Tôi đứng ở phòng triển lãm lo lắng nhìn xung quanh, tiếng nói của Bùi Vĩnh Diễm truyền đến: “Đinh Đinh, anh ở trong này.”
Tôi nhìn về phía lầu hai, anh ta đang đứng cạnh lan can lầu hai.
Tôi vội vàng chạy lên, cảm thấy kỳ lạ là tại sao anh ta lại đột ngột gọi tôi ra đây như vậy, tôi đang làm việc, nhưng thư ký Trần của anh ta trực tiếp gọi điện thoại cho cấp trên Van Andel để xin phép nghỉ, sai tôi ra đây để lấy đồ đạc gì đó, Van Andel không dám không cho phép. Tôi hoài nghi đi đến chỗ hẹn, lúc này mới phát hiện hóa ra ở trung tâm là một phòng triển lãm tranh.
Thấy tôi chạy đến nỗi đầu đầy mồ hôi, Bùi Vĩnh Diễm cùng tôi ngồi xuống sô pha, anh ta đưa khăn tay cho tôi.
Tôi tò mò hỏi: “Tại sao lại gọi tôi ra đây xem triển lãm tranh? Anh không biết là trời sinh tôi không có tế bào nghệ thuật à, ở trong mắt tôi, rõ ràng là mặt trời chiều, tôi lại xem thành quả trứng gà, rõ ràng là hai trái tim ở cũng một chỗ, tôi lại xem thành hai quả đào. Để tôi đến xem triển lãm tranh, làm nhục cơ hội một cách vô ích, chi bằng đem cơ hội này cho đồng nghiệp khác có thiên phú hơn tôi.”
Bùi Vĩnh Diễm hừ một tiếng: “Để cơ hội lại cho người khác? Hay thật, nghe lời nói công chính liêm minh này của em, xem chừng cũng ra dáng một học sinh giỏi, nhưng tại sao thành tích của học sinh giỏi lại kém như vậy?”
Tôi không phục, giải thích: “Thành tích kém cũng không có nghĩa là nhân phẩm kém, bộ Cambrige thì sẽ không có học sinh kém sao? Anh đừng nói rằng anh tốt nghiệp Cambrige nhé.”
“Em chỉ được cái nói đúng, anh thật sự tốt nghiệp Cambrige.”
Trong lòng tôi nghĩ, các anh là cậu ấm cao quý, làm sao giống chúng tôi, lẫn trong trường cao đẳng nhếch nhác được một tấm bằng tốt nghiệp.
Anh ta dường như nhìn thấu lòng tôi, dùng khuỷu tay thúc tôi: “Cái người này, trong bụng lại phê bình nói xấu gì anh phải không?”
Tôi liên tục cãi lại: “Oan uổng quá, anh mới đang phê bình nói xấu đó.”
“Còn dám ngụy biện? Trong ánh mắt cũng viết rõ, rõ ràng là nói, hừ, không phải là một kẻ có tiền sao, không phải bằng cấp cũng là giả chứ? Bằng cấp của người ta đều là hàng thật, con người như em mới là dùng tiền mua thời gian, cô nàng đi học cao đẳng để giết thời gian, có phải không?”
Mặt tôi hơi đỏ, thực ra trong lòng tôi chính xác là nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt tôi vẫn kháng nghị: “Con người này thật thích nói bóng nói gió, vu tội cho người khác.”
Anh ta cười vui vẻ: “Tất nhiên, đây là sở trường của anh, không chỉ có vậy, bây giờ anh còn ở bên cạnh nói bóng nói gió, muốn biết chuyện trong lòng em.”
“A, cái này đều do anh đoán, anh trở thành anh em kết nghĩa với bạch tuộc Paul hồi nào vậy?”
“Em dám nói rằng em không có tâm sự không? Bản thiết kế vẽ rối tinh rối mù, đường ống dẫn nước làm sao có thể trắng trợn vẽ từ phòng ngủ dẫn ra ngoài chứ.”
Tôi nhất thời xấu hổ, tôi là một người không giấu được nỗi lòng, gần đây tâm trạng của Gia Tuấn không tốt lắm, ít nhiều gì tôi cũng bị ảnh hưởng.
