Edit: 4ever13lue
Hắn lập tức mở cửa ở phía góc cầu thang, cửa bị kéo ra, tôi nương theo ánh đèn ở hành lang, thấy rõ người kia.
Tôi kêu lên sợ hãi: “Loris?”
Loris, giám đốc một chi nhánh nước ngoài? Một người Mỹ?
Hắn nghe được tiếng tôi, lập tức quay đầu lại, hắn cũng nhìn thấy tôi.
Tôi kinh ngạc: “Ông Loris, ông ở trong này làm gì?” Tôi lại nhìn người đang nằm dưới đất, “Jacqueline?” Là đồng nghiệp của tôi, cô ấy nằm trên mặt đất, quần áo xộc xệch, nút áo trước ngực bị bung ra, váy bị vén tới thắt lưng, quá rõ ràng là cô ấy say rượu, vừa mới bị tên nước ngoài này xâm phạm.
Tôi tức giận nghiến răng, tên đàn ông vô sỉ này lại dám có hành động khiếm nhã với một cô gái bị say rượu.
Tôi gọi hắn: “Ông đứng lại, vừa rồi ông đã làm gì?”
Hắn dừng bước, lạnh lùng nhìn tôi, hừ một tiếng, sửa sang lại trang phục trên người một chút, làm như không có việc gì mà bước đi.
Tôi chạy theo: “Quay trở lại đây.” Tôi đi bắt lấy hắn: “Sao ông lại có thể khi dễ một cô gái chứ?”
Hắn gạt cánh tay tôi ra, dùng tiếng Hán ít ỏi của mình trả lời tôi: “Cô ta say rượu, tự mình ngồi lên đùi tôi, quyến rũ tôi, tất cả các đồng nghiệp đều nhìn thấy, cô nói tôi khi dễ cô ta sao? Cô có chứng cứ không?”
“Nếu không phải là ông khi dễ cô ấy, sao lại có thể kéo cô ấy đến chỗ này? Ông muốn nói các người là tình nguyện sao?”
Loris hất mặt, thô lỗ nói với tôi: “Câm mồm, người đàn bà này.” Sau đó hắn nhấc tay lên, đẩy tôi thật mạnh về phía sau, tôi không đứng vững, ngã trên mặt đất.
Thắt lưng tôi bị đánh ngã rất đau, thừa lúc này, hắn xoay người nghênh ngang mà đi.
Tôi vừa tức vừa vội, lập tức gọi điện thoại cho Bùi Vĩnh Diễm, tín hiệu thông, nhưng đầu dây bên kia là giọng nói của tổng đài.
Trong gian thang bộ, Jacqueline phát ra tiếng rên nho nhỏ, tôi lại nhìn phía trước, Loris đã chạy mất rồi. Tôi rơi vào đường cùng, nhưng trước tiên tôi phải đứng lên, quay về chỗ cầu thang kéo Jacqueline.
Tôi vỗ mặt cô ấy, muốn cho cô ấy tỉnh lại, “Jacqueline, tỉnh lại đi.”
Cô ấy thậm chí không tỉnh lại chút nào, trước tiên tôi chỉ có thể sửa sang lại quần áo cho cô ấy, hiện tại tôi còn không tin có phải là cô ấy bị người đàn ông này thất lễ hay không, mọi chuyện chỉ có chờ cô ấy tỉnh lại mới biết được.
Vậy làm sao bây giờ? Nếu gọi người đến, ngộ nhỡ để cho đồng nghiệp khác biết, sẽ không tốt cho thanh danh của một cô gái, nghĩ tới nghĩ lui, tôi chỉ có thể níu lấy quần áo cô ấy, nâng cô ấy đứng lên.
Cô ấy say rượu cả người nhũn ra, sắc mặt ửng hồng, lúc kéo cô đến hành lang, tôi mới phát hiện ra là cô ấy tuyệt đối không đơn giản là chỉ uống rượu.
Tôi vô cùng căm hận, nhân lúc tiệc rượu còn chưa kết thúc, trước tiên tôi dìu cô ấy xuống lầu, đưa cô ấy đến nhà trọ của tôi cái đã.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, Jacqueline mới hoàn toàn tỉnh lại.
