Sáng sớm Nhất Thuần ở tỉnh lại trong tiếng hót của muôn chim,buổi sớm thật trong lành, yên tĩnh và tràn ngập hương hoa, ánh nắng mang một màu xanh tươi mát. Rừng cây bao phủ thành một tầng sắc thái nhu hòa mà ấm áp. Nhất Thuần mê hoặc nhìn quang cảnh xung quanh, thì ra tất cả chẳng qua là một cuộc lữ hành lặng lẽ, cuối cùng cũng trở về nguyên điểm. (1)
(1): điểm xuất phát
Lúc này cách đó không xa, tiếng của loài động vật nào đó vang lên một tiếng, có thể là chúng đang chào đón mặt trời đang từ từ nhô lên…
Môt loạt tiếng động ở gần phía trước nàng lại vang lên, nàng nghiên đầu, chỉ thấy phía trước cách đó không xa chính là Tín, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào nàng: “Thuần nhi?” , thanh âm của hắn có chút khàn khàn, thâm chí mang chút run rẩy.
Nhất Thuần hoàn hồn, từ từ hướng nơi phát ra thanh âm khàn khàn đi tới.
Tín kích động nhìn về cô gái phía trước , đây chính là Nhất Thuần mà hắn đã lo lắng mấy ngày nay, nàng xinh đẹp đứng ở trong rừng, tóc dài tung bay theo gió, giống như một nữ thần mộng ảo, không thể nào chạm tới được
Bốn mắt chạm nhau, chỉ thấy Tin kích động đứng tại chỗ giống như là quên mất cách đi. “Cái người ngu ngốc này , đứng ở đó ngây ngốc làm cái gì?” Nhất Thuần chân trần không thể đi xuống, chỉ có thể lên tiếng.
“A!!!” thân thể Nhất Thuần đột nhiên bay lên không, Tín ôm nàng lên, đôi tay vòng thật chặt lấy thân thể nhỏ nhắn mềm mại của nàng, đầu chôn ở trong ngực nàng, suy nghĩ chỉ trong chớp mắt xẹt qua, thật sự lúc này hắn rất khó có thể khống chế chính mình.
Bị Tín đột nhiên ôm lấy, Nhất Thuần rất muốn mắng hắn nha, nàng muốn hắn đừng có ngây ngốc lo lắng như vậy chứ không phải kêu hắn ôm lấy mình như thế này, thật không biết trong đầu hắn có cái gì nữa?
Nhưng khi cảm giác được thân thể Tín đang run rẩy thì Nhất Thuần giơ bàn tay nhỏ bé lên khẽ vuốt gương mặt của hắn, không ngờ lại chạm phải một mảnh ướt át, nàng kinh ngạc hóa đá. Nàng có thể hiểu được người nam nhân này quan tâm nàng tới mức nào, có lẽ nàng thật sự cảm động.
“Chúng ta về nhà đi!” Nàng hơi mở miệng nói.
Nghe được Nhất Thuần nhắc tới về nhà, Tín vui vẻ nở một nụ cười trẻ con, có lẽ chỉ cần một câu nói của nàng, hắn cũng có thể vui vẻ nửa ngày.
Trên đường trở về, Tín như tiểu tử ngốc cứ ý vị hướng về phía Nhất Thuần ngây ngô cười, Nhất Thuần thì chỉ nhìn ra ngoài màn trúc xem đám người náo nhiệt, khi lướt qua bờ hổ nàng lần đầu tiên tới thì nàng cố ý dừng lại chốc lát, đối diện là phủ đệ ngày nào giờ chỉ là người đi nhà trống, căn bản chỉ còn là một mảnh đất, chẳng lẽ tất cả đều chỉ là mộng sao? Nhất Thuần đang nghi hoặc tại sao Hudson không từ mà biệt, chẳng lẽ ở trong cái thời cổ đại này nàng nhất định phải sống cô độc hay sao? Nàng để ý ai, hoặc ai để ý nàng đều từng người một bỏ nàng đi, biến mất không dấu vết. . . ngay cả hơi thở của họ nàng cũng k thể nào tìm thấy được.
“Thuần nhi sao vậy?” Tin nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng an ủi.
Nhất Thuần vòng hai cánh tay trở về ôm lấy Tín, lớn tiếng khóc, buông thả tất cả uất ức trong lòng nàng . . . Nàng rất may mắn, bởi vì vào lúc này còn có một người yên lặng làm bạn với nàng, hắn luôn lựa chọn thời điểm lúc nàng thương tâm nhất, khó vượt qua nhất mà xuất hiện ở trước mặt nàng, giúp nàng vá víu tâm hồn bị thương, mà nàng lại không thể cho hắn bất kỳ cái gì, ngay cả thậm chí bố thí cũng chưa từng từng có, vậy mà hắn chưa bao giờ yêu cầu nàng bất cứ điều gì. Có lẽ nàng nên cho hắn biết lòng của nàng đã có một cái khoá, nên không cách nào mở ra tâm khóa. Như vậy hắn có thể hay không cũng giống như bọn họ rời bỏ nàng, nàng thật là sợ. . .
Tín kinh ngạc cảm thụ hai cánh tay của nàng, đón lấy những giọt nước mắt của nàng, yên lặng để yên cho nàng phát tiết.