Anh ta cố tình mà làm như vô ý, nói: “Có chuyện gì thì nói, đừng để ở trong lòng, càng không thể đưa tâm trạng vào trong công việc, anh có thể là một người tùy hứng, nhưng công ty của anh không cần một nhân viên do dự không quyết như vậy.”
Sau đó, anh ta đứng lên, chậm rãi bước về phía trước để xem tranh, tôi cũng vội vàng đứng lên, đi theo anh ta.
Hóa ra anh ta gọi tôi ra ngoài xem tranh, là bởi vì nhìn ra được gần đây tôi không tập trung vào công việc, tôi vô cùng xấu hổ, lại ít nhiều có hơi cảm động.
Tuy rằng, tôi xem không hiểu bức tranh, nhưng tôi tôn trọng những họa sĩ này, xem không hiểu nhưng tôi cũng làm ra vẻ căng thẳng, đàng hoàng đi theo sau lưng Bùi Vĩnh Diễm.
Bùi Vĩnh Diễm lại kiên nhẫn giảng giải cho tôi tác giả, nội dung, chủ đề thể hiện của bức tranh, còn có phong cách mà tác giả yêu thích, và tầm ảnh hưởng của bức tranh truyền lại cho thế hệ sau, tôi tập trung lắng nghe, không ngờ anh ta lại uyên bác như vậy, lúc đầu tôi nghĩ anh ta là một kẻ ăn chơi trác táng, bây giờ tôi đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về anh ta.
“Bức tranh này có hơi giống với Cô gái u uất.”
Tôi hiếu kỳ: “Ai là Cô gái u uất?”
Anh ta giải thích: “Trong giáo đường Saint- Eustache ở Paris có một tấm phù điêu bằng cẩm thạch, hình chân dung một người con gái có vẻ mặt buồn bã, mọi người gọi cô là Cô gái u uất, là một tác phẩm trước năm 1835.”
Tôi nghe mà mù mờ, đầu óc hồ đồ, giật mình tôi chỉ nói: “Thật ra tôi chỉ biết cô gái bán hoa, Thiên Nhai Ca Nữ, Tam Mao phiêu lưu ký.”
Anh ta phì cười không ngừng: “Tác giả của bức tranh này tên là Đỗ Phỉ, là bạn của nhà thơ Pháp Lamartine thuộc trường phái lãng mạn vào thế kỷ XIX.”
Tôi xem đến mỏi cổ, nhưng cái gì cũng nhìn không ra, vì thế, tôi lại ngây ngô hỏi một câu: “Người nước Pháp à, Martine có phải là tiền bối của Ricky Martine hay không?”
Anh ta chỉ cười, có phần bất đắc dĩ đối với sự vô tri của tôi, nhưng mà tính tình lại rất tốt, không có trách mắng tôi chút nào.
Đầu tôi đầy mồ hôi, không thể không nói: “Anh Bùi, tôi biết anh có ý tốt, nhưng anh dẫn tôi ra ngoài, đúng là vô cùng sai lầm, đích thực là đàn gảy tai trâu.”
Anh ta liền cười ha ha: “Bây giờ em thừa nhận bản thân là con trâu rồi hả?”
Tôi cười gượng.
Anh ta lại nhịn không được mà lắc đầu: “Em đó, xem biểu cảm của em.” Vẻ mặt có chút không biết làm sao.
Anh ta cũng lạ thật, dường như cảm thấy hết sức hứng thú với biểu cảm của tôi, nhịn không được tôi nói: “Giống như anh đang suy xét biểu cảm của tôi thì phải, nếu không phải gia đình giàu có cần anh nối nghiệp, anh thật sự có thể treo bảng hiệu hành nghề xem bói.”
“Vậy thì em đoán thử xem anh học cái gì?”
“Anh hả? Con cái của những người có tiền như các anh không phải đều học quản trị kinh doanh hay sao? Con cái nhà quan thì học chính trị, con cái nhà buôn thì học thương nghiệp, chẳng lẽ anh không học quản lý kinh tế?”
“Hoàn toàn ngược lại.”Anh ta nháy mắt mấy cái rồi gằn từng tiếng một nói với tôi: “Anh học văn— học— cổ— điển.”