Cô ấy nghe xong những gì tôi kể thì cũng rất hoảng sợ, lui vào trong chăn, ốm lấy cái gối, hoảng sợ nhìn tôi.
Tôi nói với cô ấy: “Cô yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác biết, nhưng chuyện này không thể để cho kẻ ngoại quốc kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được. Cô cho tôi biết, hắn có làm gì cô hay không, nếu hắn thật sự lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà làm bậy thì chúng ta phải tố cáo hắn, hắn đây là ****. Còn nữa, hắn đã cho cô uống cái gì vậy? Tôi thấy cô không chỉ đơn giản là uống rượu thôi đâu.”
Jacqueline bị dọa, liên tục xua tay: “Bỏ đi, bỏ qua đi. Tôi nghĩ tối qua thật sự là tôi uống quá nhiều, tôi cũng không có uống gì khác, chỉ là uống rượu mà thôi.”
Trong lòng tôi hiểu được, cô ấy sợ hãi, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, Loris là đàn ông nên chẳng phải kiêng dè gì cả, nhưng cô ấy là phụ nữ, ngộ nhỡ bị người khác nói này nói kia phóng đại lên thì thanh danh người con gái không phải sẽ bị hủy hay sao.
Hoàn toàn là do xã hội khắc nghiệt, khiến cho người phụ nữ không có chỗ đứng.
Tôi cũng không hỏi nhiều, mà chỉ bình tĩnh an ủi cô ấy: “Thôi được rồi, sau này thì tránh xa loại đàn ông này đi.”
Tôi đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng cho cô ấy.
Hôm nay, Bùi Vĩnh Diễm phải quay về HongKong, tôi đang suy nghĩ liệu có nên nói chuyện này với anh ta hay không. Có thể là tôi có không liên quan, tôi là người ngoài, nhưng mà nếu chuyện này bị ém đi, Loris sẽ càng hết sức đắc ý, hắn rất khi dễ người Trung Quốc, không thể nhân nhượng loại đàn ông này được.
Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định nói chuyện này với Bùi Vĩnh Diễm, cho nên sau khi đi làm, tôi đi tìm Bùi Vĩnh Diễm ngay.
Có thể là tối qua trong cuộc họp hằng năm, Bùi Vĩnh Diễm uống nhiều rượu, nên anh ta đi nghỉ rất sớm, cho nên mới không nhận điện thoại của tôi. Tôi đã nghĩ tôi sẽ nói chuyện với anh ta như thế nào đây, ngày hôm qua đã xảy ra một chuyện như vậy, rất xấu hổ, nhưng chúng tôi còn phải đối mặt mới nhau, ít nhất thì chúng tôi vẫn còn ở cùng một công ty, vẫn là bạn bè, tôi không muốn mất đi người bạn này.
Điện thoại reo sáu tiếng, tôi đang chuẩn bị gác máy thì anh ta nhận điện.
Tôi vừa định nói chuyện thì bên kia truyền đến giọng nói của thư kí Trần.
Giọng của cô ấy rất nhỏ: “Đinh Đinh? Cô gọi sớm như vậy có chuyện gì?”
Là cô ấy? Tôi hơi bất ngờ, sau đó tôi lại nghĩ, thư kí Trần là thư kí của Bùi Vĩnh Diễm, cũng không phải là lần đầu tiên cô ấy nghe điện thoại cho anh ta.
Tôi hỏi cô ấy: “Tổng giám đốc Bùi có ở đó không?”
Bên kia cô ấy chần chừ một chút rồi mới trả là tôi: “Anh ta không có ở đây, cô có chuyện gì không?”
Suy nghĩ xong tôi nói: “Tôi không có chuyện gì cả. Đúng rồi, hôm nay Tổng giám đốc Bùi sẽ quay về HongKong đúng không? Tôi chỉ là muốn chúc anh ấy thuận buồm xuôi gió mà thôi.”
Cô ấy trả lời tôi rất chuyên nghiệp: “Tôi sẽ chuyển lời của cô tới anh ta.”
“Được, tốt.”
Tôi cúp điện thoại.
