Miễn cưỡng nhướn mi mắt lên, Mộ Cẩm Cẩm nhìn cũng không thèm nhìn Tây Môn Liệt Phong một cái :” Quỳ trước ngươi, ta có thể được cái gì?”
Một câu chất vấn lạnh lùng, làm Tây Môn Liệt Phong cau mày lên:” Vô luận như thế nào, trẫm là vua của một nước, nàng đối với trẫm bất kính, hay là muốn khiêu chiến với sự nhẫn nại của trẫm, Mộ Cẩm Cẩm, mặc dù bây giờ nàng vẫn là một hoàng hậu nhưng nàng đừng quên giờ phút này nàng là tù nhân của trẫm, thân là phạm nhân, nàng không có tư cách đối nghịch lại với trẫm.”
“Thật là đáng sợ a.” Mộ Cẩm Cẩm vẫn ôm đầu gối ngồi như cũ khẽ nhếch cánh môi xinh đẹp lên:” Cô nãi nãi ta từ khi còn trong bụng mẹ đến bây giờ, sẽ không quỳ gối dưới bất luận kẻ nào, Tây Môn Liệt Phong ngươi đáng giá là chó má gì mà ta phải vì ngươi quỳ gối, vua một nước thì thế nào? Hoàng đế thì thế nào? Ở trong mắt ta, ngươi đơn giản chỉ là một hôn quân nghe lời gièm pha của bọn tiểu nhân, ngay cả năng lực phán đoán tối thiểu cũng không có, muốn để ta quỳ dưới chân ngươi, tốt, chờ ngươi bất hạnh mà chết đi, ta sẽ cố nặn ra vài giọt nước mắt tới an ủi linh hồn ngươi ở dưới suối vàng biết đâu lại có thể nhận được một chút hồi báo tốt.”
“Ba!”
Tây Môn Liệt Phong lần này bị châm chọc tới vô cùng tức giận vỗ mạnh lên mặt bàn:” Mộ Cẩm Cẩm, ngươi có biết chỉ bởi vì những lời này của ngươi, trẫm có thể lập tức đem ngươi tới ngọ môn xử chém.”
“Ngươi bây giờ muốn chém thì cứ chém!” Nàng bất tuân giương cằm:” Mộ Cẩm Cẩm ta đời này không sợ nhất chính là chết!”
Bị bộ dáng quật cường của nàng chọc giận gần chết, Tây Môn Liệt Phong hung hăng nắm tay thành quả đấm:” Nếu như bây giờ ngươi dập đầu trước trẫm nhận tội, trẫm có thể đối với ngươi bỏ qua hết những chuyện cũ.” Đáng chết! Hắn không tin nữ nhân này có thể bướng bỉnh tới khi nào.
Mộ Cẩm Cẩm đùa cợt vung cánh môi lên, từ sau lần bị bắt, nàng chỉ coi hắn như một Tiểu Sửu (Ying: ta nghĩ tiểu sửu chắc là trâu non =.=”) lúc nào cũng có thể lên cơn điên cuồng.
Nụ cười đùa cợt, Tây Môn Liệt Phong thu hết vào hai mắt:” Tốt! Ngươi bướng bỉnh! Hôm nay ta liền cho ngươi nếm thử kết quả quật cường đối nghịch phải trả giá rất nhiều, Tiểu Đức Tử, lập tức truyền ý chỉ của trẫm, Mộ Cẩm Cẩm phạm tội khi quân, cố gắng mưu hại trẫm vào chỗ chết, phế hoàng hậu, mười ngày sau, đem nàng tới ngọ môn chém đầu răn đe.”
“Hoàng thượng…” Tiểu Đức Tử bị hù dọa sắc mặt tái nhợt đi, hắn vội vàng quỳ xuống đất dập đầu nói:” Xin hoàng thượng hãy nghĩ lại.”Tây Môn Liệt Phong nhìn Mộ Cẩm Cẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ, nàng đối với mệnh lệnh của hắn cũng không có lộ ra nửa điểm tức giận hoặc cảm xúc bất mãn