Điều này khiến tôi vô cùng kinh ngạc: “Văn học cổ điển? Như vậy là chuyên ăn không khí? May mà nhà anh có tiền, nếu không thì học Văn học cổ điển? Chuyên ngành bị xem thường này mà lẫn vào trong xã hội hiện thực, anh sẽ chết đến cặn xương cũng chả còn.”
Anh ta cười ha ha, tâm trạng vô cùng vui vẻ, trong giọng nói trái lại có hơi oán trách: “Con người của em thật là.”
Rồi đi về phía trước vài bước, anh ta đột nhiên lầu bầu: “Nói chuyện phiếm với em, nghiền ngẫm từng chữ một, luôn không thấy mệt, thoải mái, vui vẻ, thật sự dễ chịu.”
Trong lòng tôi bỗng có một dòng nước ấm, ngoài mặt, tôi lại đáp: “Điều đó thật phải cám ơn xã hội mới hiện giờ, khiến chúng tôi không lo cơm áo, có chỗ gửi gắm tinh thần, con người không buồn khổ, miệng tự nhiên thường xuyên nở nụ cười, anh là tổng giám đốc của Phiếm Hoa, là cơm áo là cha mẹ của chúng tôi.”
Vào công ty một thời gian dài như vậy, cũng ít nhiều học được chút tinh khôn, biết khi nào thì nên nịnh nọt. Tôi có đồng nghiệp khi viết báo cáo tổng kết, lời mở đầu luôn là một câu: “Dưới sự lãnh đạo sáng suốt của tổng giám đốc Bùi, … …” nghe xong tôi thật sự rất xấu hổ, lời nói kiểu này, đương nhiên tôi không nói được, chẳng qua là đôi khi nói vài lời lấy lòng cấp trên, ít nhiều gì cũng phải nói một chút. Trẻ con cũng biết nhìn dáng vẻ tươi cười, những người làm ông chủ này, chẳng lẽ không mong muốn được nghe lời ca tụng của cấp dưới hay sao?
Tôi không nhịn được để lộ vẻ mặt cười tủm tỉm, không ngờ vẻ mặt này lại bị anh ta thấy, anh ta lập tức hỏi tôi: “Em đang cười gì vậy?”
“Tôi đang suy nghĩ, lá cây mùa thu rơi xào xạt, trên lối đi của học viện Cambrige, có một sinh viên xuất sắc hệ văn học cổ điển, nhìn thấy cảnh vật lãng mạn trước mắt, miệng lẩm bẩm, tất cả đều là những câu thơ chán chường, bí hiểm.” Tôi nở nụ cười.
Chúng tôi đi đến một khu nghỉ ngơi, lại ngồi xuống.
Bùi Vĩnh Diễm lại nhịn không được, giọng nói nhuốm một chút mùi vị hồi tưởng: “Khoảng thời gian ở Cambrige, là những năm khó quên nhất trong cuộc đời của anh, khi mùa hè đến, chèo thuyền trên sông Cam, những cây liễu rũ bên cầu, những chiếc thuyền độc mộc cập bến, mở rộng như hình rẽ quạt, chống thuyền con, bên cạnh là thiên nga nô đùa, trên đỉnh đầu là chiếc cầu đá nhỏ màu xám trắng, sự yên tĩnh này, không thể diễn tả bằng lời, cho nên anh thích đi bộ đến học viện, một năm 4 mùa đều có cảnh sắc khác nhau, trên bãi cỏ trồng 2 loại cỏ xanh khác màu nhau, được cắt tỉa thật gọn gàng, vài con châu chấu cất cánh. Bức tường màu vàng xám có điểm chút màu xanh của Học Viện Emanuel, hệt như một triết nhân trầm tư, mỗi khi đến hoàng hôn, lại có một mùi vị sâu lắng, sự thật là, Cambrige rất đẹp, không chỗ nào là không đẹp cả, đến cả một bụi hoa dại nhỏ ở ven đường, một bãi cỏ xanh, hay là bể phun nước trên bãi cỏ, đều rất đẹp.”
“Vậy thì chuyện xảy ra một nơi đẹp như thế, anh có phát triển một đoạn tình yêu lãng mạn hay không?”