Mãi cho đến khi Bùi Vĩnh Diễm đi rồi, anh ta cũng không hề gọi điện thoại cho tôi. Tôi đã nghĩ rằng anh ta sẽ giống như trong tiểu thuyết, gọi điện thoại cho tôi, ít nhất là nói mấy câu dịu dàng thắm thiết? Nhưng tôi cảm thấy ngượng ngùng, nếu thực sự phải đối mặt, chúng tôi có thể nói gì đây?
Tôi lắc lắc đầu, không thèm nghĩ nữa.
Ở văn phòng, tôi lại thấy Loris, hắn lạnh lùng nghiêm mặt, cụp mí mắt nhìn tôi, tôi hung dữ trừng mắt liếc hắn..
Đàn ông thối, tôi không sợ đâu.
Nhưng không ngờ rằng sóng yên biển lặng không quá ba ngày, Jacqueline cũng tới tìm tôi.
Tôi đang rửa tay ở trong nhà vệ sinh, Jacqueline bước vào, cô ấy vừa vào cửa, trong nháy mắt xoay người khóa cửa lại.
“Đinh Đinh.”
Nước chảy ào ào, tôi tò mò vừa rửa tay, vừa hỏi: “Làm sao vậy?” Tôi thấy sắc mặt cô ấy không bình thường.
Không ngờ cô ấy đi tới, lúc tay tôi hoàn toàn không kịp đề phòng, cô ấy đẩy tôi ra phía sau, chúng tôi lập tức bổ nhào vào trong bồn nước.
Tôi bị chọc tức, đứng thẳng dậy hỏi cô ấy: “Jacqueline, cô điên rồi à?”
Ngực cô ấy phập phồng kịch liệt, trong mắt đã ngập nước, “Cô nói xem, cô vì cái gì phải đi rải tin đồn chứ, nói tôi cùng Loris quan hệ bất chính ở cầu thang?”
Tôi trừng lớn mắt “Cô đang nói bậy bạ gì đó? Tôi đi rải lời đồn như thế khi nào chứ?”
Cô ấy xông lên, càng làm tôi ngã trên bồn rửa, tôi bị ngã ngửa về phía sau, thét chói tai, tôi bị ướt.
Cô ấy mắng tôi: “Không phải cô thì là ai? Người biết chuyện này chỉ có cô, tôi và Loris. Chẳng lẽ là Loris? Hay là tôi? Là hai người trong cuộc chúng tôi ư?”
Tôi sợ hãi ngây người, chuyện gì đây?
Tôi cấp bách dậm chân giải thích “Tôi không có, tôi chẳng nói gì cả, chuyện của cô, tôi chưa hề nói với ai cả, tôi biết rõ thanh danh của người con gái là quan trọng nhất, tôi……”
“Cô im miệng cho tôi.”
Cô ấy chỉ vào tôi mà mắng: “Loại phụ nữ này, tôi đã nhìn rõ cô rồi, mặt ngoài cô an ủi tôi, làm bộ quan tâm, nhưng mà sau lưng lại liều mạng nói móc tôi, thêm mắm thêm muối vào, cô thật sự khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm.”
Tôi ngây dại.
Cô ấy mở cửa đi rồi, tôi tức giận chống tay trên bồn nước, trước mắt biến thành màu đen.
Tôi cơ bản hiểu ra chuyện này, chẳng trách gần đây trong văn phòng luôn có người xầm xì. Ban đầu thì tôi không để ý, bây giờ tôi đã hiểu được, thì ra họ đang nói chuyện về Jacqueline, nhưng sự việc này làm thế nào mà truyền ra được? Tôi rất giữ mồm giữ miệng, một chữ cũng chưa nói, là ai tung chuyện này ra ngoài?
Jacqueline khẳng định chuyện này là do tôi tung ra, tôi hết đường chối cãi. Tôi muốn tìm cô ấy giải thích, nhưng căn bản là cô ấy không thèm nghe, cô ấy khẳng định chính là tôi. Rõ ràng là có người hãm hại tôi, chỉ là tôi không tìm ra người kia là ai, nhưng hiện tại tôi phát hiện ra rằng kẻ chủ mưu không chỉ nhắm vào Jacqueline, mà còn chỉ thẳng vào tôi.
