Tôi vui mừng gật gật đầu, trước khi ra ngoài, cô chủ lập tức dặn dò người giúp việc tìm cho tôi một bộ quần áo.

Con trai của dì Lữ còn đang đi công tác nước ngoài, trước mắt thì trong nhà chỉ có dì Lữ, cô con dâu, một người giúp việc, cộng thêm cả con chú Shih Tzu.

Chị giúp việc của nhà họ Lữ là một chị người Hà Nam hơn bốn mươi tuổi. Chị ta vừa thấy tôi thì cũng dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn tôi, chị ta dùng giọng Hà Nam ân cần hỏi thăm tôi: “A, tôi hỏi lại một chút, cô đến chăm sóc bà chủ sao?”

Tôi lễ phép nói với chị ta: “Chào chị.”

Chị ta lắc đầu.

Trong lòng tôi nghĩ, sao ai cũng có vẻ mặt này chứ? Vẻ mặt của họ khiến cho tôi cũng cảm giác mình là một người chưa bao giờ phải chịu khổ, bây giờ làm việc trong hoàn cảnh này, chân cũng hơi nhũn ra.

Chẳng lẽ dì Lữ này cũng là một cao thủ dưới ngòi bút Kim Dung hay sao, tóc dài bay lượn, là một ‘Mai Siêu Phong’ khiến ai nấy đều kinh sợ.?

Chị giúp việc lại còn sợ hãi khi dẫn tôi đến phòng dì Lữ, chị ta chỉ chỉ cửa, nói nhỏ với tôi: “Ở bên trong đó.”

Tôi tò mò mở cửa, kết quả là cửa vừa mở, tôi hét lên miệng tiếng, đóng sầm cửa lại.

Tình huống này hoàn toàn không giống như tôi dự đoán, rốt cuộc thì tôi cũng hiểu được vì sao chị giúp việc lại có vẻ mặt sợ hãi đó.

Dì Lữ đang ngồi ngay ngắn chơi đùa ở trong phòng, còn phòng của dì ấy thì…

Tài hoa của dì ấy thật sự là không có người bình thường nào bì được. Căn phòng kia vốn cũng là một căn phòng rộng rãi, nhưng mà bị dì ấy làm cho trông cực kì khủng bố. Trên mặt đất… rất bẩn, trên tường cũng bị vẩy mực khắp nơi.

Trời ơi! Tôi che miệng, trợn mắt.

Chị giúp việc dùng giọng Hà Nam vô cùng đồng tình nói với tôi: “Chẳng có ai chịu được bà ấy cả, chẳng trách bà ấy bị con dâu nhốt ở trong phòng. Nếu đau bụng, bà ấy không đi nhà vệ sinh, mà cứ y hệt như một đứa bé, đi ngay tại chỗ thôi.”

Tôi lắng nghe mọi người giải thích một chút, người giúp việc là người Hà Nam, giọng nói nghe rất lạ, cho nên để cho mọi người dễ hiểu, tôi dùng tiếng Quan thoại, như thể làm phiên dịch.

Chị giúp việc nhìn thấy cô chủ đi ra ngoài rồi thì mới nói với tôi: “Thần kinh của bà chủ có lúc thì tốt, có lúc lại xấu đi, cho nên bị nhốt ở trong phòng, làm gì cũng chỉ ở trong đó mà thôi.”

“Các hộ lý chăm sóc bà ấy đều không chịu nổi, hoàn cảnh như vậy, cô nghĩ xem cô chủ biết làm sao bây giờ? Gửi bà vào viện dưỡng lão sao? Như vậy thì lại sợ người ta chê trách, nhưng nếu không đưa đi, thì mọi chuyện trong nhà đều sẽ bị rối tung lên.”

Chị ta lắc đầu: “Cho nên dù trả lương cao, nhưng chẳng có ai dám đến, người ta sao lại phải chịu đựng đến đây để cho bà ấy tra tấn chứ?”

Tôi cũng nhụt chí, lập tức bước lùi.

Nhưng mà tôi vừa mới định đi thì đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện.

Công việc này rất khó khăn, nhưng tôi có tư cách gì mà làm cao chứ? Còn một chuyện nữa, Tết sắp đến rồi, tôi lại là người tha hương ở đây, nếu tôi không làm công việc này, thì chẳng phải là tôi sẽ phải đau khổ mừng năm mới một mình sao?

Nghĩ đến đây, tôi lấy hết dũng khí, nói với chị giúp việc: “Chị này, hay là tôi cứ thử xem sao.”

Chị giúp việc kia rất kinh ngạc khi thấy tôi vẫn còn dũng cảm như thế.

“Được rồi, vậy cô thử xem.”

Sau đó chị ta tìm tạp dề, găng tay cao su, rồi cả khẩu trang cho tôi, rồi mới bảo: “Cô vào đi.”

Tôi cầm một cái túi nhựa, hùng dũng đứng trước cửa phòng dì Lữ, tôi ho khan một tiếng, lấy can đảm hét to: “Tây Thi đến bờ sông rửa rau, giặt quần áo, ta ngắm nhìn Tây Thi.”

. . . . . . . . . . . .

Vừa đẩy cửa vào, tôi lại hét thất thanh.

Giá như tớ có thể đọc được những dòng suy nghĩ từ cậu để biết rằng cậu nghĩ gì về tớ. Tớ ko thể chờ đợi hoài được vì càng đợi tớ lại càng cảm thấy tuyệt vọng.

Các chương truyện 36 Chiêu Ly Hôn

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,