“Thần khấu kiến bệ hạ!” Lưu Bang Nam quỳ gối dưới đại điện, bẩm báo lại chuyện của Minh Nguyệt sơn trang
“Miễn lễ! Sự tình được giải quyết ra sao?” Long Tiêu nhìn một chút tện hạ thần đang quỳ dưới đại điên, không nghĩ tới sự tình lần này, hắn lại có thề xử lý nhanh như vậy, vượt ra khỏi dự liệu của hắn
“Đã giải quyết xong, chỉ là có một chuyện thần cảm thấy rất kỳ hoặc!” Lưu Bang Nam mặt lộ vẻ khó khăn nhìn lén Long Tiêu đang ngồi trên long ỷ một cái, hắn đối với bệ hạ tuyệt đối trung thành, nên cho dù có bất kỳ chuyện gió thổi cỏ lay (1) gì, hắn cũng sẽ hướng bệ hạ bẩm báo chi tiết . Đây chính là làm theo lời thề của hắn!
(1) ý nói chuyện lớn chuyện nhỏ
“Nói.” Long Tiêu thả tấu chương trong tay ra ngẩng đầu nhìn về Lưu Bang Nam.
“Giải quyết chuyện phiền toái lần này là một gã nam tử thần bí, nhưng cùng hắn còn có một nữ nhân dung mạo giống nương nương như khuôn đúc, hơn nữa. . . Hơn nữa cô gái kia cùng với Vũ quốc hoàng thất có quan hệ không nhỏ.” Nói xong lại len lén liếc mắt nhìn hoàng đế dường như đang có điều suy nghĩ . Lưu Bang Nam sở dĩ nói chuyện này kỳ hoặc, bởi vì hắn đã từng chính mắt thấy thi thể của Nhất Thuần, nhưng trên thế giới tại sao có thể có người giống nhau đến mức như vậy?
Nói đến nương nương cũng biết là chỉ Nhất Thuần, cái tên này giống như tang lễ kia bị vùi vào trong đất, trong cung cũng không còn một người nào dám nhắc tới nàng, Long Tiêu càng thêm chôn giấu nàng ở tận đáy lòng, đây là chuyện bất đắc dĩ nhất, đau đớn nhất, tiếc nuối nhất trong cả cuộc đời của hắn.
“Điều tra được gì, nói thẳng không được sao?” Long Tiêu biết tên thuộc hạ kiêng kỵ, trực tiếp miễn tội cho hắn.
“Bẩm bệ hạ, thần vội vã trở lại phục mệnh, cho nên cũng không thể điều tra thêm cái gì, bất quá ở trên đường có nghe được một chút lời đồn đãi.” Lưu Bang Nam có chút chần chờ.
“Dài dòng!” Long Tiêu mày kiếm nhíu lại, gương mặt không vui, thuộc hạ rõ ràng muốn chọc tới kiên nhẫn của hắn hay sao?
“Dạ, nghe bá tánh nói Vũ quốc Tín vương gia vì một nữ tử cam nguyện đem tất cả giai lệ bên cạnh trục xuất khỏi vương phủ, chỉ vì muốn làm đẹp lòng mỹ nhân kia, mà cô gái kia tựa như tiên nữ hạ phàm, có một mái tóc như tơ vàng mềm mại mượt mà” Lưu Bang Nam đem những tin tức hắn nghe được nói ra, hắn cũng biết chỉ bằng một đặc điểm là có thể chứng minh lời cũa mọi người về nữ tử này cùng với nương nương giống nhau rồi.
“. .” Long Tiêu hóa đá tại chỗ, bởi vì trên đời này không có tóc người nào có thể so sánh như tơ vàng, chỉ có một người là Thuần nhi của hắn.
“Bệ hạ?” Lưu Bang Nam khẽ gọi hoàng đế, cũng chỉ có một tiếng này thôi, cũng làm hắn sợ bị định tội.
“Nếu nàng còn sống, vậy người trong quan tài kia là ai?” Long Tiêu tự lẩm bẩm, gương mặt lạnh lùng càng lộ vẻ âm tình bất định. Không có nàng trong cuộc sống, hắn dùng mọi phương thức phát tiết để quên đi Nhất Thuần, để ình phải bận rộn không có thời gian nghĩ tới nàng, nhưng mỗi lúc đêm khuya, hắn sẽ không thể tự chủ được mà nhớ tới, bất kể đang làm cái gì.
Nếu nàng còn sống, nàng nhất định rất thống hận hắn?
Hồi lâu thanh âm khàn khàn của Long Tiêu vang lên: “Lui xuống đi!”
“Dạ!” Lưu Bang Nam sau khi bồi chủ tử ngây người một lúc lâu. thì toàn mạng mà lui.
Trong đại điện to lớn chỉ có một người càng lộ vẻ trống trải. Long Tiêu khuôn mặt âm trầm xẹt qua tia hàn quang phức tạp. Giờ phút này, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện ra tấm thân tuyệt mỹ của Nhất Thuần, khuôn mặt ngây thơ, lại nghĩ đến nàng thâm tình nhìn hắn dưới ánh trăng, cùng với điệu nhảy kiều diễm kia… Khuôn mặt lạnh lùng của hắn lại một lần nữa cứng đờ.