Trong lòng tôi buồn phiền, trước kia khi không đi làm, tôi ở phía sau làm người phụ nữ của Gia Tuấn, mỗi ngày tôi chỉ nghĩ thế nào khiến người đàn ông của mình vui vẻ. Hiện tại tôi ra ngoài xã hội bần cùng thối nát này, tôi mới phát hiện ra phải lấy lòng mọi người, thật sự quá khó khăn, cho dù bán danh dự để lấy lòng, cũng không hẳn là có thể làm cho tất cả mọi người vừa lòng.
Tôi tức giận, chỉ có thể chịu đựng vậy thôi.
Thật trùng hợp, đúng lúc tôi tan ca, Gia Tuấn liền gọi điện thoại cho tôi.
Hiện tại tôi cũng không muốn phát giận với anh, tôi rất bình tĩnh nhận điện thoại.
“Em có khỏe không?”
“Không tốt lắm, anh thì sao?”
“Cũng không tốt lắm.” Anh trả lời “Không ngại tâm sự với anh chứ.”
“Được.”
Chúng tôi gần như nói cùng lúc: “Anh nói trước đi/Em nói trước đi.”
Thật quá châm chọc, hai người chúng tôi vậy mà lại khách sáo đến thế.
Tôi ra lệnh: “Anh nói trước đi.”
Giọng anh trong điện thoại nghe hơi buồn: “Hôm nay anh buồn quá, tháng trước có một phiên tòa, anh là đại diện cho bên nguyên đơn, khởi tố đối phương tội cố ý đánh người. Bên anh thắng, đối phương thua kiện, bị phạt giam. Nhưng hôm nay anh biết được một tin, kẻ phạm tội kia ở trong ngục không chịu nổi gánh nặng tư tưởng, hắn nuốt cái thìa, mà cái thìa là cán nhọn, đâm xuyên qua dạ dày hắn, bây giờ hắn được đưa vào bệnh viện.”
“Chuyện này sao lại liên quan đến anh? Hắn chết rồi sao?”
“Không có, hắn được cứu sống.”
“Hừ, ban đầu em nghĩ đến phụ nữ là loại động vật ngu xuẩn, hiện tại xem ra đàn ông càng thêm ngu không ai bằng.”
“Đinh Đinh, nếu lúc ấy thái độ của anh không quá cứng rắn, có lẽ quan tòa sẽ phán hoãn lại.”
Tôi không hề khách khí nói, “Làm chuyện xấu xong thì nói xin lỗi, xem như không có, giống như vào ngục giam rồi còn muốn tự sát, rõ ràng là nên chết đi cho rồi, tiết kiệm đạn cho quốc gia.”
“Tội hắn không đáng chết, nhiều lắm chỉ là ngồi tù vài năm.”
“Anh không hề sai, anh chỉ là làm công việc của mình thôi, anh là đại diện cho công lý. Nếu lúc ấy anh lơi lỏng một chút, hắn lại được hoãn lại, như vậy sẽ lại hại người? Anh có từng suy nghĩ cho lập trường của người bị hại không?”
Anh nhẹ giọng nói: “Nói chuyện với em kiên quyết như vậy, trước kia em không như thế.”
Tôi bất đắc dĩ nói: “Trước kia? Trước kia em là như thế nào? Thêu thùa, chỉ ngồi trong nhà thêu hoa sao? Em thật sự chỉ là một cái gối thêu hoa mà thôi, Gia Tuấn, hiện tại em không giống thế. Em là chú thỏ nhỏ, bên ngoài chim ưng công kích quá mạnh mẽ, em chỉ có thể khiến cho bản thân mình càng mạnh mẽ.”
“Em thay đổi rồi.”
Tôi than nhẹ: “Đúng, là em thay đổi, lòng em ngày càng mạnh mẽ, da mặt ngày càng dày, hiện tại ý chí sắt đá, không tim không phổi, em cũng có thể cười ha ha mà sống.”
Anh nhẹ nhàng cười ở trong điện thoại, sau một lúc lâu mới nói: “Nghe được giọng của em, khiến sương mù trong lòng anh tan đi mất, thật tốt quá.”