Anh ta mỉm cười: “Có chứ, đương nhiên là có, anh còn từng trèo tường, chui vào trong ký túc xá nữ mà.”
Tôi cười, rất muốn nghe tiếp đoạn sau.
Anh ta nhướn chân mày: “Anh chui vào ký túc xá Babes, nhưng anh còn chưa trèo lên trên, đã bị một con ong vò vẽ đang đi săn phát hiện, sau đó làm cho anh không xuống giường được suốt một tuần .”
Hai người chúng tôi cười ha ha.
Thật không thể ngờ, anh ta lại học một chuyên ngành như vậy, điều này khiến tôi rất khó gắn kết với tổng giám đốc trẻ tuổi Bùi Vĩnh Diễm lúc họp nói về kinh tế, nói về thời sự, nói về kinh doanh tiêu thụ.
Dừng một lát, anh ta còn nói thêm: “Đinh Đinh, tuy rằng những bản thiết kế của em có đôi khi thoạt nhìn chẳng ra gì cả, nhưng ở trong thiết kế của em, lại có một ít nguyên tố sáng tạo. Em có thể tiếp thu được, nhưng không đủ để em hoàn toàn phát huy tiềm năng của chính mình mà thôi, không có việc gì thì ra ngoài quan sát, bởi vì linh cảm sáng tạo, chỗ nào cũng có.”
Tôi gật đầu, đối với lời khuyên của anh ta, lắng nghe đặc biệt chăm chú.
Xem xong triển lãm tranh rồi, anh ta và tôi cùng đi ăn cơm trưa, chúng tôi lựa chọn một nhà hàng Hàn Quốc có hoàn cảnh tao nhã, khi ăn cơm, anh ta hỏi tôi: “Lần trước tặng khăn lụa cho em, không thấy em mang, có thích không?”
“Thích, rất đẹp, thật đúng là nhãn hiệu Chanel, nhưng mà,” tôi có hơi băn khoăn: “rất đắt, bởi vì từ trước đến nay tôi đều mang hàng Chanel nhái” tôi còn nói thêm: “Tôi cũng khó có thể tưởng tượng, những vị khách hàng này của chúng ta, có lúc sửa chữa lại du thuyền, nhưng chỉ đỗ ở bến tàu, một năm cũng không có dùng được mấy lần, như vậy tính ra chi bằng đi thuê du thuyền của câu lạc bộ, có thể tiết kiệm được chi phí bảo dưỡng.”
Anh ta thản nhiên nói: “Nếu ai cũng có tư tưởng như em, chúng ta phải phá sản đóng cửa rồi, Đinh Đinh, hàng xa xỉ phẩm không chỉ là khoe khoang và hưởng thụ nhãn hiệu, mà họ càng muốn thể hiện tài lực và giá trị hơn, khi tài lực của một người đã vượt hơn 50 triệu, thì yêu cầu của họ đối với hàng xa xỉ phẩm, không chỉ đơn giản là nhìn và dùng nữa, đó là vì sao khách hàng của chúng ta, họ có thể vung tiền như rác mua một chiếc du thuyền xa hoa, nhưng lại rất ít sử dụng, cái họ cần chính là những thứ bên ngoài như vậy, mang đến một hình tượng được đóng gói cho họ.”
Tôi chỉ chú ý lắng nghe, một lát nghe xong, tôi khá xấu hổ nói: “Trong những lời nói của anh, thật ra có rất nhiều điều mà tôi nghe không hiểu.”
Anh ta lại cười: “Em đó, rõ là một người thật thà và thú vị.”
Thực ra không phải là tôi không hiểu, tôi biết trên phương diện công việc, tôi là một tay mơ ngu ngốc, tôi nỗ lực vươn lên, không dám lười biếng, nhưng hiện tại chính là đối với ông chủ của tôi, tôi phải ghi nhớ một điều, luôn luôn phải giả vờ ngu ngốc một chút, yếu đuối một chút, đàn ông thích phụ nữ thông minh, nhưng bọn họ càng thích dạng phụ nữ vừa thông minh vừa có một chút ngớ ngẩn trong sự ngu ngốc.
< style=””font-family:” verdana,=”” arial,=”” tahoma,=”” calibri,=